Gia đình sỉ vả tôi vì muốn lấy người da đen
Hễ cứ gặp tôi ở đâu là họ chì chiết, chửi mắng với những lời lẽ thậm tệ khiến tôi phải rùng mình.
Tôi là phụ nữ, năm nay 37 tuổi và đã sang định cư ở nước ngoài cách đây hơn 20 năm. Ngày đầu ở xứ người cũng có nhiều khó khăn nhưng rồi cũng qua. Sau 10 năm, tôi lo hết giấy tờ cho mẹ và các em cùng sang để gia đình đoàn tụ. Và nay thì mọi người ai cũng có cuộc sống ổn định về mọi mặt.
Hiện tại, tình hình gia đình tôi rất căng thẳng vì tôi dám cả gan yêu và muốn kết hôn với một người da màu. Chúng tôi đã quen và yêu nhau được 7 năm rồi. Mặc dù vậy, gia đình vẫn không đồng ý và tìm mọi cách ngăn cản, kể cả chửi bới, lăng mạ tôi rất thậm tệ. Chắc không còn từ gì mà mẹ, chị và các em chưa nói ra với tôi dù tôi đã cưu mang mọi người suốt một thời gian dài sống ở đây.
Tuy là người da màu nhưng bạn trai tôi không đen sì và xấu xí đâu. Ngược lại, tướng mạo anh rất ổn, thậm chí đẹp trai hơn Tiger Wood. Anh có học thức đàng hoàng và công ăn việc làm chắc chắn, có chỗ đứng vững chắc trong xã hội. Anh còn độc thân và chưa vướng mắc chuyện tình cảm với ai. Anh không cờ bạc, rượu chè, thuốc lá và có lối sống giản dị.
Anh hơn tôi 2 tuổi nhưng cũng có một căn hộ riêng mua trả góp, có tiền gửi tiết kiệm, sang năm được lĩnh khoảng 100.000 USD. Lương của anh cũng hơn 4.000 USD/tháng. Ngoài ra, anh cũng được công ty cấp cho một ngôi nhà và một chiếc xe để di chuyển. Tiền điện, nước của ngôi nhà đều được công ty chi trả hết. Tôi nói thế không phải để khoe khang gì cả mà chỉ mong các bạn hiểu và có cái nhìn đầy đủ hơn cho chuyện của tôi.
Nhờ trời, tôi gặp nhiều may mắn trong công việc làm ăn nên đến ngày hôm nay cũng có một số tài sản giá trị. Vì thế, gia đình tôi không chấp nhận cho tôi kết hôn với anh bạn da màu này. Khổ nỗi ở nơi tôi sống ít người Việt. Nếu có thì toàn các cậu mải chơi, không chịu làm ăn gì, suốt ngày lê la cờ bạc, hút hít thôi. Còn nói về học vấn thì 9.5/10 anh đều bỏ ngang, lười lắm. Vả lại, nếu họ cũng không lấy tôi đâu vì các anh ấy về Việt Nam kiếm vợ dễ dàng lắm. Sang đây còn bắt nạt được vợ chứ lấy tôi thì không bảo đâu tôi nghe đấy được.
Video đang HOT
Tôi cũng có ý tìm người Việt nhưng có lẽ số tôi không có may mắn nên không tìm thấy người chồng Việt như mong muốn của mình, dù cũng không đòi hỏi tiêu chuẩn quá cao. Khi tôi quen anh bạn da màu này và có ý tiến tới hôn nhân thì gặp sựu phản đối quyết liệt của gia đình. Vì vậy nên tôi cũng không công khai mối tình của mình cho tất cả mọi người được biết.
Năm ngoái, tôi đi chơi với anh bạn hai ngày hai đêm. Tôi gọi điện thoại về báo cho mẹ tôi biết để mọi người đừng lo lắng thì bị mẹ tôi chửi nào là con chó, mày phĩnh bụng ra rồi phải không… Bà còn bảo rất hối hận vì đã đẻ ra tôi để ngày hôm nay tôi đi bêu riếu gia đình, bôi tro trát trấu lên cả nhà. Họ sẽ rất xấu hổ và không bước ra đường nữa nếu tôi cứ cố tình lấy anh bạn da màu. Mẹ tôi còn từ mặt tôi và nếu lấy anh ấy thì ngay cả đám ma của bà, bà cũng không cho phép tôi đến đưa tang. Nếu tôi cố tình đến thì linh hồn của bà sẽ uất ức mà bay luẩn quẩn ở đó.
Một người bạn yêu quý tôi đã góp ý với bà nhưng bà không nghe. Người ấy còn viết cho bà một lá thư phân tích phải trái nhưng thay vì cảm thông cho tôi thì mẹ tôi lại cầm tờ thư ấy sang chỗ tôi làm việc và chửi bới ầm ĩ trước mặt tất cả mọi người, kể cả người làm của tôi. Tôi xấu hổ quá, lái xe đi chỗ khác để tránh không to tiếng thì bà lại dang tay đứng chắn trước đầu xe, không cho tôi đi mà bắt đứng ở đó để nghe chửi. Hai lần như vậy và tôi cứ đi đâu thì bà lại đi theo sau để sỉ vả tôi. Bực mình quá tôi chỉ nói nhẹ nhàng lại thì bà bảo tôi hỗn hào. May thay, có người đến kéo mẹ tôi về. Chưa xong, khi về nhà, bà còn viết thư nhét vào phòng tôi với lời lẽ sỉ vả tôi. Nhưng tôi cũng không chấp nhận làm gì cả.
Thời gian đi, tôi về Việt Nam chơi một mình để có thời gian suy nghĩ và quyết định cho cuộc đời mình. Khi trở lại thì chúng tôi quyết định làm đám cưới. Vì ngày cưới sắp đến nên tôi muốn đến nhà anh để xem sự thật về cách ăn ở, cuộc sống của anh như thế nào chứ không phải vì “chuyện ấy”. Tôi ở đó hai ngày và khi trở về nhà mình, anh chị và các em xúm vào chửi tôi. Chị tôi bảo tôi là cần trai lắm rồi nên bỏ nhà đi như vậy, bảo tôi làm nhục mọi người. Vì một thằng đen mọi mà tôi giũ bỏ cả gia đình. Tôi rùng mình khi nghe đến những lời nói đó. Chị ấy còn nói thế này: “Sau này mày có con với nó thì mày sẽ đẻ ra một lũ đen bẩn thỉu ngồi lê la ngoài đường, mũi to đùng và tóc xoăn tít. Còn thằng chồng mày sẽ say rượu bét nhè giống như bọn mọi đen”. Tôi nói bạn tôi được học hành, giáo dục tử tế nhưng họ vẫn nhất định chửi, át cả lời tôi.
Tôi chẳng còn gì để nói nữa cả vì môi lần giải thích, mọi người không ai chịu nghe. Tất cả chỉ biết chửi bới tôi. Riêng có người bố của tôi thì nói với tôi rằng: “Con cảm thấy hai đứa thực sự yêu thương nhau, hợp nhau thì tiến tới đi. Con gái có thì, đã 37 tuổi rồi chứ còn trẻ gì nữa”. Một năm nay, tôi không gặp mẹ vì bà đã tuyên bố từ tôi. Vả lại, bà cũng nhiều lần chửi bới, quá mức chịu đựng của tôi.
Hiện tại, tôi đã dọn nhà ra ở riêng, không động chạm tới ai hết. Trước khi đi, tôi cũng để lại căn nhà của tôi làm cho mọi người sử dụng bình thường, thậm chí tiền điện hàng tháng tôi vẫn đóng góp đầy đủ. Dù ở riêng, không gặp mặt thường xuyên nhưng nếu anh chị em chạm mặt ở đâu thì y như rằng lại cãi nhau và cuối cùng đều quay về chủ đề cũ.
Mọi người bảo tôi bị bạn trai lấy hết của cải nhưng thực ra, tôi đã đến phòng công chứng và có cả luật sư lo hết giấy tờ rồi. Của cải của ai người đó giữ. Chồng hoặc vợ sẽ không có quyền gì trên số tài sản riêng đó và anh bạn tôi đã đồng ý ký hết những gì tôi muốn. Thế nhưng gia đình tôi vẫn lo sợ.
Tôi không hiểu tại sao gia đình lại không tin tưởng tôi trong khi tôi đã ngần này tuổi đầu rồi. Tôi kiếm được số tài sản không nhỏ thì tôi đâu có ngu dại gì nữa. Vả lại, tất cả mọi người trong gia đình là do tôi thu xếp, lo giấy tờ để qua đây. Mọi việc tôi phải gánh hết mà bây giờ mọi người phủi tay và chửi tôi tơi bời.
Anh tôi nói mẹ chửi tôi cũng vì thương tôi, muốn tốt cho tôi thôi. Bây giờ tôi không qua lại nữa thì tôi là đứa con bất hiếu. Tôi thật phân vân quá. Tôi nên làm thế nào đây? Anh bạn tôi bảo tuỳ tôi quyết định chứ trong chuyện này, anh không nên góp ý cho tôi. Dù quen nhau 7 năm nhưng cho đến hôm nay, chúng tôi vẫn chưa quan hệ tình dục lần nào.
Tôi rất mong các bạn cho tôi một lời khuyên vì chúng tôi sắp tiến hành đám cưới. Tôi bối rối quá, không biết mình có quyết định sai không khi lấy anh. Các em tôi cũng chửi tôi nhưng tôi đã quá mệt mỏi rồi, không muốn nghĩ gì thêm nữa. Dù sắp cưới nhưng tôi vẫn cầu xin trời phật rằng nếu chúng tôi không có duyên phận hoặc nếu lấy nhau mà không hạnh phúc thì trời phật hãy tách chúng tôi ra để đừng ai phải chịu thiệt thòi, đau khổ về sau.
Tôi bổ sung thêm một chi tiết cho câu chuyện để các bạn giúp tôi có lời giải đáp. Đó là gia đình tôi luôn tỏ thái độ phản đối quyết liệt việc tôi lấy người ngoại quốc. Mọi người trong nhà ép tôi phải lấy người Việt Nam. Anh tôi bảo: “Trên thế giới chỉ có bác học người Việt Nam chứ làm gì có bác học da đen”. Họ không hiểu cho tôi. Tôi đã 37 tuổi rồi và quen anh bạn này đã 7-8 năm. Tôi biết người Việt, người Tây hay người da màu nào cũng có người tốt, người xấu. Tôi không có may mắn lấy được người Việt Nam nhưng tại sao mọi người cứ dằn vặt, chì chiết tôi, không để cho tôi yên. Gặp tôi ở đâu là kiếm chuyện chửi bới, sỉ nhục. Tôi thật sự mệt mỏi quá.
Theo VNE
Khi gia đình quá đáng, nên lựa chọn người yêu
Phản hồi bài viết 'Gia đình sỉ vả vì tôi muốn lấy người da đen', đa số bạn đọc đều ủng hộ Alice Tru kết hôn. Dưới đây là một ý kiến tâm huyết.
Gửi Alice,
Em rất buồn khi đọc những dòng tâm sự của chị. Ở Việt Nam hiện nay, dù là làng quê hay thành thị thì cũng không còn nhiều kỳ thị và phân biệt chủng tộc như những người trong gia đình chị đâu. Bây giờ, trong nước cũng có khá nhiều người da màu đến sinh sống và việc kết hôn với người da màu không thiếu. Hầu hết các cô dâu và gia đình họ đều là những người có học thức, tử tế chứ không phải là những người ham tiền, sính ngoại đâu.
Tình yêu, sự tôn trọng, lo lắng cho nhau tạo nên một gia đình hạnh phúc. Người Việt Nam hay người nước ngoài đều có kẻ tốt, người xấu. Thế nên dù chị có lấy một người Việt mà chị không được chia sẻ, chị cũng không có được hạnh phúc đâu Alice ạ. Em khuyên chị hãy suy xét và hành động đúng.
Tình yêu không phân biệt màu da.
Hiện tại, chị đã dành quá nhiều cho gia đình chung rồi và giờ chị phải nghĩ cho bản thân mình. Ngoại trừ ba mẹ chị (những người chị phải lo tròn bổn phận làm con), em đang phân vân những anh chị em khác trong gia đình đang làm nghề gì bên đó và thu nhập của họ có ổn định không hay là sống dựa vào chị? Phải chăng họ đang quá ích kỷ, chỉ muốn giữ chị khư khư cho mình và tiếp tục bòn rút cho đến khi chị không còn gì nữa? Nếu chị nói với họ rằng chị sẽ cho họ tất cả để lấy anh bạn kia thì họ sẽ đồng ý và ủng hộ chị ngay. Nhưng chị cho họ thế là quá đủ rồi và chị không cần thiết phải nghe theo lời họ. Chị đã được sự đồng ý của bố. Đó là niềm an ủi. Những người khác không có quyền gì đối với cuộc sống của chị cả. Có lẽ mẹ chị cũng là do họ xúi bẩy chăng?
Chị đang sống ở một đất nước tự do nhất thế giới. Hãy để những người khác trong gia đình tự lo lấy cuộc sống của họ. Kể cả nhà và tiền điện nước, chị hãy cứ để họ tự xoay sở. Hãy lấy lại ngôi nhà (có thể nói bóng gió về ý định đó) vì đó là tài sản của chị, luật pháp sẽ bảo vệ quyền lợi cho chị. Những người có học vấn và tri thức, sống tự lập và không dựa dẫm vào người khác sẽ tôn trọng quyết định của chị thôi. Em tin là họ đang sợ không còn cơ hội bòn rút từ chị nữa chứ chẳng lo lắng gì cho chị đâu.
Hãy làm theo những gì chị cho là đúng vì cuộc sống của riêng chị nhé. Chị không phải buồn đâu. Em thấy tiếc cho chị lắm. Các anh chị em trong gia đình em đều yêu thương và đùm bọc lẫn nhau dù gia đình không được giàu có. Tuy nhiên, ai cũng tôn trọng cuộc sống riêng của người khác. Đến nay, tất cả đều đã có gia đình riêng nhưng khi sum họp, mọi người đều coi nhau như ruột thịt.
Theo VNE