Gia đình chồng trông đợi anh cưới được người vợ tốt hơn tôi
Liệu em có nên cố gắng vì hạnh phúc của con và vì anh, vì một người không hề có tình cảm với em?
Hình ảnh minh họa
Gửi anh, người trên giấy tờ vẫn là chồng em. Đã 2 năm kể từ ngày anh và em có cuộc gọi đầu tiên. Sau 2 năm, chúng mình chưa có gì ngoài con trai nhỏ 8 tháng tuổi. Sau nửa năm tìm hiểu khi hai đứa ở hai miền Bắc Nam, chúng mình quyết định kết hôn. Ngày đám cưới, anh chỉ có người không đến đón, em không có hoa tươi cầm như bao cô dâu khác, hai hàng nước mắt chảy dài còn in trên ảnh. Đó cũng là ngày định mệnh, ngày chúng ta tạo ra sinh linh bé bỏng là con.
Em chấp nhận tất cả và không bao giờ hối hận vì rất trân trọng những gì ông trời ban tặng cho chúng ta, đó là con. Đúng là em bỏ cả thanh xuân, bỏ cả cơ hội việc làm để chấp nhận theo anh vào Sài Gòn, làm mọi thứ để có thể mẹ tròn con vuông. Ngày em đau đẻ, biết anh còn việc bận, em đau không dám để anh biết, chỉ khi con nằm trên ngực em mới thấy anh. Từ khi yêu anh, em chấp nhận anh bận rộn với áp lực công việc bộn bề, em cảm thông không bao giờ trách móc; ngay cả khi đến những tháng cuối sắp sinh em cũng không bao giờ để anh bận tâm việc gì. Việc của anh vẫn là thức dậy xuống tắm, ăn sáng và đi làm. Mọi việc chẳng có gì nếu ông bà ngoại không vào trông em lúc em sinh, nếu nhà em trước đây không vỡ nợ, phải không anh?
Ông bà cũng giúp vợ chồng mình được 3 tháng thì bà nội vào, chỉ từ những việc không hài lòng nhỏ nhặt hàng ngày mà mẹ anh nỡ lòng chửi mắng bố mẹ em ngay trước mặt mọi người, nói không thể chấp nhận em làm dâu trong khi em còn bế con trên tay chưa đầy 5 tháng tuổi. Em đã làm gì sai, sao không ai chỉ cho em mà lại xúc phúc gia đình em như thế. Từ lúc em sinh, bà ngoại có bao giờ để anh phải đụng tay vào việc gì đâu, bà giúp vợ chồng mình từ sáng đến tối, bà có nói canh mặn cơm nhão một chút cũng chỉ là góp ý để có bữa ăn ngon hơn. Vậy mà giờ ông bà mang tiếng là vào ăn bám anh, ông bà đâu bắt anh trả nợ hộ mà gia đình anh sợ phải gánh nợ cho nhà em? Cũng có ai bắt anh ở rể đâu, nếu ở chung không hợp thì mình tính toán cho ông bà ra riêng, bởi dẫu gì vợ chồng mình vẫn thuê nhà, đâu khá giả gì.
Anh để mẹ đổ hết mọi tội lên em và ông bà ngoại, anh cho rằng điều đó là xứng đáng. Em buồn, chỉ biết khóc ròng cả đêm, anh biết chỉ chửi thêm mà chưa từng cho em lời động viên. Em in đơn ly hôn và để đó bế con đi cùng ông bà ngoại. Em chờ đợi xem mẹ con em có vị trí gì. Cuối cùng câu trả lời của anh vẫn là không thể chấp nhận em, bởi em dám in đơn ly hôn đưa anh ký, bởi anh cân nhắc nhân phẩm của em cái được cái mất, anh thấy về lâu dài không ổn nên quyết định chia tay. Lời cuối cùng anh nói với em rằng không yêu em, không có tình cảm, chỉ lấy em khi đã có tuổi, khi bố mẹ giục cưới vợ. Em đã quỳ lạy để có thể được nuôi con cho đến khi cầm quyết định ly hôn trên tay, nhưng câu trả lời vẫn là không.
Video đang HOT
Đúng là em tay trắng sau khi lấy anh, không có gì ngoài vali quần áo cũ giờ vẫn không thể mặc vì tăng cân quá nhiều. Em vô hướng, không biết làm gì khi không có con ở bên, khi bầu sữa căng mà con không được bú. Em vật lộn với đau khổ hàng đêm, với những cơn lạnh run chỉ biết co ro chịu đựng một mình. Hạnh phúc và gia đình nhỏ của em bỗng chốc vụt bay như một cơn gió, khi không có lý do gì là chính đáng. Em đứng lên, quay vào Nam xin việc làm và có thể thăm con hàng tuần. Được nhìn con lớn lên em thực sự hạnh phúc nhưng thực lòng rất khổ đau, chắc chỉ có em là yêu anh vô điều kiện, hôn nhân một hướng làm sao em vun đắp khi mỗi hành động em làm đều được cho là cố gắng níu kéo, cái gì cũng xấu trong mắt mẹ và gia đình anh.
Với anh, chỉ có mẹ và gia đình anh mới là ruột thịt? Còn em, sinh con và cùng anh bao ngày qua, anh rút cuộc chỉ cần con. Em ra ngoài sống làm sao, ở đâu, như thế nào khi không một người thân bên cạnh, anh có bao giờ được lời hỏi han? Em bất chấp sức khỏe, đi làm khi sinh con hơn 2 tháng để mình có thêm đồng ra đồng vào, cùng trang trải cuộc sống nhưng vẫn chưa đủ với mong đợi của anh. Gia đình trông đợi anh sẽ lấy được người vợ tốt hơn em, không cho em cơ hội nào để giải thích hay thanh minh. Nếu không vượt qua được dư luận xã hội về gia đình em, sao anh còn lấy em? Em thực sự khổ đau suốt những ngày qua. Liệu em có nên cố gắng vì hạnh phúc của con và vì anh, vì một người không hề có tình cảm với em?
Theo vnexpress.net
Tâm sự của người đàn bà sau ly hôn: Khổ sở nhiều rồi, bây giờ tôi sẽ sống hạnh phúc
Giờ cơn ác mộng đã qua đi nhưng nghĩ lại tôi vẫn rùng mình. Nhìn ông bà ngoại cưng cháu, lòng tôi lại trào dâng niềm thương cảm. Trên đời này ngoài cha mẹ ruột thì chẳng còn ai thương tôi như thế.
Giá mà biết trước được rằng khi bước chân vào ngôi nhà ấy sẽ chịu nhiều khổ sở, cay đắng thì tôi đã không lấy chồng. Viễn cảnh về một cuộc sống hạnh phúc đã vĩnh viễn lùi xa. Giờ đây chỉ còn lại những vết thương và những nỗi xót xa.
Ngày tôi lấy chồng, mẹ bảo rằng phận đàn bà khổ, lại lấy chồng xa thế này thì lỡ gặp chuyện buồn lấy ai an ủi? Tôi ôm mẹ và bảo rằng: "Mẹ đừng lo, anh ấy thương con như thế, nhất định chúng con sẽ hạnh phúc". Không phải tôi nói cho mẹ yên lòng mà tôi tin rằng mình sẽ được yêu thương và trân trọng, dẫu cho tôi có lấy chồng xa cả ngàn cây số thì điều đó không thành vấn đề.
Trước khi kết hôn, tôi cũng từng tin mình sẽ sống hạnh phúc - Ảnh minh họa: Internet
Nhưng tôi đã sai. Sự kiêu hãnh và lòng tự tin đã thay thế bằng sự vỡ mộng. Gia đình chồng tôi rất khắt khe, mẹ chồng tôi là người cực kì khó tính. Ngay hôm đầu tiên bước về nhà chồng, tôi đã bị mẹ chồng nhắc khéo về việc dậy muộn. Cũng bởi ngày hôm trước, tiệc tùng khách khứa, rồi dọn dẹp đến quá nửa đêm nên tôi ngủ quên.
Làm dâu nhà người, phải sống theo nề nếp nhà chồng là điều tất nhiên nhưng tôi thấy ngột ngạt vô cùng. Mẹ chồng tôi cay nghiệt, hay nói những lời khiến người khác phải đau lòng. Ba chồng tôi còn sợ mẹ huống gì là chồng tôi. Ở đây không bạn bè, chẳng bà con tôi chỉ biết dựa vào chồng mà sống.
Dẫu nhà chồng khó tính đến đâu chỉ cần chồng yêu thương tôi vẫn cố gắng. Thế nhưng, chồng tôi lại vô tâm, đi sớm về khuya bỏ tôi một mình. Hơn nữa, mỗi khi tôi làm việc gì không ưng ý mẹ chồng lại cạnh khóe với chồng tôi: "Đã bảo đừng có rước đứa ấy về làm dâu, bây giờ thì cãi tay đôi với mẹ chồng đấy...".
Rồi tôi có thai, mẹ chồng mừng ra mặt. Bà có thay đổi trong cách cư xử với tôi nhưng khi biết tôi có thai con gái, bà liền trở mặt. Ở quê của chồng tôi, tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn còn nặng nề lắm. Nhà nào không có con trai coi như mất mặt với làng xóm. Bầu bì mệt mỏi, nằm một xíu đã nghe mẹ chồng xỉa xói. Sinh con ra, ôm con trong phòng, mẹ chồng nói với vào nhiếc móc.
Tôi sống trong khổ sở vì mẹ chồng cay nghiệt và người chồng quá vô tâm - Ảnh minh họa: Internet
Chồng tôi ban đầu còn bênh nhưng về sau cũng mặc kệ. Về nhà thấy không khí căng thẳng lại tìm cách đi giải khuây chứ chẳng hề phụ vợ trông con. Mẹ chồng tôi không thương cháu gái, sống cùng một nhà nhưng bà hiếm khi ẵm bồng, cưng nựng. Ôm con mà nước mắt tôi lăn dài.
Rồi chồng tôi vui chơi với gái bán hoa bị tôi phát hiện. Mẹ chồng tôi đáng lí can ngăn lại nói: "Đấy, bỏ con này thì rước con khác về cho nó sinh con trai. Chứ nuôi phải bà cô trong nhà thì suốt ngày hầu hạ...". Tôi chết lặng. Đau lòng hơn cả là chồng tôi không hề biết hối lỗi, còn hùa vào với mẹ trút hết mọi lỗi lầm lên đầu tôi.
Cùng cực, tôi ly hôn và ôm đứa con 5 tháng tuổi về nhà mẹ đẻ. Ba mẹ tôi rơi nước mắt ôm tôi và cháu vào lòng. Giờ cơn ác mộng đã qua đi nhưng nghĩ lại tôi vẫn rùng mình. Nhìn ông bà ngoại cưng cháu, lòng tôi lại trào dâng niềm thương cảm. Trên đời này ngoài cha mẹ ruột thì chẳng còn ai thương tôi như thế.
Cơn ác mộng đã đi qua và bây giờ tôi sẽ sống hạnh phúc - Ảnh minh họa: Internet
Cha mẹ chăm con cho tôi đi làm kiếm tiền nuôi con. Những ngày bất hạnh đã qua rồi, bây giờ tôi sẽ sống hạnh phúc. Bây giờ tôi sẽ sống vì con và vì những người thương yêu tôi thực sự. Còn những kẻ gây ra đau đớn, tôi coi như ác mộng, vĩnh viễn chẳng muốn gặp lại lần nào.
Theo phunuvagiadinh.vn
Chỉ một câu nói của chồng khiến cô vợ hết lòng hi sinh vì gia đình phải giật mình hoảng hốt Thư ngơ ngác nhìn chồng. Thì ra suy nghĩ thật sự trong lòng Thành là như thế. Bảo sao cô không bắt gặp ánh mắt vui mừng, tự hào trên gương mặt anh khi nhìn cô - người vợ mẫu mực của anh Thư là một người vợ phải nói một câu không ngoa, rằng "trên cả mẫu mực". Bạn bè, người quen,...