Gia đình tan vỡ vì một cuộc điện thoại của mẹ chồng
Vừa dứt lời chồng liền tát mình một cái điếng mặt và bảo sẽ ly dị mình. Sau hôm đó thì chồng bỏ đi đến nay chưa về. Mình gọi điện thì anh tắt máy, trong khi ở nhà con ốm khóc lóc cả đêm.
Mình và chồng vừa tốt nghiệp đại học đã lấy nhau. Hai đứa chưa có công ăn việc làm ổn định nhưng vẫn cố gắng bám trụ lại thủ đô. Đời sống ở nhà trọ chật hẹp tù túng với hàng trăm các khoản phải lo khiến hai vợ chồng mình thường xuyên xảy ra các mâu thuẫn. Cuộc sống càng trở nên bế tắc khi mình lỡ kế hoạch nên phải nghỉ làm do sức khỏe yếu khi mang thai. Mọi khoản chi tiêu trong nhà đều đổ dồn lên vai chồng khiến anh càng ngày càng trở nên cáu gắt.
Số tiền gửi về cho bố mẹ chồng cũng giảm dần rồi cắt hẳn. Sinh con xong, mình vẫn chưa thể đi làm vì con suốt ngày đau yếu do lúc mang thai mình không được tẩm bổ đầy đủ và cũng vì không ai trông con cho. Cuộc sống của vợ chồng mình vốn đã ngột ngạt và căng như dây đàn thì lại được tin mẹ chồng ở quê chẳng may bị ngã gãy chân.
Biết mẹ chồng bị ngã gãy chân, chồng mình tức tốc mang theo 3 triệu về quê thăm hỏi. Ở lại với bà 2 ngày, rồi anh lại vội lên đi làm và cũng vì mình giục chồng lên do bé nhà mình đang ốm. Mình sợ lỡ đi viện thì một mình không xoay sở được. Tuy thế, ngày nào chồng mình cũng gọi điện hỏi han tình hình. Vậy mà 2 ngày trước, bà gọi điện cho chồng mình, trách móc mình là khinh thường mẹ chồng. Bà lên án mình biết bà gãy chân mà không biết đường về thăm, một câu hỏi thăm điện thoại cũng không có.
Mọi khoản chi tiêu trong nhà đều đổ dồn lên vai chồng khiến anh càng ngày càng trở nên cáu gắt. (Ảnh minh họa)
Thú thật là mình với mẹ chồng vốn không hợp nhau, cũng ít khi nói chuyện do trước lúc cưới, bà phản đối kịch liệt vì mình không có công việc ổn định. Lại thêm chuyện lần này nên bà thỏa sức kể tội mình với chồng. Chồng nghe điện thoại xong liền quay sang chửi mình té tát vì tội vô tâm, vô ý thức, không hiểu đạo làm con. Anh còn lý luận về chuyện mẹ chồng bị gãy chân mà không biết bế con về thăm bà nội, chăm sóc bà lúc bà cần nhất…
Lúc đó, con thì đang nóng sốt, mình thì cũng dồn nén uất ức suốt thời gian qua nên cũng to tiếng vặc lại: “Anh điện thoại về cho mẹ rồi thì tôi gọi làm gì nữa cho tốn tiền. Ở nhà có chuyện gì anh biết thì tôi cũng biết. Tôi còn phải chăm con, anh xót mẹ thì về mà chăm nom”.
Video đang HOT
Vừa dứt lời chồng liền tát mình một cái điếng mặt và bảo sẽ ly dị mình. Sau hôm đó thì chồng bỏ đi đến nay chưa về. Mình gọi điện thì anh tắt máy, trong khi ở nhà con ốm khóc lóc cả đêm. Hai hôm nay mình phải gửi nhờ hàng xóm mua giúp ít thực phẩm vì không ra khỏi nhà được. Mình vừa lo cho chồng, vừa chăm con mệt bở hơi tai. Con thì khóc quấy, phải ôm mới ngủ được một lúc, đặt nằm là lại dậy khiến mình cảm thấy vô cùng bế tắc và tuyệt vọng.
Mình vừa lo cho chồng, vừa chăm con mệt bở hơi tai. (Ảnh minh họa)
Không dừng lại ở đấy, mình lại vừa nhận được điện thoại của mẹ đẻ nói rằng mẹ chồng mình gọi điện cho bà. Mắng té tát bố mẹ mình không biết dạy con khiến bố mình ức quá tăng huyết áp. Anh chị trong nhà chồngthì tuyên bố thẳng rằng không chấp nhận một đứa em dâu hỗn hào như mình và bắt chồng mình bỏ mình, lấy vợ khác.
Giờ mình vô cùng mệt mỏi và cũng chán nản, không biết phải làm sao liên lạc được với chồng vì anh không chịu nghe máy, mà cũng bỏ đi mất tăm tích luôn, không đoái hoài vợ con. Mình cũng không hiểu tại sao mẹ chồng mình lại nghiêm trọng vấn đề lên vậy. Chồng mình đã gọi hỏi thăm rồi thì sao phải bắt mình gọi nữa, trong khi mình cũng đầy nỗi lo toan khác. Tiền thì vợ chồng đã không có, gom góp mãi được 3 triệu cũng đưa anh mang về quê biếu mẹ rồi. Chẳng lẽ chỉ vì chuyện bé tí này mà bà làm ầm lên, mất mặt cả hai bên nhà mà vợ chồng mình thì ly dị sao?
Theo Afamily
'Chết điếng' khi người yêu thú nhận là gái gọi
Tôi choáng váng vì đọc danh bạ điện thoại của em. Em thú nhận em chỉ đi những khách biết rõ mối, chỉ đi khi cần tiền, giá thấp nhất là 2 triệu/lần...
Tôi 26 tuổi, đã ra trường được 2 năm và có công việc ổn định ở Hải Phòng. Tôi làm ngành xây dựng, có vẻ ngoài lãng tử và tâm hồn khá mạnh mẽ.
Tôi vô tình quen em qua mạng xã hội. Em là bạn của cậu em họ tôi, thường xuyên comment trên facebook của cậu đó. Tôi có lần bình luận vào status của cậu đấy, thấy em like bình luận của tôi. Tò mò, tôi click vào facebookcủa em, thấy ảnh đại diện của em xinh nên chủ động nhắn tin làm quen. Sau vài lần liên lạc qua facebook, em cho tôi số điện thoại. Tôi rủ em đi cà phê. Em đồng ý. Vậy là tôi bắt xe từ Hải Phòng lên Hà Nội gặp em.
Ấn tượng của tôi lần đầu gặp em đó là một cô gái xinh xắn, trắng trẻo, nói chuyện rất dễ thương. Em hiện đang là sinh viên năm thứ 4. Có lẽ vẻ bề ngoài khá đẹp trai của tôi đã thuyết phục được em, em nhận lời đi chơi, ăn cơm với tôi không ngần ngại. Cứ mỗi ngày gặp nhau vậy, buổi tối tầm 7-8h tôi lại đưa em về trường. Em bảo em ở ký túc, nên phải về sớm.
Hơn 3 tháng kể từ ngày hẹn gặp đầu tiên, cuối tuần nào tôi cũng từ Hải Phòng lên Hà Nội. Mỗi lần gặp nhau chúng tôi cảm tưởng như cả thế giớichỉ có hai tồn tại. Tôi đã ngỏ lời yêu em và em đồng ý
Tuy nhiên, hôm thứ hai sau khi ngỏ lời yêu ở tầng 2 một quán café, lúc không có ai, tôi tranh thủ hôn em, em ngượng ngùng đẩy tôi ra, tôi bất chấp càng hôn em tới tấp hơn khiến em không phản kháng được nữa. Sau buổi đó, trên đường đưa em về, em nói với tôi là em không xứng đáng với tôi. Tôi lúc đó nghĩ là em cố lấy lý do đang học trong khi tôi đi làm, nên nói với em rằng em không được nói lại với tôi điều đó một lần nữa.
Ảnh minh họa.
Một tuần sau, tôi đưa em về ra mắt bố mẹ và họ hàng. Bố mẹ và các anh, chị, chú bác đều tỏ vẻ hài lòng về em khiến tôi cảm thấy rất vui.
Cách đây 3 tuần, tôi lên Hà Nội và hẹn gặp em. Tại buổi nói chuyện đó, tôi nói bố mẹ tôi đã đồng ý em, bố mẹ bảo sẽ thu xếp để lên thăm gia đình em, đặt vấn đề hai bên qua lại. Đợi tháng 6 năm tới em ra trường sẽ tính đến việc kết hôn.
Trái với niềm vui sướng của tôi, em ngồi thần người ra rồi khóc. Tôi an ủi với em mãi không được. Tôi chở em vào nhà nghỉ. Ở đó, chúng tôi đã quan hệ với nhau. Đây không phải là lần quan hệ đầu tiên của tôi nhưng thật sự là lần đầu tôi có cảm giác được thăng hoa, đê mê như vậy. Em của tôi ngượng ngùng ban đầu nhưng sau đó rất "phiêu", từng hành động, cử chỉ của em đều toát lên sự quyến rũ mê hoặc, khiến tôi không làm chủ được bản thân. Em bảo gì tôi làm vậy.
Sau giấc ngủ, tôi tỉnh dậy, em vẫn nằm bên. Em nói có chuyện muốn nói với tôi. Em bảo: "Em thật sự yêu anh nhưng cảm thấy không xứng đáng để anh yêu. Em thực chất là gái gọi". Tôi cảm thấy choáng váng. Tôi nói không tin lời em. Em bảo, gia đình em ở quê kinh tế quá khó khăn, bố mẹ ốm đau liên miên, em đi học nhưng bố mẹ không lo được, sau em còn có 2 em nữa. Vốn có nhan sắc, em được một chị cùng xóm trọ trước đây dẫn mối "đi khách". "Khách' ở đây là những người đàn ông có tiền. Em chỉ đi với những khách biết rõ mối, từng biết mặt và chỉ đi khi cần tiền, giá thấp nhất là 2 triệu/lần...
Tai tôi ù đi. Em đưa cho tôi chiếc điện thoại không phải là chiếc thường xuyên liên lạc với tôi, trong đó lưu danh bạ "Gấu VP", "đẹp zai 298HD"... rồi bảo nếu không tin, tôi có thể kiểm tra.
Thật vô cùng đau đớn. Nếu như ai đó nói có thể tôi bán tín bán nghi, nhưng lúc đó, chính từ miệng em thú nhận và đưa chứng cứ cho tôi. Có lẽ nào vì thế mà hơn 3 tháng quen nhau, em chưa một lần đưa tôi về phòng ký túc của em. Bạn học cùng lớp của em, tôi chưa một lần gặp mặt. Có chăng chỉ là gặp những người bạn có vẻ ăn chơi mà em bảo là cùng làm thêm với em...
Thật sự, cho đến lúc này tôi vẫn rất nhớ em. Nhiều lúc đang làm việc tôi lại muốn lao lên ngay Hà Nội để gặp em, ôm em vào lòng, cùng nhau đi dạo hoặc shopping đâu đó. Vậy nhưng, sau hôm em nói chuyện với tôi, em đã tắt điện thoại, chặn facebook của tôi. Tôi liên lạc với với cậu em họ thì cậu ấy bảo rằng cũng chỉ biết em qua một người bạn, không biết em giờ ở đâu.
Giờ cứ mỗi lần nhớ đến em, nhớ đến những lúc chúng tôi bên nhau, nhớ đến những tin nhắn ngọt ngào ngày trước trái tim tôi lại như có ái đó bóp nghẹt.
Tôi không biết giờ làm sao gặp em? Dẫu em có yêu hay không yêu tôi, cho tôi là thằng khù khờ đi nữa, nhưng tôi vẫn muốn gặp em để nói chuyện cho ra nhẽ.
Theo Hải Dương/Nguoiduatin
Tức giận, tôi hét lên: "Anh cứ ôm tiền mà sống đến già!" Tức giận, lại bị anh chạm vào đúng lòng tự ái, em đã hét vào mặt anh rằng: "Vâng, tôi lãng phí. Còn kiểu người coi đồng tiền quan trọng hơn cả người yêu như anh thì cứ ôm tiền mà sống đến già đi". Em muốn nhờ các anh chị tư vấn một chuyện, hiện tại em rất rối và không hiểu...