[Gia đình] Người dưng
Vợ chồng tôi là bạn học cấp 3, chúng tôi quen biết rồi lấy nhau tính đến nay cũng ngót 10 năm. Hiện chúng tôi có một bé trai, người ngoài nhìn vào ai cũng nghĩ gia đình chúng tôi rất hạnh phúc.
Từ ngày học cấp 3 anh đã theo đuổi tôi, thời điểm đó tôi có rất nhiều vệ tinh nhưng đã chọn anh sau khi biết kết quả cả hai cùng thi đỗ đại học. Chúng tôi ra Hà Nội học, dù khác trường nhưng mỗi cuối tuần chúng tôi đều về quê để tiện gặp nhau, mối tình học trò êm đềm trôi qua.
Sau khi cả hai tốt nghiệp đại học và tìm được việc làm thì chúng tôi làm đám cưới. Lúc này tôi mới thấm thía câu nói mà đám bạn bè chúng tôi vẫn hay trêu đùa nhau “yêu là một chuyện, cưới lại là chuyện khác, sau cưới thường hay vỡ mộng”.
Ảnh minh họa.
Cuộc sống màu hồng của chúng tôi vô cùng ngắn ngủi, kể từ khi tôi có bầu và sinh con đến giờ, anh hoàn toàn không giống người đàn ông mà tôi quen và yêu bao nhiêu năm trước đó. Đôi khi tôi cũng tự hỏi, là do chồng thay đổi hay do tôi không nhìn ra bản chất con người anh khi yêu?
Video đang HOT
Anh gần như không có đóng góp gì trong gia đình, từ kinh tế cho đến phụ việc nhà. Những năm đầu mới ra trường, anh làm trong một cơ quan nhà nước, lương rất thấp, thật sự không đủ cho anh đổ xăng xe rồi la cà uống trà, cà phê nữa, huống gì là đưa tôi để lo cho gia đình. Một mình tôi phải gồng gánh, cũng may có căn nhà ông bà cho nên đỡ phần nào. Nhưng chỉ sau một năm, anh chê lương thấp, việc chán nên nghỉ làm để đầu tư làm ăn với mấy người bạn.
Anh vay tiền của bố mẹ đẻ mấy trăm triệu nhưng mất sạch, thậm chí còn gây nợ thêm, ông bà phải trả thêm nợ cho. Tôi đi làm lương chỉ đủ chi tiêu trong nhà, không có tiền dư, nhất là từ khi có bầu rồi sinh con, bao nhiêu chi phí phát sinh thêm.
Cả hai đều bị cuốn vào việc kiếm tiền, tình cảm vợ chồng nhạt dần, chúng tôi cũng không còn chung tiếng nói quan điểm như ngày xưa, anh hoàn toàn không để tâm đến những điều tôi góp ý. Cũng kể từ lúc tôi sinh bé, anh nói bé khóc đêm khiến anh không ngủ được, vì thế anh dọn qua phòng khác ngủ riêng, sự xa cách ngày càng lớn.
Một năm trở lại đây, công việc của anh tốt hơn, thu nhập khá hơn, anh bắt đầu đưa tiền cho tôi mỗi tháng để chi tiêu trong nhà. Thấy anh đưa tiền nên tôi nghĩ là anh khá hơn nhưng anh thu nhập 1 tháng được bao nhiêu thì tôi hoàn toàn không biết. Dù sao sau gần chục năm chung sống, cuối cùng anh cũng có thể đóng góp cho gia đình, tôi không còn phải chạy vạy một mình nữa.
Anh cũng quan tâm đến con nhiều hơn trước, đưa đón con đi học, dạy con học bài, mua đồ ăn ngon cho con, chơi diều cùng con…, những điều mà trước đây anh gần như không làm. Anh cũng chịu chăm chút ngoại hình hơn, quần áo sạch sẽ, chỉnh tề hơn trước. Tôi cảm thấy vui khi anh có sự thay đổi lớn như vậy, nhưng ngược lại chúng tôi sống chung nhà mà như người dưng, thậm chí không bằng người dưng. Người dưng gặp nhau có khi còn nhìn thẳng mắt nhau, rồi mỉm cười hoặc gật đầu chào nhau, nhưng anh còn không thèm nhìn tôi, chỉ thi thoảng hỏi vài câu xã giao hoặc có việc cần mới mở miệng.
Tôi không biết khoảng cách giữa chúng tôi bây giờ là gì? Có phải vì đã nhiều năm chúng tôi không quan hệ vợ chồng, không tìm được tiếng nói chung nên giờ chỉ như người dưng sống chung nhà. Chúng tôi trước đây chỉ có những tranh cãi nhỏ, chưa bao giờ cãi nhau to tiếng, có lẽ tình cảm của cả hai đã nguội lạnh.
Mới đây, tôi tình đọc được tin nhắn của anh với bạn, anh nói giờ anh chỉ quan tâm đến con và muốn chăm lo cho con tốt nhất, ngoài ra anh không quan tâm gì hết. Đối với anh vợ bây giờ có cũng được mà không có cũng không sao. Có thể vì bao nhiêu năm qua tôi vẫn lo chu toàn cho gia đình, không làm gì có lỗi với anh, với gia đình chồng nên anh không có lý do để ly hôn, hay anh đã quen với cuộc sống như thế này giống tôi?
Tôi thật sự bằng lòng với cuộc sống hiện tại, mọi cảm xúc yêu thương vợ chồng với tôi đã tắt từ lâu. Nhưng tôi không biết liệu cuộc sống hôn nhân này sẽ duy trì được bao lâu, rồi con tôi ngày một lớn, cháu chắc chắn sẽ cảm nhận được tình cảm của bố mẹ. Tôi chỉ sợ tương lai con sẽ trở nên lạnh lùng vô cảm và không thể yêu đương hay lập gia đình, bởi kết hôn mà sống với nhau như người dưng thì có khác gì độc thân.
Chồng nhiệt tình với người dưng, thiếu quan tâm đến vợ con
Với người ngoài, anh nhiệt tình bao nhiêu thì với mẹ con tôi anh lại vô tâm bấy nhiêu...
Chồng hơn tổi 1 tuổi, chúng tôi cưới nhau được 8 năm rồi. Trước khi cưới, hai đứa cũng yêu nhau, tôi thích anh bởi tính biết quan tâm đến những người xung quanh. Ngày ấy, anh quan tâm và yêu chiều tôi dữ lắm. Tôi cần gì, muốn gì anh cũng đều đáp ứng hết, mà chẳng bao giờ than trách một lời.
Ảnh minh họa
Có những hôm chỉ vì tôi nói buồn mà anh đang đi làm xa, cũng phi xe gần 100 cây số trong đêm để về với tôi, mua thuốc cho tôi uống, hay đơn giản chỉ là chọc cho tôi cười vui, hoặc đưa tôi đi ăn một bát bún cá ở nơi mà tôi thích.
Ngày lễ bay bất cứ ngày gì anh cũng mua quà tặng tôi, rồi tự tay gói cẩn thận, ghi thiếp. Mỗi món quà của anh đều chứa trong đó điều bất ngờ, mà lần nào tôi cũng háo hức mở ra và khám phá nó.
Tôi luôn nghĩ, khi hai đứa là của nhau, anh vẫn dành tình yêu, sự quan tâm và những bất ngờ dành cho tôi, nhưng không phải như vậy. Cưới nhau xong, mọi sự quan tâm anh dành cho tôi cũng nhạt dần, dù anh vẫn có trách nhiệm với mẹ con tôi, anh vẫn đưa tiền cho tôi nuôi con, vẫn cố gắng để vun vén cho cuộc sống gia đình, nhưng không có sự quan tâm trong đó.
Tôi buồn và nhiều lần trách móc anh, nhưng cũng không có sự thay đổi. Bởi anh cho rằng, tôi đòi hỏi ở anh quá nhiều.
Với mẹ con tôi thì như vậy, nhưng với người ngoài, anh vẫn nhiệt tình như xưa, chị hàng xóm ly hôn chồng, chỉ cần bóng điện hay cái quạt điện bị hỏng gọi đến anh, là anh bật dậy chạy sang. Tháo lắp, lau dọn rồi sửa chữa nhiệt tình lắm. Có lần chị ấy nói không biết sử dụng ATM rút tiền ở cây, nhờ anh đưa đi, anh bỏ cả bữa cơm với mẹ con tôi để đưa chị ấy đi.
Đi ăn với mẹ con tôi, anh không bao giờ lau bát đĩa, nhưng thấy một cô gái không quen ngồi đối diện, cô ấy đang loay hoay tìm chai tương ớt, an đứng dậy đi tìm và đưa cho co ấy trong sự ngỡ ngàng của tôi. Sau hôm đó, anh giải thích là vì thấy cô ấy tìm nên anh giúp, nhưng tuyệt đối mẹ con tôi tìm giấy để lau đũa, thìa thì không thấy anh giúp bao giờ.
Em dâu ốm, anh săn sóc, hỏi han, nhưng còn tôi ốm anh lại coi đó là chuyện bình thường. Thậm chí, có hôm tôi nhờ đi mua thuốc, anh cũng từ chối vì nói đi làm về mệt mỏi.
Còn rất nhiều những hành động của chồng thể hiện sự quan tâm đến những người xa lạ mà tôi chẳng tiện kể ra. Chỉ thấy rằng, anh đang đối xử với mẹ con tôi không bằng người dưng.
Chồng lười Tôi và chồng cưới được 3 năm, có bé trai kháu khỉnh hơn 2 tuổi và đang mang bầu bé gái. Người ngoài nhìn vào thấy gia đình tôi khá hạnh phúc. 3 năm sống với nhau, vợ chồng tôi cố gắng mua được nhà, con trai đi học trường tư, vài tháng đi du lịch một lần, hàng tháng gửi tiền đều...