Gia đình hiếm ở VN: Dạy con bằng bó đũa
Một lần, nghe phong thanh có một người con có ý định muốn tách ra ở riêng, trong bữa cơm, ông Nguyễn Văn Giáo đã cầm cả bó đũa và lấy hết sức mạnh để bẻ nhưng không gãy cái nào. Sau đó, ông Giáo đặt bỏ bó đũa xuống và bẻ gẫy từng chiếc dễ dàng. Người con hiểu ý của bố và từ bỏ luôn ý định ra riêng.
Việc to, nhỏ, bố mẹ đều xin ý kiến từng người con
Theo ông Nguyễn Văn Giáo, nguồn kinh tế chính để cho đại gia đình vận hành là công ty sản xuất và kinh doanh Thành Đạt (chuyên về đồ gỗ, nội thất). Ngoài ra, còn có thêm một cửa hàng kinh doanh quần áo đồ dùng thể thao và một cửa hàng buôn bán vật liệu xây dựng đều mang tên Thành Đạt. Mọi công việc ở công ty, cửa hàng, việc bếp núc nội trợ trong gia đình đều được ông bà Giáo phân công dựa trên ưu, nhược điểm của mỗi người.
Kể về việc này, ông Giáo ví dụ: Anh Nguyễn Văn Thầm – con trai thứ 3 là người nhanh nhạy, có nhận định rất sát với thị trường được cử làm Giám đốc Công ty sản xuất và kinh doanh Thành Đạt. Con trai thứ tư Nguyễn Văn Thì có mặt mạnh về chính trị thì làm Xã đội trưởng ở xã Yên Phú và được giao quản lý cửa hàng bán đồ thể thao. Anh Nguyễn Văn Thúy làm quản đốc phân xưởng sản xuất mộc, anh út Nguyễn Văn Trà trông coi việc kinh doanh ở xưởng mộc. Chị dâu cả quán xuyến việc bếp núc và sinh hoạt của cả nhà. Còn bốn chị em dâu người thì làm ở xưởng mộc, người quản lý buôn bán cửa hàng vật liệu xây dựng, người được giao quản lý cửa hàng bán quần áo đồ dùng thể thao… Cứ như vậy, mọi người không ai bảo ai cứ tự giác làm công việc của mình. Ngay trong mỗi gia đình nhỏ đều phải có một người đứng đầu tự bảo ban nhau và chịu trách nhiệm trước ông bà.
Đại gia đình ông Nguyễn Văn Giáo.
Trả lời cho câu hỏi việc phân công công việc khó tránh khỏi sự tị nạnh ở mỗi người, ông Giáo giải thích: “Phân rõ ràng như vậy chỉ để quản lý cho dễ, chứ không có ý là phân cao thấp giữa các con. Mọi người trong nhà đều có trách nhiệm giúp đỡ bảo ban nhau. Đứa nào cũng là con nhưng mỗi đứa mỗi tính, chẳng ai giống ai. Bởi vậy, phải tùy người mà răn dạy và giao việc, nhưng phải luôn đảm bảo công bằng. Trước khi quyết định việc gì gia đình cũng phải bàn bạc, xin ý kiến của từng người. Con dâu, cháu dâu mới về cũng đều coi như con đẻ của mình và đều có bổn phận như nhau”.
Ông Giáo kể: “Năm nào cũng vậy, bữa cơm tất niên được coi như buổi “tổng kết năm”, cả gia đình đoàn tụ ăn với nhau trong bữa cơm cuối cùng của năm cũ để nhìn lại những gì đã và chưa làm được. Mỗi người báo cáo việc làm ăn và chia sẻ chuyện gia đình. Người nào được giao quản lý việc gì sẽ đứng lên báo cáo về công việc của năm, làm ăn được – thua thế nào, nợ ra sao… Các cháu thì báo cáo việc học hành của mình. Rồi sau đó cả gia đình ngồi lại bàn bạc với nhau hướng làm ăn năm tới”.
Truyền thống “ăn chung nồi, tiêu chung túi” đã có từ đời trước
Truyền thống “Ăn chung một nồi, tiêu chung túi” của gia đình ông Giáo đã có từ thời bố ông Giáo. Ông đã gây dựng thành nếp nhà và dày công gìn giữ, vun đắp trong suốt cuộc đời.
Video đang HOT
Đại gia đình 24 người ở bốn thế hệ chung sống cùng nhau mấy chục năm mà chưa một người con nào phải phàn nàn về chuyện chia chác tài sản. Và với cách “quản lý” gia đình khá khoa học như vậy, rất ít khi trong nhà xảy ra mâu thuẫn.
Ông Giáo nhớ lại: “Hồi ấy nhà tôi nghèo lắm, bố mẹ làm lụng quần quật vẫn không kiếm đủ cái ăn cho 8 đứa con. Để lo cho các con có cuộc sống tươm tất, cả nhà đã phải xoay đủ nghề từ làm ruộng, công nhân bốc xếp đến làm thợ xây, thợ mộc… Suốt quá trình đó, ông cụ luôn tâm niệm, sức mạnh tổng lực của các thành viên trong gia đình cùng nỗ lực lao động mới đem lại cơm no, áo ấm. Vì thế, sau này các con khôn lớn, lấy vợ sinh con, ông đều vận động họ không ra riêng, sống quây quần bên nhau”.
Với vợ chồng ông Giáo, phương châm để các con sống hòa thuận là sai đâu bảo đó. Với con cháu không hài lòng ở ông điều gì hoặc thấy ông có điều gì chưa phải, chưa đúng thì gặp ông để trao đổi lại. Tất nhiên muốn có được quan hệ “biện chứng” này, ông Giáo cũng luôn là người biết quan tâm, chăm sóc đến mọi người. Có lẽ vì thế mà trong gia đình ông không có chuyện chừa việc cho người khác. Không lườm nguýt hoặc bằng mặt không bằng lòng, càng không có cảnh sợ bố mẹ chia cho người này nhiều của để dành hơn người kia. Mọi thứ trong gia đình từ những thứ nhỏ nhất, ông bà Giáo đều phân chia cân bằng.
Trước đây cũng có gia đình có ý định ra ở riêng. Trong bữa ăn tối, nghe thấy bóng gió chuyện này, ông Giáo đã khôn khéo nhắc nhở các con bằng việc vận dụng truyện ngụ ngôn “Câu chuyện bó đũa”. Ông cầm cả nắm đũa lấy hết sức bình sinh bẻ nhưng không thể làm gãy một cái đũa nào. Rồi ông bỏ nắm đũa xuống mâm, nhặt từng cái một và bẻ gãy rất dễ dàng. Sau đó, ông gọi riêng người đó đến nhắc nhở: Ông bà, cha mẹ như cái gốc, con cháu như cái cành. Gốc có vững, cành lá mới xanh. Nghe những lời nhắc nhở của ông người con ấy đã tự nhận ra. Cũng từ đó, lần lượt những đứa con của ông Giáo xây dựng gia đình nhưng tuyệt nhiên không ai tính chuyện ra ở riêng.
Ông Giáo tâm sự: “Tách chén còn có lúc va nhau sứt vòi, mẻ quai huống chi là con người. Sống chung nhiều thế hệ dưới một mái nhà sẽ có những va chạm về quan niệm sống. Nhà tôi có 4 thế hệ với 24 con người, đủ cả người già, trẻ nhỏ. Mỗi người mỗi tính và quan điểm sống của mỗi thế hệ khác nhau nên đôi lúc cũng xảy ra chuyện này chuyện nọ. Dù vậy, vợ chồng tôi luôn cố gắng giữ cân bằng qua cách sống cởi mở và trách nhiệm. Chỉ cần thấy ai trong bữa cơm bình thường cười nói vui vẻ mà bữa đó lại ít nói, buồn buồn là phải tìm hiểu ngay. Tôi phải đảm nhiệm vai trò của một người cầm còi, tìm hiểu rõ ngọn ngành rồi đưa ra phán quyết cuối cùng. Được cái, tất cả con cháu đều nghe theo. Mọi người sống chan hòa, yêu thương nhau nên chín bỏ làm mười, chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ thành không có gì”.
Từ những năm 1999, gia đình ông Giáo đã được UBND tỉnh Hưng Yên, UBND huyện Yên Mỹ tặng danh hiệu “Gia đình ông bà, cha mẹ mẫu mực, con trung hiếu, cháu thảo hiền”.
Theo 24h
Đại gia đình hiếm có nhất Việt Nam
Khu nhà của gia đình ông Giáo có thể xem là lớn nhất ở xã Yên Phú bởi nó trải rộng trên hơn 2.500m.
Cấu trúc, lối sống trong sinh hoạt gia đình đang có nhiều thay đổi, trong đó mô hình gia đình đa thế hệ có xu hướng thu hẹp dần. Nhưng có một gia đình bốn thế hệ cùng chung sống hạnh phúc, hòa thuận dưới một mái nhà. Toàn bộ số tiền thu được từ nguồn làm nông nghiệp, làm mộc, kinh doanh,... của tất cả các thành viên trong gia đình đều được rót về một túi và họ ăn chung một nồi. Đó là cuộc sống của đại gia đình ông Nguyễn Văn Giáo (75 tuổi) ở xã Yên Phú, huyện Yên Mỹ (Hưng Yên).
Khu nhà của gia đình ông Giáo có thể xem là lớn nhất ở xã Yên Phú bởi nó trải rộng trên hơn 2.500m. Nhìn từ xa, 5 ngôi biệt thự giống y chang nhau trên cùng một mảnh đất trông khá đồ sộ. Nếu không để ý dễ khiến người khác lầm tưởng đấy là một khu chung cư hay một khu biệt thự nhà vườn mọc giữa làng quê.
Một gia đình "hiếm có"
Vừa dẫn chúng tôi đi tham quan ngôi nhà, anh Nguyễn Văn Thầm - con trai thứ 3 của ông Nguyễn Văn Giáo vừa bảo: "Toàn bộ 5 ngôi nhà này được gia đình xây dựng từ năm 2006, đến năm 2009 thì hoàn thành. Thiết kế ngôi nhà là do tôi, nhưng bố tôi lại là người lo quán xuyến. Giữa các ngôi nhà không có bất cứ một cái gờ nào vì bố tôi muốn thể hiện sự đoàn kết của gia đình bởi chỉ cần xây một hàng gạch ngăn cách giữa các ngôi nhà thôi cũng cho thấy sự xa cách anh em. Nhiều người cũng bảo sao không để cho anh con trưởng ở đầu mà lại ở giữa. Đây cũng là ngụ ý của bố tôi. Điều đó có ý là anh trai ở giữa, bốn đứa em ở hai bên như cánh tay ôm lấy bao bọc, che chở".
Tham quan ngôi nhà, điều làm chúng tôi thật sự ấn tượng chính là thiết kế y hệt nhau của 5 ngôi biệt thự từ trong nhà cho đến gian bếp. Khoảng sân rộng trưng một "rừng" cây cảnh đủ loại. Trong khuôn viên thoáng đãng và gọn gàng ấy, cả gia đình 4 thế hệ mỗi lúc rảnh rỗi lại quây quần bên nhau trò chuyện, chia sẻ tình cảm.
Hai vợ chồng ông bà Giáo ở cùng vợ chồng người con cả. Ở tuổi 75 nhưng ông Giáo vẫn rất nhanh nhẹn, giọng nói trầm ấm, dứt khoát. Nhẩm tính ông Giáo bảo: "Vợ chồng tôi giờ có cả một gia tài lớn, 7 người con (5 trai, 1 gái và một anh con nuôi). Tôi cũng có 13 cháu nội ngoại và 3 chắt".
Năm ngôi biệt thự của 5 người con ông Giáo (ảnh nhỏ) được thiết kế y hệt nhau.
Có lẽ điều đặc biệt nhất của gia đình ông Giáo chính là cách sinh hoạt. Tất cả các thành viên đều làm việc chung trong một công ty mộc do gia đình thành lập - Công ty sản xuất và kinh doanh Thành Đạt và làm nông nghiệp. Nhắc tới sinh hoạt của gia đình, ông Giáo cười bảo: "Chắc hiếm có gia đình nào sinh hoạt như gia đình tôi. Chúng tôi có một xưởng mộc, một cửa hàng bán quần áo đồ dùng thể thao, vài sào ruộng và mới đây gia đình cũng mở thêm một cửa hàng bán vật liệu xây dựng... Mọi người đều có phần việc riêng phù hợp với bản thân, ngày ngày đi cấy cày, làm mộc, bán hàng nhưng không chấm công và không lĩnh lương tháng. Toàn bộ số tiền thu được từ những nguồn này đều rót về một túi, thuộc sở hữu chung. Tiền được để ở két do tôi quản lý".
Ông Giáo chỉ chi tiền vào những công to việc lớn như làm nhà cho anh em, con cháu, đầu tư sản xuất kinh doanh. Còn hàng tháng tiền chung từ "công ty" chi thêm cho mỗi gia đình vài triệu để lo chuyện chợ búa, bếp núc, quần áo, học hành... theo nguyên tắc đảm bảo sự công bằng.
Ăn cùng một mâm
Mặc dù cuộc sống có nhiều thay đổi, những gia đình có 3 - 4 thế hệ cùng chung sống ít dần đi. Nhiều người trẻ thích tách ra ăn riêng, ở riêng nhưng ở gia đình ông Giáo thì những giá trị tốt đẹp của gia đình truyền thống Việt Nam vẫn được gìn giữ. Các thành viên của bốn thế hệ đều ăn cơm chung. Khi được hỏi về vấn đề này, anh Thầm tâm sự: "Gia đình chúng tôi giữ nề nếp này từ rất lâu rồi, xuất phát từ mong ước của các cụ, lúc nào cũng muốn anh em, con cháu sum họp, quây quần. Chính điều này đã làm cho bố mẹ tôi thêm vui khỏe mà sống lâu...".
Hằng ngày, cứ đến chiều tối là các con, cháu chắt lại về nhà tụ tập ở bếp ăn tập thể để dùng bữa. Đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn, ai đến trước ăn trước, ai đến sau ăn sau. "Chi tiêu chung hết bao nhiêu, thiếu bao nhiêu thì công ty bù. Mới đây, vì các cháu mỗi đứa ăn học một nơi nên công ty cung cấp gạo cho tất cả gia đình để nấu nướng cho kịp giờ học các cháu. Dù vậy cứ cuối tuần, ngày Rằm, ngày mùng một là con cháu lại tụ tập đông đủ ăn uống theo truyền thống. Hàng tháng cấp thêm mỗi gia đình 2 - 3 triệu chi tiêu vặt, có việc gì cần thì báo trước", ông Giáo chia sẻ.
Ông Giáo tại gian thờ của đại gia đình.
Chúng tôi băn khoăn về chuyện ai sẽ là người quán xuyến chuyện ăn uống của đại gia đình, ông Giáo bảo: "Mọi việc nội trợ là do bà nhà tôi cùng các con dâu quán xuyến, hỗ trợ nhau. Ban ngày mọi người làm việc bên xưởng mộc và đi làm ruộng. Tầm 9 - 10 giờ, một số người được phân công về khu nhà bếp nấu nướng, các cháu nhỏ phụ các mẹ nhặt rau, vo gạo... 11 giờ 30, từng tốp, từng tốp người đi làm về rồi bước vào nhà ăn xếp thành hàng dài. Buổi chiều công việc cũng sắp xếp tuần tự như thế, mỗi người mỗi việc".
Hiện bốn anh em đều làm ở công ty gia đình, chỉ có anh trai cả làm trong quân đội. Mọi người đều rất bận với công việc nhưng khi về đến gia đình thì ai nấy đều tự giác tham gia việc nhà khiến cho đại gia đình lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười nói. "Dù quanh nhà không có một bảng trực nhật nào nhưng chiều về cứ mỗi người một việc. Nếu anh chị nấu cơm thì em rửa bát. Cho tới giờ, cứ tự giác nhìn nhau thế, mọi chuyện của gia đình vẫn ổn. Vì được thừa hưởng nề nếp, gia phong của gia đình nên anh em sống đoàn kết, cư xử đúng mực, hòa thuận trong tình nghĩa anh em", ông Giáo kể.
Theo 24h