Gia đình đứng bên bờ vực thẳm vì… “tình cũ” quay về
Tôi thường xuyên liên lạc với em, mọi chuyện diễn ra quá nhanh tôi và em trở thành một cặp tình nhân. Chúng tôi quấn quýt bên nhau chăm sóc nhau như đôi vợ chồng trẻ, hằng ngày vào những buổi chiều thay vì về nhà thì tôi lại đến chỗ em.
Gia đình tôi đang sống những ngày hạnh phúc, tôi có một người vợ hiền thục, đứa con trai thông minh bé bỏng. Ngày em về nước lòng tôi xốn xang, tôi say đắm trong tình yêu và những kỉ niệm thời quá khứ. Tôi quay về với tình cũ, mọi chuyện diễn ra thật nhanh và chóng vánh …
Tôi sinh ra và lớn lên ở Hà Nội trong một gia đình công chức bình thường. Năm 19 tuổi tôi bước vào đại học kinh tế, năm đầu tiên mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường cho đến khi tôi phát hiện mình thích em, một nữ sinh cùng lớp. Tình yêu trong tôi chớm nở. Em có một cái tên dịu dàng và nữ tính, Giang Linh.
Ảnh minh họa
Trong lớp Giang Linh học rất giỏi, em thường xuyên đạt học bổng ngoài ra em xinh đẹp, có năng khiếu nghệ thuật. Tôi yêu em và tôi mất rất nhiều thời gian để chinh phục em. Ngày tôi làm quen, em ngỡ ngàng không tin nổi vì tôi vốn là một người nhút nhát. Thế rồi những buổi hẹn hò, những lá thư tình, những cuộc điện thoại tôi chinh phục được em, mối tình đầu của tôi.
Yêu nhau được hơn 1 năm thì một sự kiện ập đến. Em lên đường du học. Ngày tiễn em, lòng tôi nặng trĩu nỗi buồn. Tôi nhớ những khi hai đứa còn bên nhau dạo bước trên con phố Hà Nội thơm ngát mùi hoa sữa hay cùng nhau ngắt hoa bằng lăng tím.
Thấm thoắt 3 năm trôi qua, tôi ra trường đi làm trong khi em vẫn đang tiếp tục theo học. Chúng tôi ít liên lạc rồi chấm dứt hẳn, tôi chỉ còn tấm ảnh của em giữ làm kỉ niệm. Tôi lao vào công việc kiếm tiền, tôi hay lên mạng những lúc rảnh rỗi, để rồi tôi quen vợ tôi bây giờ. Chúng tôi chỉ chat với nhau nhưng tôi yêu cô ấy lúc nào không hay. Rồi cuộc gặp gỡ thật ngoài đời diễn ra tiếp đến cuộc hôn nhân được cả hai gia đình ủng hộ.
Tưởng rằng không có gì có thể phá vỡ được hạnh phúc gia đình tôi thì Giang Linh trở về. Ngày nghe tin em về nước lòng tôi xốn xang bao nhiêu kỉ niệm. Tôi quên mất rằng tôi đang có một gia đình với người vợ hiền thục và đứa con bé bỏng. Tôi liên lạc với em và thật bất ngờ em vẫn còn yêu tôi. Ngày đầu gặp lại em, tôi ngắm em rất lâu em vẫn đẹp như năm nào mặc dù nhìn có vẻ già dặn hơn.
Từ hôm ấy trở đi tôi thường xuyên liên lạc với em, mọi chuyện diễn ra quá nhanh tôi và em trở thành một cặp tình nhân. Chúng tôi quấn quýt bên nhau chăm sóc nhau như đôi vợ chồng trẻ, hằng ngày vào những buổi chiều thay vì về nhà thì tôi lại đến chỗ em.Tôi bịa ra đủ mọi lý do chỉ để nói dối vợ tránh sự nghi ngờ của cô ấy.
Thế nhưng “đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma”, vợ tôi phát hiện. Cô ấy bắt quả tang tôi và em… Vợ tôi khóc và đã bỏ chạy thay vì lồng lộn đánh ghen như những người phụ nữ khác.
Tôi và em bàng hoàng, như được thức tỉnh bởi một cái gì đó chúng tôi đã nói chuyện nghiêm túc với nhau. Em quyết định chia tay. Mặc dù phải xa tôi nhưng em thà đau khổ còn hơn chứng kiển cảnh gia đình tôi tan nát. Tôi trở về nhà trong trạng thái như kẻ mất hồn, tôi và em không còn chút liên lạc nào nữa.
Tôi đã thực sự ân hận giờ đây tôi chỉ mong vợ tôi tha thứ, cô ấy còn yêu tôi nhiều lắm. Nhưng có lẽ bởi lòng tự trọng của cô ấy quá lớn hay bởi vì cô ấy không thể chấp nhận nổi sự thật phũ phàng mà vợ tôi đã không tha thứ. Cô ấy chỉ khóc và từ chối mọi lời giải thích của tôi, cô ấy đưa tôi lá đơn ly hôn. Mọi hi vọng trong tôi tan biến tôi như suy sụp, gục ngã chỉ vì sai lầm của mình .Ngày hôm sau vợ tôi về quê ngoại đồng thời giành lấy quyền nuôi con.
Mình tôi cô quạnh trong căn phòng trống vắng cùng với lá đơn ly hôn tôi chưa kịp ký. Tôi gào khóc như điên dại, tôi đã mất gia đình. Đau đớn, tôi nhớ vợ nhớ con.
Theo VietNamNet
Video đang HOT
Hối hận thế sao anh?
Em chỉ biết níu giữ, chỉ biết níu kéo thôi...
Từ bây giờ, em sẽ tập buông tay, tập cho đi... để rồi... Em sẽ nhận lại được nhiều hơn.
Anh đã giận dữ nói: "Thật sai lầm và thất vọng" khi anh gọi em dậy dọn dẹp quán xá vào buổi sáng sớm... nhưng vì quá mệt nên em không nghe thấy.
Anh đã sai lầm khi lựa chọn em sao anh? Vậy mà khi mới đến bên em, anh đã nói gì nhỉ? Nào là trong tình yêu đừng bao giờ nói rằng hối hận hay sai lầm bởi điều đó sẽ làm cho đối phương thấy bị tổn thương. Hay anh nghĩ đơn giản rằng em là người vô tư nên không biết tổn thương là gì, để rồi anh cứ vô tư nói những lời "làm đối phương tổn thương"?
Em không quá vô tư để mà không biết đau đâu anh ạ. Em là một con người, em cũng biết suy nghĩ đủ để hiểu rằng anh không tôn trọng em. Trên danh nghĩa em chưa là gì của anh cả nhưng em vẫn chấp nhận hy sinh, chấp nhận chịu đựng những lời dị nghị, đàm tiếu của những người xung quanh để chung sống với anh, cùng anh quán xuyến quán xá, chăm lo cho công việc trong những buổi đầu khó khăn nhất, để rồi em bê trễ công việc học hành. Từ một sinh viên giỏi, năng động của nhà trường em đã không không còn tham gia vào bất kì hoạt động nào của nhà trường, học lực thì giảm sút xuống mức trung bình bởi công việc đã chiếm hết thời gian của em. Anh thì vẫn cứ vô tư trong khi em âm thầm tuyệt vọng, hụt hẫng và cả xấu hổ với chúng bạn và thầy cô khi thấy mình "xuống dốc" như vậy. Liệu rồi em sẽ như thế nào nếu bố mẹ và cả gia đình biết em chung sống trước hôn nhân với anh, trong khi em còn đang đi học. Em tin mọi người sẽ thất vọng nhiều lắm khi tất cả mọi người đều kì vọng vào em, giành tất cả những gì tốt nhất cho em? Nhưng anh tình lại cố tình không hiểu.
Em sẽ buông tay để tìm lại tương lai cho mình
Đã từ bao giờ anh trở nên ích kỉ như vậy khi anh áp đặt cả việc học tập của em, anh không cho em tham gia vào bất kì hoạt động nào cả. Lúc nào anh cũng mỉa mai em: "Ừ thì em quan hệ rộng, em biết nhiều". Em thất vọng về anh nhiều lắm. Vậy mà trước kia đã có rất nhiều lúc em thấy mình may mắn vì có được người đàn ông tâm lý, hiền lành như anh bên cạnh để mà sẻ chia, làm chỗ dựa. Kể từ ngày mở quán, có đồng ra, đồng vào cũng là lúc anh thay đổi tính tình, trở nên nóng nay, cộc cằn, sẵn sàng quát tháo, chửi mắng em khi em làm điều gì đó không vừa ý anh, anh ngang nhiên đánh bạc trước mặt em. Sao những lúc như thế anh không nghĩ xem em đã làm được những gì hay anh chỉ nghĩ được rằng em phải có trách nhiệm trước công việc của anh?
Giờ thì em hiểu, em sai nhiều lắm khi em quyết định chung sống cùng anh, để cho anh phải coi thường em. Dẫu biết là mình sai mà chẳng thể mạnh mẽ, quyết đoán để sửa sai.
Anh à, anh đã và đang ngày càng làm cho em mất đi niềm tin, sự yêu thương và tôn trọng đối với anh. Chẳng vui gì phải không anh? Em đã quyết định rồi, em sẽ buông tay để tìm lại tương lai cho mình. Em mong sự ra đi của em sẽ làm anh thay đổi để anh sống tốt hơn với người sau. Sau bốn năm thương yêu để rồi em phải quyết định như thế này, em đau lắm nhưng em mệt mỏi lắm rồi không thể bước tiếp được nữa.
Em xin mượn lời của ai đó có tâm trạng như em để làm lời kết cho hai chúng mình:
" Em chưa bao giờ tập buông tay... Em chỉ biết níu giữ, chỉ biết níu kéo thôi... Em sợ phải đánh mất. Nhưng sự thật là khi em cố gắng giằng co với tất cả như vậy em đã đánh mất thật nhiều.
Từ bây giờ, em sẽ tập buông tay, tập cho đi... để rồi... Em sẽ nhận lại được nhiều hơn".
Em chỉ có thể chúc anh hạnh phúc, sáng suốt hơn với sự lựa chọn sau, để anh không bao giờ phải thốt lên hai từ "sai lầm", để cho một ai đó không phải tổn thương như em. Nhé anh!
Quyên Lê (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Giấc mơ xưa Em vẫn nhớ anh, nhớ thật nhiều...! Hôm qua trong giấc mơ của em có anh anh ạ, chúng mình nắm chặt lấy tay nhau trong suốt cả giấc mơ như thể nếu thả tay ra anh hoặc em sẽ biến mất ấy... Trong giấc mơ em thấy mình quay về những nơi mà chúng ta đã từng đến, thật vui và hạnh...