Gia đình chồng đã lấy đi tổ ấm và bố của hai con tôi
Lấy chồng chưa đầy 1 năm, tôi bỗng dưng trắng tay. Sau cuộc hôn nhân ngắn ngủi này, tôi có được tài sản vô giá mà không gì có thể mua được đó chính là 2 thiên thần bé nhỏ sắp chào đời của riêng tôi.
Ảnh minh họa
Chào các độc giả!
Sau khi đọc bài tâm sự “Người đàn ông phụ bạc phải trải thảm rước mẹ con tôi về”, tôi thấy chị Thu Hạnh có hoàn cảnh khá giống tôi nên tôi cũng có đôi điều muốn chia sẻ về cuộc sống của tôi hiện nay. Câu chuyện riêng này của mình, tôi cũng xin gửi đến những bà mẹ đơn thân đang chịu rất nhiều thiệt thòi bởi sự vô tâm của những người chồng và gia đình nhà chồng phụ bạc.
Từ ngày tôi mang bầu song thai đến nay đã 7 tháng. Suốt quãng thời gian đó không một ngày nào tôi không nghĩ đến những ứng xử bạc tình bạc nghĩa mà gia đình chồng mang đến cho tôi. Đến giờ tôi chỉ mong nó như cơn ác mộng. Vì ít ra như thế, con tôi sinh ra sẽ có danh nghĩa, có 1 mái ấm hạnh phúc. Nhưng gia đình nhà nội của chúng đã cướp đi mái ấm gia đình của 2 con tôi rồi.
Tôi và anh yêu nhau 2 năm thì kết hôn. Tình yêu của chúng tôi được cả 2 bên gia đình ủng hộ. Có lẽ vì tôi và anh đều có 1 công việc ổn định, có thể tự lo cho cuộc sống riêng của mình nên mọi người rất tin tưởng vào 2 đứa.
Nửa năm trước ngày cưới, bao nhiêu công sức dành dụm được tôi đầu tư hết vào 1 studio ảnh cưới do anh đứng tên (anh cũng là 1 người có chút tiếng tăm trong giới nhiếp ảnh Hà Nội). Công việc suôn sẻ thuận lợi. Nửa năm sau, chúng tôi hoàn toàn tự tin đi đến hôn nhân.
Trước ngày cưới 2 tuần, anh tâm sự với tôi muốn đổi xe ô tô mới để coi như kỷ niệm ngày cưới của 2 đứa. Anh cũng bán xe cũ của anh và bố mẹ tôi cũng cho thêm vào coi như t.iền mua ô tô là mỗi đứa một nửa. Và tôi cũng để anh đứng tên sở hữu chiếc xe này.
Sau khi cưới 4 tháng, biết tin mình mang song thai nên tôi hết sức giữ gìn vì trước đó tôi cũng đã từng sảy thai. Tôi nghe lời dặn của bác sĩ nghỉ ngơi ở nhà nhiều hơn. Thật may thời gian đó không phải mùa cưới nên công việc cũng nhàn hạ hơn. Nhưng kèm theo đó là doanh thu của studio cũng kém hơn so với mùa cưới trước.
Bố chồng tôi bắt đầu có những nghi ngờ về việc tôi có quỹ đen vì ông thấy 2 tháng đấy doanh thu không cao như trước. Ông nói với chồng tôi không nên tin tưởng vợ khi để tôi nắm giữ kinh tế. Chồng tôi chưa bao giờ nghi ngờ vợ về điều đó vì anh biết cửa hàng mở ra hoàn toàn là t.iền của tôi. Tôi cũng bỏ công sức ra làm nữa.
Nhưng thấy bố anh nghi ngờ nên anh cũng về tra hỏi tôi khiến vợ chồng cãi nhau suốt mấy tháng trời. Vốn đang mang thai, chẳng muốn suy nghĩ cãi nhau nhiều vì sợ làm ảnh hưởng đến 2 bé, tôi chủ động làm bảng thu chi từ lúc mở cửa hàng đến lúc bố chồng nghi ngờ để giải toả mọi sinh nghi.
Khi tôi làm xong bảng thu chi của studio thì gia đình nhà chồng tôi không ai thèm xem cả. Bố chồng 1 mực bắt chồng tôi không được làm chung với vợ nữa vì dù sao vốn gia đình nhà chồng cũng không bỏ ra 1 đồng nào. Bao nhiêu lời lãi làm được tôi đều dành cho tổ ấm của 2 vợ chồng.
Video đang HOT
Tôi thực sự không hiểu với cương vị là một người bố thì đáng lẽ bố chồng tôi phải thấy vui vì con trai đi lấy vợ mà ông không phải cho vốn làm ăn. Hơn nữa 2 vợ chồng tôi cùng nhau k.iếm t.iền không dựa dẫm một chút vào gia đình chồng.
Ngược lại, bố chồng tôi lại muốn con trai từ bỏ sự nghiệp, công việc để quay trở về cuộc sống hàng tháng ngửa tay xin t.iền gia đình. Ông biết tôi và anh chưa đi đăng kết hôn (chúng tôi dự định gần sinh sẽ đi đăng ký để làm giấy khai sinh cho 2 bé) nên ông ngăn cản việc đăng ký kết hôn của vợ chồng chúng tôi.
Ông cũng lén đi làm thủ tục sở hữu nhà và xe ô tô cho anh trước khi 2 đứa dự định đăng ký kết hôn. Bởi vì ông sợ sau này chia tay thì anh sẽ phải chia tài sản cho tôi.
Ừ thì cái nhà chả phải của tôi, tôi cũng chả cần biết anh hay bố anh đứng tên. Nhưng cái xe rõ ràng tôi và anh chung t.iền v.ào mua và vì anh trước sau gì cũng là chồng nên tôi để anh đứng tên. Vậy mà chỉ dựa vào điều đó mà anh và bố đã tính xa đến chuyện phải chia cái xe đó nếu 2 vợ chồng l.y h.ôn sao?
Cũng chỉ vì ngăn cản việc đăng ký kết hôn đó mà đến bây giờ tôi cũng không biết con tôi sinh ra sẽ mang họ Lã (họ bố) hay họ Trần (họ mẹ) đây? Tôi cưới xin đàng hoàng. Gia đình anh đến ăn hỏi xin dâu vậy mà con tôi sẽ trở thành 2 đ.ứa b.é ngoài giá thú sao?
Bố chồng và mẹ chồng tôi vốn đã li dị. Chúng tôi sống riêng. Mẹ chồng tôi thì ở nhà do con gái bà thuê cho ở. Chồng tôi không thể chủ động mời mẹ về ở với vợ chồng tôi được vì đây là nhà của bố chồng.
Mẹ chồng tôi cũng có hạnh phúc riêng. Tôi dự định gần sinh sẽ chủ động nói với bố chồng cho mẹ về ở cùng 2 đứa để bà giúp đỡ việc trông 2 cháu. Thế mà bà cũng là một người mẹ nhưng bà không thông cảm cho những áp lực tôi phải chịu khi đang mang thai 2 cháu nội của bà.
Thấy vợ chồng tôi cãi nhau, bà khuyên tôi và ông bà ngoại nên để tôi về nhà bố mẹ đẻ ở vài ngày để không phải suy nghĩ nhiều. Tôi vừa về nhà đẻ hôm trước thì hôm sau bà đã dọn sạch sẽ quần áo đồ đạc của con dâu vứt ra cửa hàng. Bà bắt tôi khuân mấy bao tải về mặc dù bà thừa biết tôi mang bầu không thể xách nặng được.
Rồi bà tuyên bố tôi sẽ không thể quay về căn nhà đó được nữa vì từ giờ bà sẽ sống trong căn nhà đó. Tôi tự hỏi mình ngàn lần vì sao bà lại đối xử nhẫn tâm với tôi và cháu nội mình như thế.
Con gái bà (cũng là chị chồng tôi) cũng đang mang thai. Vậy mà bà cũng chẳng đau lòng khi đối xử với tôi như thế.
Tôi tìm tới chị chồng vì nghĩ chị cũng mang bầu như tôi nên có lẽ chị sẽ hiểu. Vậy mà chị cũng chỉ biết khuyên tôi nên nhịn đi, nhận hết lỗi lầm về mình đi thì chị sẽ nói đỡ với bố mẹ chị.
Tôi làm dâu có thể nhịn nhiều điều nhưng tôi không thể chịu nhục được. Tôi đâu có lấy gì của gia đình nhà chồng mà tôi phải nhận cái tiếng xấu xa đấy cả đời. Trong khi chính gia đình nhà chồng lấy đi toàn bộ mồ hôi công sức của tôi.
Tôi đã giữ im lặng trong suốt những tháng qua để tinh thần tôi được thoải mái. Vậy mà cả gia đình nhà chồng đi đâu cũng nói xấu tôi là 1 đứa hết lấy t.iền của chồng rồi cờ bạc thua mấy trăm triệu t.iền làm ăn của 2 vợ chồng.
Với 1 người có suy nghĩ và hiểu biết thì sổ sách thu chi cũng đủ để chứng minh mọi sự đặt điều dựng chuyện của họ dành cho tôi. Hơn nữa đi lấy chồng nhưng nhà chồng chẳng cho tôi được thứ gì. Từ t.iền vốn làm ăn, mua xe cũng là do gia đình nhà gái lo.
Thậm chí, lúc khó khăn, 2 vợ chồng tôi có vay bố chồng t.iền thì ông cũng đi làm giả giấy tờ cho vay của ngân hàng để lấy lãi của con cái. T.iền lãi nửa năm qua ông lấy của vợ chồng tôi cũng ngót nghét 100 triệu.
Bố chồng khiến chồng tôi mu muội với những đồng t.iền,của cải vật chất trước mắt mà ông giành lấy cho anh. Từ đó chồng tôi trở thành 1 người chồng, người cha độc ác với chính vợ con mình.
Tôi thấy thật đáng sợ vì ai cũng chỉ nghĩ làm sao có được t.iền, vật chất có lợi cho bản thân mình mà họ không hề nghĩ 1 giây 1 phút nào đến m.áu mủ nhà họ.
Từ ngày tôi về nhà bố mẹ đẻ, nhà chồng không 1 lời hỏi thăm và cũng coi như không quen biết gia đình tôi. Gia đình tôi cũng chủ động hỏi chuyện 2 đứa cháu sau này sẽ ra sao thì họ phũ phàng đến mức gạt đi nói rằng đấy không phải con cháu của họ nên họ không cần có trách nhiệm gì hết.
Lúc đó tôi chỉ mong sao con tôi ra đời thật nhanh để tôi làm xét nghiệm ADN cho họ thấy họ sống quá bạc tình bạc nghĩa.
Tôi biết nuôi 2 con song sinh sẽ vất vả tốn kém hơn rất nhiều. Dù họ có dồn tôi vào bước đường cùng tôi cũng sẽ cố gắng chăm nuôi 2 con tôi thật tốt. Vậy mà họ chỉ biết nói những lời độc mồm rằng tôi cố giữ 2 bé lại để trói gia đình họ.
Hai bé chưa chào đời thì có tội gì đâu mà gia đình nhà nội đã không muốn sự có mặt của chúng ở trên đời này. Tôi là 1 người mẹ làm sao tôi có thể nhẫn tâm như thế được.
Dù sau này con tôi không có cha thì 2 đ.ứa b.é vẫn có quyền được tồn tại trên đời này. Tôi sẽ yêu thương chúng gấp nhiều lần để bù cho những điều tàn nhẫn mà bố và ông bà nội mang lại cho chúng.
Thật lòng đến giờ phút này tôi không muốn 2 con biết sự thật về gia đình nhà nội, biết những gì gia đình bố nó đã đối xử với 3 mẹ con tôi và càng không muốn chúng mang họ Lã. Họ coi không có 2 đứa cháu này thì tôi mong rằng sau này khi chúng lớn lên họ cũng từng tìm đến và đòi 2 đứa con tôi.
Lấy chồng chưa đầy 1 năm, tôi bỗng dưng trắng tay. Còn họ có được tài sản từ công sức tôi dành cho con tôi. Còn tôi, sau cuộc hôn nhân ngắn ngủi này, tôi có được tài sản vô giá mà không gì có thể mua được đó chính là 2 thiên thần bé nhỏ sắp chào đời của riêng tôi.
Theo VNE
Tôi có nên quên đi mối tình oan nghiệt này?
Tôi mở tủ và tá hỏa: Số t.iền dành dụm để cho mẹ tôi chữa bệnh đã không cánh mà bay. Tôi xem lại mấy thứ khác cũng không còn ở vị trí cũ.
Sau giây phút thất thần, tôi bấm điện thoại gọi cho Phương. Chuông đổ nhưng không có người bắt máy. Cô ấy đã biến mất cùng với mối tình oan nghiệt của tôi.
Tôi gọi lại lần thứ ba thì câu trả lời cho tôi là "ò í e... số điện thoại quý khách vừa gọi đang ngoài vùng phủ sóng, vui lòng gọi lại sau". Tôi còn đủ bình tĩnh để gọi lại thêm chừng một trăm lần nữa. Thế nhưng trả lời cho tôi vẫn là cái giọng đáng ghét được cài sẵn của nhà mạng...
"Trăng sao gì nữa? Vậy là gặp con bợm cái rồi, bị nó lừa rồi"- thằng bạn thân của tôi bảo. Tôi cũng đã loáng thoáng nghĩ như vậy nhưng cố gạt đi. Không lẽ người đẹp như thế, học thức như thế, đạo đức như thế lại là một kẻ l.ừa đ.ảo chuyên nghiệp? Nếu thế thì cuộc đời này còn gì đáng tin tưởng nữa đây? Tôi thầm mong Phương gặp chuyện gì đó bất trắc nhưng nhẹ thôi nên không thể liên hệ với tôi. Trong thâm tâm, tôi vẫn muốn tiếp tục câu chuyện tình yêu với người con gái xinh đẹp, dịu dàng ấy.
Tôi quen Phương trên mạng, sau đó đã gặp nhau ngoài đời rồi mới quyết định yêu và cưới. Gia cảnh của nàng rất đáng thương. Cha mất, mẹ bệnh tai biến nằm một chỗ đã lâu. Một mình Phương phải gánh vác cả gia đình. Hôm nàng đưa tôi về thăm gia đình, tôi đã rớt nước mắt khi thấy tình cảnh của nàng. Tôi quyết định chia sẻ bớt nhọc nhằn trên đôi vai gấy yếu của nàng. Khi đứng trước người mẹ đang sống đời sống thực vật của Phương, tôi hứa sẽ bảo bọc con gái bà, cùng nàng chăm sóc bà và mấy đứa nhỏ. Hôm đó Phương đã khóc và nói nàng biết ơn vì tôi đã không chê nàng nghèo khó, nặng gánh gia đình.
Chính tôi cũng nghĩ số phận đang mỉm cười với mình. "Bằng lòng làm vợ anh nhé?"- tôi nhìn sâu vào mắt nàng. (Ảnh minh họa)
Trở về Sài Gòn, tôi lao vào chuẩn bị ngay mọi thứ cho đám cưới. Tôi mua nhẫn kim cương, bông tai, dây chuyền, lắc vàng và cả một chiếc kiềng vàng. Tôi muốn cô gái tôi yêu sẽ được nở mày, nở mặt với bạn bè, người thân để bù lại việc nàng phải lấy một người chồng lớn t.uổi gấp đôi mình và đã từng có một đời vợ.
Khi trông thấy những thứ ấy, Phương đã bật khóc. Rồi nàng ôm chầm lấy tôi, hôn tôi như mưa như gió, vừa hôn vừa khóc và nói nàng rất hạnh phúc, cuối cùng thì số phận đã mỉm cười khi mang tôi đến cho nàng. Khỏi phải nói tôi hạnh phúc thế nào khi được ôm trong tay thân hình tươi trẻ, tràn đầy sức sống của nàng.
Chính tôi cũng nghĩ số phận đang mỉm cười với mình. "Bằng lòng làm vợ anh nhé?"- tôi nhìn sâu vào mắt nàng. Trả lời tôi là đôi mắt đẫm lệ nhưng đôi môi lại tươi cười. Tôi rung rung đeo vào tay nàng chiếc nhẫn kim cương thay cho lễ đính ước. Chúng tôi sẽ làm đám cưới vào tháng Giêng năm sau khi mãn tang cha tôi. Vả lại, tháng Giêng là mùa xuân, khí trời mát mẻ, sức khỏe của mẹ tôi cũng tốt nên đám cưới sẽ vui hơn.
Thế nhưng mọi dự tính của tôi đã hoàn toàn đảo lộn. Sau hai tuần hạnh phúc bên nhau, người đẹp của tôi đột ngột biến mất chẳng để lại tăm hơi. Tôi chạy lên nhà nàng. Vẫn người đàn bà nằm bất động trên giường, vẫn những đ.ứa t.rẻ nhếch nhác như cũ. Điều mới mẻ duy nhất là có thêm một cặp vợ chồng nghèo khó xưng là chủ gia đình. Họ nói hôm trước có một cô gái xinh đẹp đến đây cho hai vợ chồng một số t.iền và bảo cho thuê nhà một ngày để nghỉ ngơi vì cô ta ở nước ngoài về, đang tìm một người thân quanh vùng. "Cô ấy bảo tụi tôi cứ ở trên rẫy, mẹ tôi thì cô ấy sẽ chăm sóc dùm khi chúng tôi đi vắng"- anh chồng nói như vậy. "Cô ấy cho tụi tôi 500 ngàn, cho tụi nhỏ rất nhiều bánh trái"- người vợ nói thêm.
Tôi ra về như kẻ mất hồn. Trời ạ, từng t.uổi này mà tôi còn bị lừa tình. Tôi thấy đau như bị hoạn và tự hỏi mình là nên quên đi mối tình oan nghiệt này hay tiếp tục đi tìm kẻ đã giăng bẫy đưa mình vào tròng một cách ngon ơ như vầy? Nếu tìm gặp thì chắc gì tôi lấy lại của nã đã mất?
Mà hình như mấy hôm nay, tôi loáng thoáng thấy nàng trên mạng. Nàng đang thả câu. Đã có mấy con cá tung tăng vây quanh. Đúng hơn, đó không phải cá mà là những con trâu già thích gặm cỏ non như tôi. Tôi chỉ muốn nói một điều với mấy anh bạn, xin hãy tỉnh táo, đừng nhắm mắt lao vào mấy cô gái lả lơi, đưa đẩy trên mạng rồi bây giờ t.iền mất, tật mang như tôi...
Theo VNE
Trả thù người đàn ông trăng hoa Anh ta trăng hoa với những cô gái khác và không tiếc lời chê bai, khinh miệt tôi. Sau khi đọc bài viết: "Bồ anh chân dài, n.gực b.ự lắm", tôi rất thông cảm với người phụ nữ này vì tôi cũng đã từng rơi vào hoàn cảnh như chị bây giờ. Nhưng tôi may mắn hơn khi mình vẫn chưa quyết định...