Gia đình cơm hộp
Khái niệm “tề gia nội trợ” trong xã hội ngày nay hình như đã có lúc bị coi là “chuyện quá xưa rồi” của một số người vợ hiện đại.
Chị Hoan là phóng viên một tờ báo danh tiếng, phụ trách mảng thông tin thời sự nên việc phải bỏ nhà đi “săn tin” là chuyện thường ngày.
Kết hôn được gần ba năm nhưng do công việc của cả chồng và vợ đều bận rộn nên hai người chưa thể có con ngay. Họ đã thống nhất với nhau một lịch trình đều đặn và hợp lý:
Buổi sáng, mỗi người sẽ tự ra ngoài ăn cháo, phở, miến, mì tuỳ ý. Trưa ăn cơm ở cơ quan, hiếm hoi rảnh rỗi thì hai vợ chồng rủ nhau đi nhà hàng ăn một bữa thịnh soạn. Buổi tối ai về trước sẽ có nghĩa vụ gọi điện hỏi người kia khi nào về, rồi ra hàng cơm bụi dưới chân chung cư mua hai hộp cơm mang lên nhà và chờ đợi.
Thường chị Hoan về muộn hơn chồng, nên có hôm về, thấy anh đói meo, mặt buồn hiu bên hai hộp cơm trắng tinh nguội ngắt đến không còn muốn ăn nữa. Khi ấy, chị lại cười thỏ thẻ, âu yếm rồi lăng xăng chạy vào bếp.
Cũng xủng xoảng xoong nồi nhưng chỉ là đun nước… thả mì tôm vào làm canh ăn cho nóng! Chính vì thế có lúc anh chồng chị đã nhăn nhó hài hước rằng, trong bếp nhà này, động đến cái gì cũng thấy thiếu, chỉ có một thứ lúc nào cũng sẵn, đó là mì tôm!
Ngay từ khi sinh con gái được bốn tháng, Chị Minh Tân, làm việc trong một văn phòng đại diện của NGO chuyên về môi trường, đã tập cho con ăn sữa ngoài, và mua bột dinh dưỡng, cháo dinh dưỡng ăn liền về. Chị lo cho bữa sáng của gia đình bằng việc sưu tầm hàng loạt những địa chỉ bán bánh hamburger, sandwichs qua điện thoại.
Khi vừa trở dậy, việc đầu tiên của chị là bốc máy yêu cầu “mang giúp suất bánh giống như hôm qua đến nhé”. Lo cho con ăn, mặc quần áo xong thì bánh cũng đến. “Nóng hổi và đủ dinh dưỡng cho cả buổi sáng” – Chị động viên chồng như thế.
Video đang HOT
Thế rồi chị mang con đi gửi. Buổi trưa, chị và chồng cùng ở văn phòng và họ cùng gọi cơm hộp. Buổi tối, sau khi chị tham gia lớp học thêm về thì qua luôn nhà cô giáo đón con. Trên đường về nhà sẽ tiện thể tạt vào một hàng cơm rang hoặc phở xào để mua và lủng lẳng mang về.
Nhiều bữa sáng ăn mãi bánh hamburger gà đến hamburger thập cẩm, rồi lại sandwichs thịt, sandwichs rau thì mãi cũng chán, thế là chị lại thay đổi khẩu vị bằng cách mua bánh mì gối và mỗi lần đi siêu thị thì các loại đồ hộp ăn sẵn như patê, thịt heo xay, thịt bò xay, rồi xúc xích, bơ, phomat được chị tha về hàng đống và chất đầy tủ lạnh.
Theo chị Minh Tân lý luận thì chi phí cho các bữa ăn kiểu cơm hộp như thế của hai vợ chồng chị hết khoảng 120 ngàn đồng một ngày mà chị lại dành được nhiều thời gian để nghỉ ngơi, giải trí. Trong khi đó, tính toán nếu chị cũng đi chợ, mua thức ăn, về nhà nấu nấu nướng nướng thì cũng hết bình quân khoảng 100.000 đồng rồi mà kèm theo đó thì chị lại mất rất nhiều thời gian, công sức để đi mua, vào bếp, dọn dẹp rửa chén bát.
Anh Khánh, chồng của chị Hoan tâm sự rằng “ban đầu thấy thương vợ làm báo vất vả nên tôi cũng chịu khó ăn cơm hộp, ăn mì tôm. Nhưng mà riết như thế thì nhiều hôm khó chịu kinh khủng”.
Một lần cuối tuần, vợ đi tác nghiệp ở nhà một mình buồn chán, anh Khánh đã đến chơi nhà người bạn thân. Lâu lâu không gặp nhau, họ tha thiết mời anh ở lại dùng bữa cơm trưa đạm bạc do chính tay vợ bạn nấu.
Bữa cơm có món dưa xào, cá rô kho tương, thịt ba chỉ chấm mắm tôm và nước canh rau muống đánh me chua. Anh Khánh lặng lẽ rút máy ảnh ra chụp lại mâm cơm rồi vui vẻ ngồi xuống ăn liên tục năm bát liền đến no căng cả bụng. Không cả ngượng ngùng, xấu hổ anh chỉ xoa bụng, mỉm cười chân thành cơm chị nấu ngon quá.
Về nhà, anh Khánh lặng lẽ mang tấm hình đi rửa và đặt lên bàn làm việc. Chị Hoan nhìn thấy lân la hỏi chuyện nhưng anh không nói. Thế là chị đành phải kín đáo gọi điện cho gia đình bạn anh để hỏi. Khi nghe kể chuyện chồng mình đã ăn một lúc 5 bát cơm như người bị bỏ đói lâu ngày, tự nhiên chị Hoan thấy sống mũi mình cay cay và thương chồng muốn khóc.
Còn chị Minh Tân thì có lẽ cũng sẽ vẫn mải mê công việc và quyết không vào bếp nếu không có một ngày chị nghe bóng gió rằng ở cơ quan anh có một cô gái trẻ. Sáng nào cô ấy cũng dậy sớm nấu nướng, rồi mang đồ đến cơ quan để ăn trưa.
Vì là đồng nghiệp cùng phòng nên khi hiểu được tình trạng thèm cơm nấu của anh, cô đồng nghiệp đã cảm thông và sẵn sàng san sẻ một phần thức ăn ngon lành cho anh.
Chị Minh Tân còn nghe nói là tình hình càng ngày họ càng thân thiết lắm. Như bị một cú giáng mạnh, chị Minh Tân đã bỏ thời gian ra suy nghĩ rất nhiều rồi cũng đến ngày chị quyết định điều chỉnh lịch làm việc và rụt rè đến trung tâm dạy nghề của Hội LHPN quận Hoàn Kiếm để đăng ký một khóa học nấu ăn.
Đến khi này mới biết câu châm ngôn “muốn đến được trái tim của người đàn ông thì phải đi qua cái dạ dày ” quả vẫn là lời khuyên răn chí lý cho các bà vợ.
Theo VNE
Yêu bốn anh, cả bốn đều đòi 'chuyện ấy'
Chỉ hai ngày sau khi em nhận lời yêu, anh ấy đã đòi được "hòa làm một" với em, rồi giận điên lên khi em từ chối.
Em tên là Thơm, 25 tuổi, đi làm ở một công ty vàng bạc ở Hà Nội. Em yêu lần này là lần thứ tư. Người yêu em 29 tuổi, là kiến trúc sư. Anh ấy tán em 5 tháng thì em nhận lời yêu. Thế nhưng chỉ sau đó có 2 ngày, khi mời em về nhà chơi (anh ấy ở nhà riêng dù bố mẹ cũng sống ở Hà Nội), anh ấy đã đòi quan hệ tình dục. Nhà anh ấy là chung cư. Anh ấy dụ em vào phòng ngủ để anh cho xem những bức ảnh của anh "thời còn cởi truồng tắm sông". Em không nghi ngờ gì hết, nhưng khi vào trong thì anh đè em xuống giường và đòi hỏi. Em phải dùng hết sức chống cự, năn nỉ khuyên lơn không được thì phải dùng những từ rất gay gắt và thái độ thù hằn thì anh mới chịu buông em ra. Nhưng rồi anh cũng giận lại em, hất ném đồ đạc, vùng vằng rất ghê.
Sau đó anh ấy cứ cằn nhằn là tại sao em phải ghê gớm như vậy? Anh không tin là chừng này tuổi rồi mà em còn chưa từng "cùng ai". Nếu trước đã cho người khác rồi thì tại sao giờ lại không cho anh? Còn nếu em "chưa có gì" thì bây giờ đã 25 tuổi, đã đến lúc em phải biết chuyện ấy, rằng đằng nào thì em và anh ấy cũng yêu nhau nghiêm túc chân thành, có gì phải nghĩ. Thấy em không tỏ ra nhân nhượng, anh ấy chuyển sang tấn công kiểu khác. Anh ấy khẳng định luôn là không có chuyện em còn trinh trắng, rồi cứ bám lấy em mà hỏi đi hỏi lại là em đã bao giờ làm chuyện đó với ai chưa, bao giờ? Cuối cùng, em phải giằng anh ấy ra để bỏ về. Từ hôm đó đến nay, quan hệ giữa em và anh ấy rất căng thẳng vì anh luôn giận dỗi, dằn hắt khi gặp mặt hay lúc gọi điện nhắn tin. Anh ấy cũng luôn hỏi em là có còn con gái không.
Sự thực là em không còn con gái nữa, ngay từ lần yêu đầu tiên. Nhưng người đầu tiên đó cũng là người duy nhất mà em có "quan hệ". Với những người sau, kể cả bạn trai hiện giờ, em đều dứt khoát từ chối, cũng không tiết lộ mình đã là đàn bà. Không phải em cố tình làm cho họ nghĩ mình vẫn còn nguyên vẹn, mà vì biết rằng nếu nói ra thì em sẽ cực kỳ phiền toái và đau khổ. Họ sẽ dựa vào cớ đó để ép em quan hệ tình dục và không coi em ra gì.
Lần đầu tiên của em cũng là bị cưỡng đoạt bằng sức mạnh, lúc đó em mới 17 tuổi. Người ấy hơn em 8 tuổi. Em đã khóc rất nhiều vì sợ hãi và cả oán hờn nữa. Nhưng rồi bằng những lời lẽ ngon ngọt, anh ta cũng làm em nguôi đi, tha thứ vì nghĩ rằng đó là do anh ấy quá yêu mình. Em vẫn yêu anh ấy nhưng không muốn lặp lại chuyện quan hệ tình dục, vì em còn quá trẻ, chưa đủ trưởng thành để kiểm soát các tình huống cuộc sống, sợ bị sa lầy. Người yêu đầu của em nói, đằng nào em cũng đã thuộc về anh ấy, sao còn khư khư làm gì. Em phải hết sức tránh những chốn hẹn hò có thể dẫn đến chuyện đó. Chẳng biết có phải vì thế không mà sau đó một năm, tình cảm của anh ấy với em nhạt dần, rồi anh ấy bỏ em.
Những người yêu sau này của em, chỉ cần em nhận lời yêu họ là sau một thời gian ngắn, họ đều đòi hỏi em chuyện chăn gối. Và họ rất khó chịu, bực mình khi em từ chối. Hai mối tình tiếp theo tan vỡ sau chưa đầy một năm. Em cũng không biết có phải vì em từ chối chuyện đó hay vì em không đủ hấp dẫn giữ chân họ. Nhưng em tự hỏi, nếu như tình cảm của chúng em không đủ sâu sắc để tiếp tục thì sao họ lại nghĩ là đủ để ăn nằm với nhau? Sao họ lại nghĩ chuyện em hiến thân cho họ là đương nhiên?
Thực ra với những mối tình sau này, không phải em không có cảm xúc ham muốn với họ, cũng không phải em cho rằng con gái có đạo đức thì nhất thiết phải giữ chữ trinh cho đêm tân hôn. Em đã trưởng thành, em nghĩ nếu yêu một ai đó sâu đậm, và cảm thấy độ chắc chắn của mối quan hệ này thì có thể trao thân được. Nhưng với những mối quan hệ em đã trải qua, họ đòi hỏi em khi tình cảm giữa hai người chưa đến mức đó. Hai người yêu nhau, nhưng sẽ phải tiếp tục tìm hiểu, trải nghiệm để xem đã thực sự là hai nửa của nhau chưa. Em cảm nhận được rằng họ đòi chuyện ấy không phải là vì "yêu em quá đến mức khó kiềm chế" như họ nói, mà chẳng qua là vì ham muốn thể xác đơn thuần mà thôi. Em thấy mình không có nghĩa vụ đáp ứng đòi hỏi sinh lý của họ khi bản thân cảm thấy chưa đến lúc.
Vả lại ngày ngày đọc báo, em biết có hàng nghìn phụ nữ đã trở nên khổ sở, bất hạnh vì bị rẻ rúng bởi chính những người đàn ông mà mình dâng hiến. Em không muốn giống họ. Họ vừa được thỏa mãn vừa được lên mặt với người phụ nữ, được giày vò khinh bỉ, điều đó thật vô lý.
Chuyện xảy ra với người yêu hiện giờ là chuyện mà em thấy bối rối nhất, vì em thấy mình yêu anh ấy sâu đậm hơn những người trước. Vả lại em cũng đã 25 tuổi, nên cũng đã nghĩ về ngôi nhà và những đứa trẻ. Em thật sự muốn tình cảm giữa bọn em sẽ phát triển đến một mức độ sâu sắc nào đó để có thể thành hôn. Theo đánh giá của em, bọn em mới đi được quãng đường đầu tiên trong cả con đường, vì vậy việc trao thân bây giờ vẫn còn quá sớm.
Và thái độ của anh ấy trong cái lần cưỡng đoạt em không thành đó và những ngày sau làm em băn khoăn vô cùng. Rõ ràng nếu em và anh ấy tiếp tục yêu nhau mỗi ngày một sâu đậm hơn thì chuyện ấy khó mà tránh khỏi, nhất là với sự đòi hỏi ráo riết như vậy. Nhưng cách đòi hỏi và căn vặn của anh ấy khiến em tự hỏi rằng, sau khi làm chuyện ấy và biết rằng em không còn trinh, liệu anh ấy có còn muốn tiếp tục mối quan hệ này không. Và nếu tiếp tục, phải chăng anh ấy sẽ không còn tôn trọng em như trước nữa? Anh ấy sẽ nghĩ rằng sự "giữ mình" trước đây của em là giả dối, làm bộ làm tịch chứ thực ra em hư hỏng từ lâu rồi. Anh ấy sẽ không tin rằng em mất trinh từ tuổi 17 mà trải qua 3 mối tình sau đó vẫn chưa một lần lặp lại chuyện quan hệ tình dục.
Em thấy mình vẫn có khả năng từ chối anh ấy một thời gian nữa, nhưng riêng chuyện anh ấy suốt ngày hỏi em có còn con gái không thì chắc em không thể lảng tránh mãi được. Nếu em nói thật, chắc chắn là sẽ có xung đột lớn. Anh ấy sẽ phát điên vì em từ chối anh ấy trong khi đã "không còn", và một là chia tay, hai là bắt em "chiều" bằng được, thậm chí dùng sức mạnh cưỡng ép (và sau đó chắc gì không chia tay). Còn nói dối ư? Em không muốn nói dối, em có lòng tự trọng của mình.
Em đang tiến thoái lưỡng nan quá anh chị ạ. Lý trí của em bảo rằng, mối tình này sẽ phải kết thúc thôi, rằng em sẽ nói thật với anh ta và sẽ phải chia tay vì không chấp nhận mình bị coi rẻ bởi chuyện quá khứ. Nhưng mặt khác, em cũng thấy khó chấp nhận chuyện tan vỡ tình yêu. Em đã quá nhiều lần thất vọng và đau khổ vì tình yêu tan vỡ. Mối tình này, em đã dành cho nó rất nhiều tâm sức, rất nhiều hy vọng, nếu lại đổ vỡ thì em gục ngã mất, không biết bao giờ mới có đủ dũng khí để tiếp tục sống và hy vọng.
Xin anh chị hãy cho em một lời khuyên.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mếu máo vì nửa đêm "hành sự" cũng không yên Và hơn một tiếng đồng hồ làm nhà tư vấn bất đắc dĩ thì hai vợ chồng cũng chẳng còn chút ham muốn nào nữa. Điện thoại của người lạ Đang đến cao trào thì điện thoại của anh Thức đổ chuông. Nửa đêm mà còn có người gọi, không nghe thì không yên tâm, nhỡ người nhà có việc cần gọi gấp...