Gia đình nhỏ sắp tan vỡ, ba mẹ đẻ thì liên tục đòi tiền
Gia đình nhỏ đang trên đà tan vỡ, còn ba mẹ ruột thì suốt ngày đòi tiền ông bà đã chăm nuôi, dạy dỗ tôi nên người, nào là tiền ốm đau, bệnh tật, tiền mua sắm các thứ cho tôi.
Ảnh minh họa
Tôi năm nay 25 tuổi, kết hôn được một năm, hiện là viên chức nhà nước bình thường thu nhập khoảng 3 triệu đồng một tháng vì tôi mới ra trường không lâu. Tôi kết hôn với một người cũng làm viên chức, mức lương cũng bằng tôi vì chúng tôi học cùng khóa. Như vậy thu nhập của vợ chồng tôi sống ở quê thì cũng vừa đủ chứ chẳng dư giả gì.
Nhà chồng tôi và nhà cha mẹ tôi cùng nghèo mà lại đông anh em nên cưới xong tôi và chồng phải tự lo mọi thứ. Tiền đám cưới chúng tôi cũng phụ lo một phần. Sau khi cưới chúng tôi quyết định mua chịu đất của một người bạn tôi và vay tiền để cất nhà vì ở nhà trọ tốn kém mà lại không an toàn. Với lại vợ chồng tôi cũng muốn có cái nhà vì ngoài đồng lương ít ỏi hàng tháng chúng tôi không có bất kỳ tài sản gì đáng giá. Các bạn đừng cười chứ thật sự nhà vợ chồng tôi ở tính luôn tiền đất cũng trị giá khoảng 100 triệu thôi chứ chẳng to tát gì.
Chồng tôi công tác ở xa nên ngoài tiền cơm gạo, đám tiệc, thì tiền đi lại cũng tốn kha khá cho nên hàng tháng ngoài tiền tích góp để trả nợ ngân hàng thì cũng hết sạch. Hiện tại, lương tôi thì trả nợ còn lương chồng thì để dành trả tiền vay sinh viên của anh ấy. Tôi nói thế để các bạn thấy rằng vợ chồng tôi không hề dư giả gì nhưng cha mẹ ruột tôi lại làm tôi rất đau khổ.
Hoàn cảnh gia đình tôi trước đây cũng tạm ổn. Lúc tôi còn nhỏ khoảng 14-15 tuổi thì ba mẹ tôi đã có khoảng hai chục ngàn m2 đất ruộng. Khi tôi học lớp 12 thì ba mẹ đã có đất nền nhà và một căn nhà cấp 4. Lúc đó mẹ tôi nói tiền đất và nhà khoảng 10 cây vàng. Thực sự gia đình như thế nhưng tôi chẳng khác một đứa trẻ ăn xin. Quần áo chỉ toàn là đồ xin lại của người ta. Ngoài giờ học phải đi làm quần quật ngoài ruộng. Tuổi thơ tôi chưa hề biết đi chơi hay đi học thêm là gì. Lúc đó tôi không muốn đi học chỉ muốn đi làm có tiền để mua quần áo tự lo cho mình nhưng ba mẹ tôi nói tôi phải đi học để sau này còn nuôi ba mẹ nữa. Vì ba mẹ già sẽ không ai lo.
Video đang HOT
Tôi còn hai đứa em gái nhưng em tôi được ba mẹ chăm lo đầy đủ và không phải làm gì cả. Rồi tôi ra trường, đi làm. Ba mẹ nói tôi trả tiền vay cho ba mẹ vì tiền tôi đi học là tiền vay. Tôi lo trả xong, mẹ tôi nói tôi phải lo tiền cho ba mẹ ăn uống sinh hoạt hàng tháng và tiền hai đứa em đi học nữa. Tôi nghe mà phát hoảng. Ba mẹ tôi lo cho hai em tôi chẳng khác gì đại tiểu thư nên chúng chẳng biết làm gì. Tôi nói tôi không thể lo được vậy là ba mẹ chửi mắng tôi, còn hai đứa em thì nói tôi là đồ bất hiếu. Tôi đành phải lo cho đứa em út dù lúc đó tôi ăn còn không đủ. Tôi chẳng dám sắm cho mình bất cứ thứ gì cả. Tôi rất tủi nhục định không lo nữa nhưng lúc đó nhà tôi vỡ nợ (nguyên nhân vì mẹ tôi đánh đề, trừ tôi ra thì nhà tôi không ai làm gì cả, làm ruộng nhưng toàn thuê người làm, ba mẹ và hai em chỉ toàn chơi).
Sau khi bán hết tài sản thì ba mẹ tôi còn một ít tiền nhưng không chịu làm gì mà phán rằng từ giờ trở đi tôi phải lo tất cả mọi thứ trong nhà và việc học hai em. Tôi nghĩ rất buồn và khuyên ba mẹ đi làm vì tôi không lo nổi. Nhưng ba mẹ tôi không chịu mà nói là bây giờ đi làm thuê người ta cười. Tôi không nói gì nhưng sau đó biết mẹ tôi vẫn tiếp tục đánh số đề thua rất nhiều tôi khuyên không được nên quyết định ở riêng và lấy chồng. Ba mẹ không đồng ý và nói rằng sinh tôi ra là để nuôi ba mẹ chứ tôi không có quyền lo cho tương lai hay hạnh phúc riêng của mình. Tôi quá thất vọng và quyết định lấy chồng vì nếu tôi sống như ý ba mẹ tôi thì cuộc đời tôi coi như bỏ đi. Bởi gia đình chỉ coi tôi là cái máy in tiền để xài.
Lúc đầu, ba mẹ không cho tôi lập gia đình nhưng sau đó tôi nói là sau khi lấy chồng tôi sẽ vẫn gửi tiền cho ba mẹ. Vậy là họ đồng ý và còn ra điều kiện nếu tiền khách mừng phải đưa cho ba mẹ hết và phải tự bỏ tiền lo đám cưới. Tôi chấp nhận và lấy chồng trong nước mắt.
Đám cưới tôi là ngày mà cả ba mẹ, hai em và dòng họ nội ngoại xúm lại chửi rủa sỉ nhục tôi từ lúc bắt đầu cho tới khi rước dâu. Đám cưới tôi rất sơ sài và chẳng có nghi lễ hay một món quà hồi môn nào cả. Tôi vượt qua tất cả và rất ít khi về nhà. Rồi từ đó tới giờ ba mẹ thường xuyên gọi điện kêu tôi đưa tiền. Lúc đầu tôi còn đưa nhưng dần dần tôi không có tiền đưa nữa.
Sau đó mẹ tôi nói lỡ đánh số đề thua tiếp nên kêu tôi đưa tiền trả lúc này tôi không chịu được nữa nên không đưa. Tôi nói không có tiền mẹ kêu vợ chồng tôi về chửi một trận rồi đuổi đi. Từ chuyện này mà chồng tôi không còn yêu thương và tin tưởng tôi nữa. Anh ấy chẳng bao giờ đưa tiền cho tôi và không về nhà mẹ tôi. Tôi không trách chồng vì mẹ chồng tôi cũng nghèo và đi làm vất vả nhưng không đòi con cái phải đưa tiền như vậy.
Ba mẹ tôi ngày ngày vẫn đòi tôi trả tiền ông bà đã nuôi tôi từ nhỏ, tiền tôi bệnh hoạn ra sao, tiền tôi đi học tốn bao nhiêu, tiền laptop, tiền xe… Ba mẹ gộp lại mấy trăm triệu đồng, tôi chỉ biết khóc. Trước khi lấy chồng tôi lo cho ba mẹ ăn mặc đủ thứ, mua sắm đồ đạc đầy đủ trong nhà, vậy mà mẹ tôi nói tôi là đồ vô dụng. Mẹ tôi còn khỏe và em út tuy đã lớn nhưng chẳng chịu làm gì, suốt ngày chỉ đòi tiền tôi, tôi nói không có tiền thì khóc lóc rồi dọa tự tử.
Hiện tại vì gia đình tôi suốt ngày đòi tiền đã nuôi tôi nên chồng tôi rất chán rất ít khi về nhà. Gia đình nhỏ đang trên đà tan vỡ, còn ba mẹ ruột thì suốt ngày đòi tiền tôi, dọa kiện tôi ra tòa vì tội bất hiếu nếu không sẽ lên cơ quan sỉ nhục, chửi rủa tôi. Tôi thật sự rất đau khổ. Đôi lúc tôi muốn bỏ xứ đi thật xa để chạy trốn ba mẹ tôi. Chỉ cần thấy số điện thoại ba mẹ gọi là tim tôi muốn ngừng đập và gần như nghẹt thở. Tôi thật sự đau khổ quá rồi. Có ai giống hoàn cảnh của tôi không? Hãy cho tôi lời khuyên? Tôi có nên bỏ xứ đi thật xa để quên hết đau buồn và cắt đứt với họ không?
Theo VNE
Tôi ngủ với người khác lấy tiền nuôi anh
Tôi thích những món quà đắt tiền nhưng lại không muốn mất anh. Tôi là kẻ tham lam.
Tôi sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo, nhà có hai chị em. Là con cả nhưng may mắn được ba mẹ yêu thương dành dụm, chắt chiu từng đồng cho ăn học. Rồi tôi đỗ cao đẳng, một mình chân ướt chân ráo lên thành phố học. Những ngày đầu thật khó khăn với số tiền ít ỏi mà ba mẹ gửi, chỉ đủ tiền học phí, ăn uống kham khổ nhưng càng như thế tôi lại tự hứa với lòng mình hãy cố gắng học nhé, mai này sẽ thay đổi. Năm học đầu tiên qua đi, năm thứ hai có nhiều thời gian hơn nên tôi đi làm thêm trang trải cuộc sống.
Ngày tôi gặp anh- anh kém tôi một tuổi, anh học khóa dưới, anh đẹp trai, cao ráo. Lần đầu nhìn thấy anh tim tôi đã loạn nhịp, bối rối nhưng không nói lên lời. Thật tình cờ làm sao chiều hôm đó anh tới gần khu trọ chỗ tôi tìm thuê nhà, thế là chúng tôi trở thành hàng xóm của nhau. Tôi giúp đỡ anh hòa nhập với cuộc sống xóm trọ. Chẳng biết tự bao giờ chúng tôi thân thiết nhau, anh hay sang hỏi mượn sách của tôi, còn tôi nấu nướng có gì ngon đều mang cho anh. Một ngày anh viết lá thư dúi vào tay tôi khiến tôi tròn xoe đôi mắt hỏi: "Cái gì vậy?" Anh không nói chỉ bảo tôi mở ra xem. Một dòng chữ nắn nót: "Làm người yêu anh nhé, được không em?" Tôi vỡ òa hạnh phúc. Cảm giác có người yêu thương bên mình thật hạnh phúc, những tháng ngày sinh viên tuy khó khăn nhưng có anh bên cạnh tôi không hề thấy mệt mỏi lúc nào cũng yêu đời.
Tôi hối hận vì đã tham giàu theo anh (ảnh minh họa)
Anh dắt tôi về nhà anh chơi, nhà anh ở ngoại thành tôi đã từng được nghe anh kể, nhưng khi tới nơi tôi không ngờ nhà anh lại nghèo đến vậy. Một ngôi nhà vách đất, thiếu thốn đủ thứ. Bố anh đau ốm liên miên, mẹ thì ra chợ bán từng mớ rau kiếm tiền cho cả gia đình. Tôi thấy vậy mà thương anh nhiều hơn.
Rồi tôi ra trường, anh thì học năm cuối. Vì mới ra trường chưa tìm được công việc ổn định nên tôi làm công việc bán thời gian, tiền bạc ngày càng eo hẹp. Anh bảo tôi đến ở phòng anh, sẽ tiết kiệm được khoản tiền. Chúng tôi yêu nhau, đã gặp mặt gia đình chỉ chờ anh ra trường đi làm là lấy nhau nên tôi nghĩ về sống cùng phòng với anh cũng không có gì to tát mà lại tiết kiệm được khoản tiền. Mấy tháng nay mẹ anh lại không gửi lên cho anh đồng nào. Anh đi làm thêm nhiều mải kiếm tiền mà bỏ bê việc học nên phải học lại một năm nữa, tôi lo lắng cho tương lai của hai đứa nếu cứ vậy không biết tới bao giờ anh mới ra trường đi làm nên bảo anh hãy tập trung học hành, tôi sẽ đi làm kiếm tiền anh đừng lo lắng nhiều. Lúc đầu anh không chịu nhưng nghe tôi giải thích và cương quyết vậy nên anh làm theo. Cuộc sống thật khó khăn, tôi không dám mua cho mình cái gì chỉ dành mua cho anh, có đồng nào đều chi tiêu hết vào thuê nhà, ăn uống, và việc học tập, tiêu vặt của anh. Trước mặt anh tôi vẫn luôn mỉm cười không để anh nhìn thấy sự yếu đuối của bản thân.
Tôi xin vào làm thêm ở sân gôn. Một ngày có ông khách người Hàn Quốc hay lui tới đây. Ông tầm trung niên, có vẻ là người có tiền. Ông ấy bắt đầu để ý tới tôi nhiều hơn. Hay mua hoa quà đắt tiền tặng tôi, mời tôi đi ăn uống ở những nhà hàng sang trọng. Những điều nay đã lâu lắm tôi chưa có được giờ sao thích thú, thèm khát quá vậy. Đôi khi con người ta cũng thật tầm thường, nhỏ nhen. Tôi thích những món quà đắt tiền nhưng lại không muốn mất anh. Tôi là kẻ tham lam. Tôi giấu giếm anh hẹn hò với ông ta để có tiền cho mình và cho anh. Rồi tôi chuyển nhà trọ khác, để anh không nghi ngờ tôi bảo rằng em trai mình sắp lên đây học sẽ ở cùng anh. Tôi ở cùng anh sẽ không tiện.
Rồi tôi chuyển nhà trọ khác, để anh không nghi ngờ tôi bảo rằng em trai mình sắp lên đây học sẽ ở cùng anh. Tôi ở cùng anh sẽ không tiện. (ảnh minh họa)
Ông Hàn Quốc hay lui tới chỗ tôi nhờ dạy tiếng Việt. Ông mua cho tôi xe máy xịn, điện thoại đắt tiền, trang sức lấp lánh. Biến tôi từ nàng lọ lem thành cô công chúa mà chỉ có trong những câu chuyện cổ tích. Nhưng tôi lại sống khép kín hơn với những người biết về mình. Tôi xa lánh bạn bè trước đây vì sợ họ nói tới tai anh. Ông nói lời cầu hôn tôi và bảo tháng tới bố mẹ ông sẽ sang đây gặp tôi. Tôi hơi choáng vì nghĩ chỉ là trò đùa mà thôi...
Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Anh biết chuyện nhưng không nói với tôi lời nào. Sự im lặng của anh khiến tim tôi tan nát không thể chịu đựng được. Tôi suy sụp rất nhiều. Phải mất hai tuần sau anh mới nhắn tin cho tôi nói: "Anh là kẻ kém cỏi không mang tới cho em hạnh phúc, em hãy đi tìm hãy phúc khác đi. Anh không trách em."
Tôi như kẻ mê tỉnh ngộ vứt bỏ mọi thứ lại chạy tới bên anh, nước mắt tuôn rơi mặn đắng đầu môi, giờ tôi không cần gì chỉ muốn được ôm anh thật chặt như ngày nào. Được thủ thỉ bên tai anh. Được trở lại như ngày nào nhưng anh à liệu mình còn là của nhau nữa không anh? Liệu em có thể về bên anh? Thật tình tôi cảm thấy đau khổ lắm. Tham vàng bỏ ngãi, tôi thấy nhục rồi.
Theo VNE
Chịu nhục để làm người thứ ba Khi đã trao cho anh 'cái ngàn vàng', tôi phát hiện ra anh càng ngày càng xa lánh tôi. Nếu nói tôi là người phụ nữ đang yêu người có gia đình, chắc chắn một số người sẽ bĩu môi mà quay đi, họ thậm chí không thèm hỏi tôi một lời nào nữa. Tôi cũng cảm thấy tự xấu hổ với bản...