Gia đình chồng lạ lùng
Chị không được tạo hóa ưu ái về mặt nhan sắc, tính tình lại quá thật thà, nên đúng 30 tuổi chị mới lấy chồng qua nhờ người mai mối. Chồng chị cũng chẳng được điểm gì nổi bật, vừa nhỏ, vừa thấp, khuôn mặt khó có thiện cảm.
Chị mệt mỏi khi sống trong gia đình mà mỗi người đều chỉ biết riêng mình (ảnh minh họa)
Nhà chồng có hai anh em trai, anh trai chồng đã có vợ và con trai đã đến tuổi đi học. Chị về làm dâu nữa là thành 3 gia đình nhỏ sống chung trong một căn nhà nhỏ. Mỗi gia đình ở một căn phòng, Phòng khách và nhà bếp dùng chung. Về kinh tế nhà nào độc lập nhà ấy. Hàng tháng tiền điện nước chia ba. Chị nghĩ thôi tách bạch mọi thứ vậy cho dễ sống, mặc dù nhiều người sống chung trong một căn nhà nhỏ kể cũng không được thoải mái. Với lại, ngày đi làm, tối về lúi húi trong phòng cũng hết đêm.
Lúc đầu thì là vậy. Nhưng đến khi có con chị mới thấy gia đình nhà chồng thật không giống những gia đình khác. Lấy chồng muộn, nên về đường con cái chị rất lo lắng, có bầu đến tháng thứ 7 chị xin nghỉ sinh sớm. Vậy mà chị vẫn bị sinh non, cô con gái thiếu tháng bé xíu và ốm yếu.
Một mình chị ôm con suốt ngày đêm. Chồng chị, những khi rảnh rỗi lắm mới bế con cho một tý. Mẹ chồng chị, kể từ khi chị sinh đến nay con gái chị đã 10 tháng chưa một lần tắm cho cháu. Bà bảo, cháu bé quá bà không dám tắm sợ làm cháu ngã.
Vì con yếu nên chị bảo sẽ ở nhà chăm con đến khi con cứng cáp mới đi làm lại. Mẹ chồng bảo, khi nào chị đi làm thì bà sẽ trông cháu cho, còn chị đang ở nhà thì chị trông lấy. Hàng ngày bà đi chơi hết nhà này sang nhà nọ, trong khi chị phải vừa một tay bế con, một tay nấu nướng. Vì con yếu nên hay quấy, lại mẹ bồng bế suốt ngày nên bện hơi không chịu ngồi một mình nên đêm nào cũng đợi con đi ngủ chị mới được tắm rửa, giặt giũ. Chỉ khi nào chị đi chợ hay có việc ra ngoài thì bà mới trông cháu cho một lúc.
Chị và chị dâu ở cùng nhà hơn một năm rồi mà không khác gì người dưng, chỉ khẽ hỏi nhau vài câu khi chạm mặt chứ chưa hề ngồi cùng nhau trò chuyện như chị em dâu nhà khác. Hễ đi làm về, tắm rửa, nấu nướng, cơm nước xong là hai bác rút về tổ của mình. Hai bác cũng chưa bao giờ bế cháu cả, thành ra ở cùng nhà mà con chị thấy hai bác là khóc như gặp người lạ.
Những hôm con gái chị ốm sốt, khó chịu gào khóc cả đêm. Dù cách nhau chỉ một bức tường, nhưng không bao giờ bố mẹ chồng hay anh chị chạy sang hỏi han xem cháu bị làm sao. Sáng mai dậy, mẹ chồng mới hỏi “đêm qua sao con bé khóc ghê thế?”.
Video đang HOT
Chị ở nhà chăm con, tất cả chỉ trông vào đồng lương công nhân của chồng nên chi tiêu tiết kiệm lắm mới đủ. Thỉnh thoảng chị phải vay tiền mẹ chồng để mua sữa cho con. Dăm ngày mà chưa trả là mẹ chồng lại hỏi “Nhà mày tháng này chưa nhận lương à?”. Cuối tháng, người thu tiền điện nước đến, mẹ chồng sẽ cầm hóa đơn rồi ngồi chia luôn, phần ai nấy trả, còn bà chỉ trả phần bà. Rập khuôn đến nỗi người thu tiền điện cũng phát chán, bảo sao bà không trả hết đi rồi con cái trả lại cho sau. Bà chẳng nói gì.
Tối nay, chị thưa mẹ chồng là từ ngày mai chị sẽ đi làm lại để cùng chồng trang trải cuộc sống, nhờ bà trông cháu hộ. Chị những tưởng mẹ chồng sẽ khó chịu, ai ngờ bà mừng ra mặt, bảo cứ yên tâm đi làm, một đứa chứ hai đứa bà cũng trông được. Bố chồng chị cũng bảo nhiệt tình ủng hộ con dâu. Chị như lơ mơ hiểu ra mọi chuyện. Chị ở nhà chăm con và chu tất việc nhà, tối mắt tối mũi với vô vàn việc không tên, nhưng trong con mắt mọi người chị lại là kẻ vô công rỗi nghề, là người vợ ăn bám.
Thỉnh thoảng chị cũng kiếm cớ nhờ bà giúp chuyện này chuyện nọ, toàn những việc nhẹ nhàng. Có khi hai mẹ con cùng làm, gần nhau nhiều, bà lại hay tâm sự với chị nên khoảng cách mẹ chồng nàng dâu được rút ngắn lại. Bà bảo, bà không phải hẹp hòi gì nhưng tài chính cứ phải rạch ròi, có thể mọi người có chịu nhưng như thế ai cũng phải có trách nhiệm với việc chung hơn.
Chị cũng tìm cách bắt chuyện với chị dâu hay mua tấm bánh, món quà nhỏ cho cháu. Hai chị em bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn. Ban đầu là chuyện chăm sóc con cái rồi đến chuyện quần áo, váy vóc, hay chuyện về các ông chồng. Cuối tuần, chị mua ít đồ về tổ chức nấu ăn chung. Hai ông chồng cũng được lôi kéo vào phụ bếp, ông bà chơi đùa với 2 đứa cháu nội. Bữa ăn cũng chẳng cần phải cao lương mỹ vị gì nhưng mọi người đều vui vẻ, tiếng cười đùa vang cả căn bếp nhỏ.
Thì ra, gia đình chồng chị chẳng lạ lùng gì đâu mà vì chưa có ai “kết nối” mọi người. Và chị cũng nhận ra được một điều, đừng vội vàng trách người khác khi mà mình chưa mở rộng lòng.
Theo Dantri
Chân dài vớ phải đại gia "lởm đời"
Ngay từ khi chưa ra trường, Hạnh đã đồng ý lấy anh ta với hi vọng, khi là vợ chồng rồi, của cải của anh ta sẽ do cô nắm giữ.
Thấy có vẻ sang trọng là 'câu'
Hạnh vốn là một cô gái có mơ ước giàu sang. Không ai cấm cô cái quyền ấy, vì cô được yêu cầu như vậy, bởi cô rất đẹp, chân lại dài và có rất nhiều chàng trai đang theo đuổi cô. Mới chớm tuổi 'cập kê', đã có rất nhiều chàng trai hào nhoáng đến tán tỉnh nhưng vì còn trẻ, Hạnh không muốn dừng lại ở đâu cả. Quà vẫn nhận nhưng không nhận lời yêu.
Trời ban cho cô nhan sắc nên khi cô bước chân vào đại học, cô được bao nhiêu người ngưỡng mộ vì ánh mắt to tròn hút hồn, nụ cười xinh xắn và dáng người quá chuẩn. Ai cũng bảo, cô đi thi thì có khi cũng được hoa hậu ấy chứ. Nhưng chính vì cái vẻ ngoài quá lộng lẫy của cô mà từ ngày đi học, các anh chàng tầm vừa chỉ đứng ở ngoài để ngắm mà không dám mon men gì cả. Với lại, có ối anh chàng 'không ăn được thì đạp đổ', tung tin rằng cô kiêu kì, coi thường người khác. Nên về sau, dù có xinh đẹp nhưng ở trong trường, Hạnh chỉ giống như đồ trang trí, để người khác ngắm nhìn mà thôi!
Nhưng có vẻ, Hạnh vẫn không hay biết điều đó. Cô xinh đẹp nên tự cho mình cái quyền được kén chọn, nên ai nói gì cô cũng mặc kệ. Người yêu cô phải đạt tiêu chuẩn, giàu sang, có chức quyền và phải là người cô ưng ý về ngoại hình. Nếu như không giàu thì không bao giờ cô chọn. Nên, hễ có anh chàng nào giàu là cô tính chuyện tán tỉnh, cưa cẩm hoặc là cố tình tiếp cận để gây ấn tượng với đối phương.
Trong số các anh chàng tán Hạnh, chỉ có mấy người ở ngoài không nghe tin đồn gì về cô nên họ nhiệt tình. Nhưng toàn là những người đứng tuổi, còn mấy trai trẻ thì họ nghe nói này kia nên cũng không muốn tiếp cận. Vả lại, biết cô nàng cành cao, mình không đạt yêu cầu nên cũng thôi, không bén bảng tới. Để cho các anh chàng khác nhảy vào.
Số quà cáp Hạnh đã nhận của mấy anh nọ không biết là bao nhiêu nhưng chẳng ai biết, cô yêu ai, gật đầu ai. Vì cô chưa bao giờ công khai người yêu của mình. Cứ gã nào giàu là cô lao vào, chuyện yêu đương thì khó mà phân biệt được là có hay không, chỉ là một sự công khai mà thôi!
Thế nên, Hạnh có cái cớ để tự hào với bạn bè về những bộ đồ đẹp, đắt tiền, những món quà trị giá, vì đó là cô danh chính ngôn thuận được hưởng. Cô tự cho mình cái ngôi vị 'hoa hậu' của lớp, thậm chí là của trường.
'Vớ' phải đại gia lởm đời
Nhưng chính vì cái thói tham giàu, nghĩ mình xinh đẹp nên kênh kiệu mà cô nàng bị bạn bè xa lánh. Lúc này, Hạnh chẳng cần chơi với ai, chỉ cần cho chúng bạn biết mình hàng ngày có xe đưa, xe đón, có người yêu nâng như nâng trứng là quá đủ rồi. Hạnh bám riết lấy mấy anh chàng giàu có. Và trong đám ấy, có một người hơi già, nghe nói là giám đốc của một công ty lớn. Dù nhan sắc thua xa các anh chàng trước đó nhưng Hạnh đã công khai anh ta là người yêu của cô, dù cô biết, trước đó anh ta từng có vợ.
Nghe nói, anh này đã ly dị vợ và đang sở hữu một công ty lớn. Con cái thì chưa có nên khi anh yêu Hạnh, anh ta đã ngỏ lời với cô về chuyện cưới nhau rồi sinh con đẻ cái. Như thế, sau này của cải cả nhà sẽ dành cho hai mẹ con cô hết. Không hiểu tính toán thế nào mà Hạnh nhận lời yêu người đàn ông đó ngay, có lẽ của cải đã làm cô mờ mắt.
Ngay từ khi chưa ra trường, Hạnh đã đồng ý lấy anh ta với hi vọng, khi là vợ chồng rồi, của cải của anh ta sẽ do cô nắm giữ. Như thế thì công việc cô không phải lo, có thể làm bà giám đốc, quản lý cả công ty lớn. Và chẳng phải lo nghĩ gì luôn, chỉ sống trên đống tiền mà thôi.
Có vẻ như Hạnh đã tính toán rất kĩ càng, nhưng chẳng thể ngờ, sau khi đồng ý kết hôn với anh ta và học nốt năm cuối đại học, Hạnh lại bị sốc đến mức ấy. Người chồng mà cô cho là giàu có, thực chất là đại gian đang phá sản. Công ty của anh ta cũng nhỏ, không lớn như Hạnh nghĩ, và anh ta đã đang nợ nần chồng chất. Còn nữa, anh ta có vợ là sự thực nhưng chưa hề ly dị vợ, và còn có cả cô con gái. Đó là điều mà Hạnh, người con gái tham giàu này chưa từng nghĩ đến.
Hóa ra, anh ta đã lừa dối Hạnh. Bao nhiêu người đàn ông Hạnh không ưng, lại đi ưng một gã chuyên đi lừa bịp con gái nhà lành. Và giờ thì Hạnh không còn đường nào lựa chọn nữa, vì cô đã là vợ của một đại gia rởm, sắp phá sản mà chỉ là vợ hai.
Ân hận vì ước vọng tham giàu
Đã mấy ngày Hạnh nghỉ ốm và không dám đến trường. Có lẽ, cái tin cô lấy phải đại giả 'đểu' đã lan toàn trường, và người ta đã biết hết tất cả về 'tông ti gốc tích' của anh chàng này. Hạnh quá sốc và đau khổ, ân hận vì mình đã quá nóng vội, khi còn đang là sinh viên lại đi lấy chồng.
Tuổi trẻ của Hạnh lẽ ra sẽ được hạnh phúc hơn, được vui vẻ hơn cùng với bạn bè nhưng chỉ vì sợ mất của, cô đã gật đầu lấy anh chàng này không suy nghĩ. Nghĩ là anh ta giàu nhưng giờ đây, cô lại mang tiêng là người vợ của một kẻ phá sản. Còn mang tiếng là người chen ngang cướp chồng của người khác.
Giờ ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt tò mò, khó hiểu, thậm chí là coi thường. Mấy chàng trai trước đây say hạnh như 'điếu đổ', giờ cũng mặc kệ cô, không thèm ngó ngàng đến nữa. Thân xác Hạnh gầy đi, ốm đi, tàn tạ vì bị lừa quá ngoạn mục. Giờ cô chỉ biết câm nín, cố gắng phấn đấu học hành và hi vọng có thể làm thay đổi được cuộc đời sau khi ra trường...
Theo VNE
Em không có bố, nhà tôi bắt chia tay Tôi đã âm thầm giấu chuyện này, nhưng đến khi chúng tôi nghiêm chỉnh tính chuyện kết hôn thì chuyện không thể không lộ ra. Ngày đó, tôi dẫn em về ra mắt, bố mẹ tôi cực kì quý mến em. Ai cũng khen em vừa xinh đẹp, ăn nói dễ nghe lại là người có học. Ai cũng bảo tôi và em...