Gia đình chồng đã lấy đi tổ ấm và bố của hai con tôi
Lấy chồng chưa đầy 1 năm, tôi bỗng dưng trắng tay. Sau cuộc hôn nhân ngắn ngủi này, tôi có được tài sản vô giá mà không gì có thể mua được đó chính là 2 thiên thần bé nhỏ sắp chào đời của riêng tôi.
Ảnh minh họa
Chào các độc giả!
Sau khi đọc bài tâm sự “Người đàn ông phụ bạc phải trải thảm rước mẹ con tôi về”, tôi thấy chị Thu Hạnh có hoàn cảnh khá giống tôi nên tôi cũng có đôi điều muốn chia sẻ về cuộc sống của tôi hiện nay. Câu chuyện riêng này của mình, tôi cũng xin gửi đến những bà mẹ đơn thân đang chịu rất nhiều thiệt thòi bởi sự vô tâm của những người chồng và gia đình nhà chồng phụ bạc.
Từ ngày tôi mang bầu song thai đến nay đã 7 tháng. Suốt quãng thời gian đó không một ngày nào tôi không nghĩ đến những ứng xử bạc tình bạc nghĩa mà gia đình chồng mang đến cho tôi. Đến giờ tôi chỉ mong nó như cơn ác mộng. Vì ít ra như thế, con tôi sinh ra sẽ có danh nghĩa, có 1 mái ấm hạnh phúc. Nhưng gia đình nhà nội của chúng đã cướp đi mái ấm gia đình của 2 con tôi rồi.
Tôi và anh yêu nhau 2 năm thì kết hôn. Tình yêu của chúng tôi được cả 2 bên gia đình ủng hộ. Có lẽ vì tôi và anh đều có 1 công việc ổn định, có thể tự lo cho cuộc sống riêng của mình nên mọi người rất tin tưởng vào 2 đứa.
Nửa năm trước ngày cưới, bao nhiêu công sức dành dụm được tôi đầu tư hết vào 1 studio ảnh cưới do anh đứng tên (anh cũng là 1 người có chút tiếng tăm trong giới nhiếp ảnh Hà Nội). Công việc suôn sẻ thuận lợi. Nửa năm sau, chúng tôi hoàn toàn tự tin đi đến hôn nhân.
Trước ngày cưới 2 tuần, anh tâm sự với tôi muốn đổi xe ô tô mới để coi như kỷ niệm ngày cưới của 2 đứa. Anh cũng bán xe cũ của anh và bố mẹ tôi cũng cho thêm vào coi như tiền mua ô tô là mỗi đứa một nửa. Và tôi cũng để anh đứng tên sở hữu chiếc xe này.
Sau khi cưới 4 tháng, biết tin mình mang song thai nên tôi hết sức giữ gìn vì trước đó tôi cũng đã từng sảy thai. Tôi nghe lời dặn của bác sĩ nghỉ ngơi ở nhà nhiều hơn. Thật may thời gian đó không phải mùa cưới nên công việc cũng nhàn hạ hơn. Nhưng kèm theo đó là doanh thu của studio cũng kém hơn so với mùa cưới trước.
Bố chồng tôi bắt đầu có những nghi ngờ về việc tôi có quỹ đen vì ông thấy 2 tháng đấy doanh thu không cao như trước. Ông nói với chồng tôi không nên tin tưởng vợ khi để tôi nắm giữ kinh tế. Chồng tôi chưa bao giờ nghi ngờ vợ về điều đó vì anh biết cửa hàng mở ra hoàn toàn là tiền của tôi. Tôi cũng bỏ công sức ra làm nữa.
Nhưng thấy bố anh nghi ngờ nên anh cũng về tra hỏi tôi khiến vợ chồng cãi nhau suốt mấy tháng trời. Vốn đang mang thai, chẳng muốn suy nghĩ cãi nhau nhiều vì sợ làm ảnh hưởng đến 2 bé, tôi chủ động làm bảng thu chi từ lúc mở cửa hàng đến lúc bố chồng nghi ngờ để giải toả mọi sinh nghi.
Khi tôi làm xong bảng thu chi của studio thì gia đình nhà chồng tôi không ai thèm xem cả. Bố chồng 1 mực bắt chồng tôi không được làm chung với vợ nữa vì dù sao vốn gia đình nhà chồng cũng không bỏ ra 1 đồng nào. Bao nhiêu lời lãi làm được tôi đều dành cho tổ ấm của 2 vợ chồng.
Video đang HOT
Tôi thực sự không hiểu với cương vị là một người bố thì đáng lẽ bố chồng tôi phải thấy vui vì con trai đi lấy vợ mà ông không phải cho vốn làm ăn. Hơn nữa 2 vợ chồng tôi cùng nhau kiếm tiền không dựa dẫm một chút vào gia đình chồng.
Ngược lại, bố chồng tôi lại muốn con trai từ bỏ sự nghiệp, công việc để quay trở về cuộc sống hàng tháng ngửa tay xin tiền gia đình. Ông biết tôi và anh chưa đi đăng kết hôn (chúng tôi dự định gần sinh sẽ đi đăng ký để làm giấy khai sinh cho 2 bé) nên ông ngăn cản việc đăng ký kết hôn của vợ chồng chúng tôi.
Ông cũng lén đi làm thủ tục sở hữu nhà và xe ô tô cho anh trước khi 2 đứa dự định đăng ký kết hôn. Bởi vì ông sợ sau này chia tay thì anh sẽ phải chia tài sản cho tôi.
Ừ thì cái nhà chả phải của tôi, tôi cũng chả cần biết anh hay bố anh đứng tên. Nhưng cái xe rõ ràng tôi và anh chung tiền vào mua và vì anh trước sau gì cũng là chồng nên tôi để anh đứng tên. Vậy mà chỉ dựa vào điều đó mà anh và bố đã tính xa đến chuyện phải chia cái xe đó nếu 2 vợ chồng ly hôn sao?
Cũng chỉ vì ngăn cản việc đăng ký kết hôn đó mà đến bây giờ tôi cũng không biết con tôi sinh ra sẽ mang họ Lã (họ bố) hay họ Trần (họ mẹ) đây? Tôi cưới xin đàng hoàng. Gia đình anh đến ăn hỏi xin dâu vậy mà con tôi sẽ trở thành 2 đứa bé ngoài giá thú sao?
Bố chồng và mẹ chồng tôi vốn đã li dị. Chúng tôi sống riêng. Mẹ chồng tôi thì ở nhà do con gái bà thuê cho ở. Chồng tôi không thể chủ động mời mẹ về ở với vợ chồng tôi được vì đây là nhà của bố chồng.
Mẹ chồng tôi cũng có hạnh phúc riêng. Tôi dự định gần sinh sẽ chủ động nói với bố chồng cho mẹ về ở cùng 2 đứa để bà giúp đỡ việc trông 2 cháu. Thế mà bà cũng là một người mẹ nhưng bà không thông cảm cho những áp lực tôi phải chịu khi đang mang thai 2 cháu nội của bà.
Thấy vợ chồng tôi cãi nhau, bà khuyên tôi và ông bà ngoại nên để tôi về nhà bố mẹ đẻ ở vài ngày để không phải suy nghĩ nhiều. Tôi vừa về nhà đẻ hôm trước thì hôm sau bà đã dọn sạch sẽ quần áo đồ đạc của con dâu vứt ra cửa hàng. Bà bắt tôi khuân mấy bao tải về mặc dù bà thừa biết tôi mang bầu không thể xách nặng được.
Rồi bà tuyên bố tôi sẽ không thể quay về căn nhà đó được nữa vì từ giờ bà sẽ sống trong căn nhà đó. Tôi tự hỏi mình ngàn lần vì sao bà lại đối xử nhẫn tâm với tôi và cháu nội mình như thế.
Con gái bà (cũng là chị chồng tôi) cũng đang mang thai. Vậy mà bà cũng chẳng đau lòng khi đối xử với tôi như thế.
Tôi tìm tới chị chồng vì nghĩ chị cũng mang bầu như tôi nên có lẽ chị sẽ hiểu. Vậy mà chị cũng chỉ biết khuyên tôi nên nhịn đi, nhận hết lỗi lầm về mình đi thì chị sẽ nói đỡ với bố mẹ chị.
Tôi làm dâu có thể nhịn nhiều điều nhưng tôi không thể chịu nhục được. Tôi đâu có lấy gì của gia đình nhà chồng mà tôi phải nhận cái tiếng xấu xa đấy cả đời. Trong khi chính gia đình nhà chồng lấy đi toàn bộ mồ hôi công sức của tôi.
Tôi đã giữ im lặng trong suốt những tháng qua để tinh thần tôi được thoải mái. Vậy mà cả gia đình nhà chồng đi đâu cũng nói xấu tôi là 1 đứa hết lấy tiền của chồng rồi cờ bạc thua mấy trăm triệu tiền làm ăn của 2 vợ chồng.
Với 1 người có suy nghĩ và hiểu biết thì sổ sách thu chi cũng đủ để chứng minh mọi sự đặt điều dựng chuyện của họ dành cho tôi. Hơn nữa đi lấy chồng nhưng nhà chồng chẳng cho tôi được thứ gì. Từ tiền vốn làm ăn, mua xe cũng là do gia đình nhà gái lo.
Thậm chí, lúc khó khăn, 2 vợ chồng tôi có vay bố chồng tiền thì ông cũng đi làm giả giấy tờ cho vay của ngân hàng để lấy lãi của con cái. Tiền lãi nửa năm qua ông lấy của vợ chồng tôi cũng ngót nghét 100 triệu.
Bố chồng khiến chồng tôi mu muội với những đồng tiền,của cải vật chất trước mắt mà ông giành lấy cho anh. Từ đó chồng tôi trở thành 1 người chồng, người cha độc ác với chính vợ con mình.
Tôi thấy thật đáng sợ vì ai cũng chỉ nghĩ làm sao có được tiền, vật chất có lợi cho bản thân mình mà họ không hề nghĩ 1 giây 1 phút nào đến máu mủ nhà họ.
Từ ngày tôi về nhà bố mẹ đẻ, nhà chồng không 1 lời hỏi thăm và cũng coi như không quen biết gia đình tôi. Gia đình tôi cũng chủ động hỏi chuyện 2 đứa cháu sau này sẽ ra sao thì họ phũ phàng đến mức gạt đi nói rằng đấy không phải con cháu của họ nên họ không cần có trách nhiệm gì hết.
Lúc đó tôi chỉ mong sao con tôi ra đời thật nhanh để tôi làm xét nghiệm ADN cho họ thấy họ sống quá bạc tình bạc nghĩa.
Tôi biết nuôi 2 con song sinh sẽ vất vả tốn kém hơn rất nhiều. Dù họ có dồn tôi vào bước đường cùng tôi cũng sẽ cố gắng chăm nuôi 2 con tôi thật tốt. Vậy mà họ chỉ biết nói những lời độc mồm rằng tôi cố giữ 2 bé lại để trói gia đình họ.
Hai bé chưa chào đời thì có tội gì đâu mà gia đình nhà nội đã không muốn sự có mặt của chúng ở trên đời này. Tôi là 1 người mẹ làm sao tôi có thể nhẫn tâm như thế được.
Dù sau này con tôi không có cha thì 2 đứa bé vẫn có quyền được tồn tại trên đời này. Tôi sẽ yêu thương chúng gấp nhiều lần để bù cho những điều tàn nhẫn mà bố và ông bà nội mang lại cho chúng.
Thật lòng đến giờ phút này tôi không muốn 2 con biết sự thật về gia đình nhà nội, biết những gì gia đình bố nó đã đối xử với 3 mẹ con tôi và càng không muốn chúng mang họ Lã. Họ coi không có 2 đứa cháu này thì tôi mong rằng sau này khi chúng lớn lên họ cũng từng tìm đến và đòi 2 đứa con tôi.
Lấy chồng chưa đầy 1 năm, tôi bỗng dưng trắng tay. Còn họ có được tài sản từ công sức tôi dành cho con tôi. Còn tôi, sau cuộc hôn nhân ngắn ngủi này, tôi có được tài sản vô giá mà không gì có thể mua được đó chính là 2 thiên thần bé nhỏ sắp chào đời của riêng tôi.
Theo VNE
Sốc: người yêu tặng đồ chơi tình dục trong sinh nhật
Yêu nhau chưa lâu mà anh đã mang đồ chơi tình dục tặng cho tôi. Đó là thứ mà lâu nay tôi vẫn cho là bệnh hoạn.
Bị phụ bạc sau một cuộc tình mà tôi đã gắn bó tới bốn năm, tôi cảm giác như trái tim mình vỡ vụn, tan nát và không thể dung nạp thêm bất cứ ai nữa. Một ngày đẹp trời tôi gặp anh, và lúc đó tôi biết rằng trái tim mình đã đập trở lại, anh làm tôi xao xuyến sau những mất mát tưởng chừng không thể vượt qua.
Anh, một anh chàng hào hoa, thông minh và khéo léo, cũng giống như tôi anh đã trải qua một cuộc tình tan vỡ sau nhiều sóng gió. Chúng tôi đồng cảm với nhau hơn vì cùng phải chịu chung những vết thương do tình yêu đổ vỡ gây ra và có lẽ vì thế mà chúng tôi hợp nhau, hiểu nhau một cách kỳ lạ. Nói chuyện với nhau thú vị, tôi thích cái cách anh gọi tôi trìu mến là "cô bé", tôi ngưỡng mộ sự hiểu biết của anh về cuộc sống và cách nói chuyện đầy hóm hỉnh của anh.
Tôi vẫn rất yêu anh, nhưng không thể chấp nhận được sở thích biến thái ấy (Ảnh minh họa)
Thời gian cứ thế trôi đi, chúng tôi yêu nhau lúc nào không biết. Mỗi buổi tối không được trò chuyện cùng anh là cả hai đứa đều cảm thấy khó chịu như thiếu đi cái gì đó thật quan trọng trong cuộc sống. Nhưng có lẽ do những tổn thương từ chuyện tình tan vỡ của cả hai người mà sau đó một thời gian khá dài, hình như là gần một năm sau đó anh mới nói lời yêu với tôi.
Lúc được anh tỏ tình, tim tôi như vỡ òa trong hạnh phúc, bởi lẽ bên anh không thiếu những cô gái xuất sắc, giỏi giang theo đuổi. Trong cảm giác ngập tràn sung sướng của tình yêu đó chúng tôi đã trao cho nhau tất cả. Cảm giác được nhỏ bé nằm gọn trong vòng tay anh làm tôi cảm thấy an toàn, dễ chịu. Anh thông minh hóm hỉnh và làm cho tôi cười cả ngày.
Nhưng hạnh phúc không thể chiều theo ý muốn con người. Yêu nhau khoảng chừng được ba tháng là tới ngày sinh nhật tôi. Anh mua quà tặng tôi là một chiếc 'cái ấy' giả. Tôi giật mình, bàng hoàng và có cảm giác như đang từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục. Những suy nghĩ tốt đẹp của tôi về anh dần bị lu mờ theo cái dương vật giả ấy. Phân vân, nghĩ ngợi, hoang mang tôi không thể hiểu được dụng ý của anh là gì, và liệu anh có tốt đẹp như những gì tôi đã nghĩ về anh không? Tôi hoài nghi lý do mà người yêu trước bỏ anh ra đi một cách phũ phàng như thế.
Không thể cứ lo sợ trong hoài nghi như thế được, tôi quyết định thẳng thắn hỏi anh về món quà anh tặng tôi đó. Anh bình tĩnh đến ngạc nhiên và trả lời cũng vô cùng bình thản: "Sao cô bé của anh lại trẻ con như vây? Người yêu anh thì anh mới tặng mấy thứ đồ chơi đó chứ, em không biết nó giúp mình vui vẻ hơn mỗi khi bên nhau thế nào đâu. Lần sau anh sẽ dạy em cách sử dụng, em sẽ thấy rất tuyệt nhất là những lúc không có anh bên cạnh. Bây giờ thế giới người ta đều dùng mà em?."
Từ ngày nhận được món quà của anh đến bây giờ tôi đã suy nghĩ rất nhiều và cũng tìm cách bóng gió dò hỏi mọi người xung quanh tôi. (ảnh minh họa)
Anh nói một cách sành sỏi, trơn tru và không hề bộc lộ chút xấu hổ nào cả. Có thể anh nói đúng, bây giờ nhiều người dùng đồ chơi tình dục. Nhưng vốn dĩ tôi là một cô gái sống và nghĩ theo cách truyền thống chứ không hiện đại như anh. Tôi cho dùng mấy thứ đó là biến thái, là không bình thường. Nhưng người yêu tôi lại có cách nghĩ hoàn toàn khác. Anh quá thoáng, quá mới mẻ trong nếp nghĩ là sử dụng đồ chơi tình dục.
Tôi hoang mang quá, càng ngày tôi càng thấy sợ suy nghĩ đó của anh. Nhưng tôi vẫn yêu anh rất nhiều. Cái quan trọng hơn là tôi đã từng đổ vỡ sau một mối tình, nếu lần này tôi chia tay anh tôi sợ mình không còn đủ can đảm để mà yêu thêm một lần sâu đậm nữa.
Từ ngày nhận được món quà của anh đến bây giờ tôi đã suy nghĩ rất nhiều và cũng tìm cách bóng gió dò hỏi mọi người xung quanh tôi. Phần nhiều là những người có cùng suy nghĩ như tôi, cho rằng đồ chơi tình dục là một sự biến thái một điều gì đó đáng ghê tởm. Tôi phải làm thế nào khi vẫn yêu anh rất nhiều, nhưng cũng rất ghê tởm sở thích dùng đồ chơi tình dục bệnh hoạn của anh. Tôi không muốn mất anh, nhưng cũng không muốn phải theo sở thích đáng ghê tởm ấy. Tôi phải làm như thế nào lúc này, các bạn hãy cho tôi một lời khuyên.
Theo VNE
Tôi có nên quên đi mối tình oan nghiệt này? Tôi mở tủ và tá hỏa: Số tiền dành dụm để cho mẹ tôi chữa bệnh đã không cánh mà bay. Tôi xem lại mấy thứ khác cũng không còn ở vị trí cũ. Sau giây phút thất thần, tôi bấm điện thoại gọi cho Phương. Chuông đổ nhưng không có người bắt máy. Cô ấy đã biến mất cùng với mối tình...