Giá đắt cho người thứ 3 sau khi “lên chức vợ”
Lúc này Vân mới nhận ra, cô biết nói gì khi chính mình cũng từng là người thứ 3 phá hoại gia đình của người khác.
Vân quen Tuấn trong một buổi triển lãm tranh do một cậu bạn thời đại học tổ chức. Sự lich lãm và phong độ của người đàn ông hơn 40 tuổi thu hút Vân ngay từ lần gặp đầu tiên. Hai người đều định mua một bức tranh tại buổi triễn lãm và Tuấn đã tỏ ra rất ga lăng khi mua bức họa và tặng lại cho cô. Hành động đó đã khiến trái tim của cô gái trẻ như tan chảy.
Tuấn dường như “bắt sóng tín hiệu” rất nhanh khi nhìn thấy ánh mắt của Vân. Sau vài tin nhắn làm quen và đôi lần cà phê hò hẹn, hai người nhanh chóng lao vào nhau.
Khi đến với Vân, Tuấn đã là người đàn ông đã có vợ và hai cô con gái. Tuấn hay tâm sự rằng anh có một gia đình không hạnh phúc.Vợ anh là một người phụ nữ ghê gớm và chua ngoa, anh phát mệt khi ở với chị ta. Nếu không vì hai đứa con, chắc chắn anh sẽ không tiếp tục mà chung sống với người đàn bà đó. Chỉ khi ở bên Vân, anh mới thật sự cảm thấy được yêu thương.
Đương nhiên Vân cũng không ngây thơ đến mức tin vào mọi lời nói của Tuấn. Cái mà cô nhắm đến không chỉ là trái tim Tuấn, mà còn là được “lên chức” vợ. Qua tìm hiểu, Vân biết Tuấn là người đàn ông thành đạt với một công ty riêng chuyên thiết kế nội thất, bố mẹ anh là giảng viên trong một trường đại học có tiếng. Cô còn mong chờ gì hơn ở người chồng tương lai của mình? Nghĩ thế nên cô quyết tâm sẽ vào bằng được gia đình danh giá này.
Sau một thời gian bên nhau, Vân đã có thai. Đây không phải chuyện bất ngờ gì khi chính Vân là người đã chủ động lên kế hoạch này. Cô nhiều lần chuốc say Tuấn để anh “hành sự” mà không dùng bao, cuối cùng cô đã thành công. Mầm sống bé nhỏ này chính là “kết tinh tình yêu” của hai người như lời Vân nói với Tuấn.
Tuấn đã lồng lên khi nghe tin này chứ không phải thái độ vui mừng mà một người được lên chức cha nên có. Tuy tức giận nhưng Vân vẫn cố nén lại và bảo Tuấn phải cưới cô, phải “có trách nhiệm với hai mẹ con”. Đáp lại Vân chỉ là thái độ hờ hững của Tuấn: “Thích thì cứ đẻ ra rồi tự đi mà nuôi. Tôi có điên đâu mà cưới cô, tôi còn vợ con tôi…”
Lúc này Vân mới nhận ra, cô biết nói gì khi chính mình cũng từng là người thứ 3 phá hoại gia đình của người khác (Ảnh minh họa).
Video đang HOT
Đau đớn trước thái độ của người tình nhưng Vân kiên quyết không bỏ cuộc. Cô đã trực tiếp đến nhà Tuấn và gặp vợ con anh để đưa ảnh hẹn hò của hai người và hình siêu âm con mình cho chị ấy xem. Vân thẳng thắn bảo vợ Tuấn “nhường” chồng cho mình, rằng cô đã mang thai mà không muốn con mình không có bố. Không chỉ thế, cô còn đến gặp bố mẹ của Tuấn trình bày hoàn cảnh và mong được ông bà nhận cháu.
Đương nhiên Vân còn kèm theo lời nhắn nhủ sẽ cho cả thành phố biết chuyện nếu Tuấn không chịu bỏ vợ cưới mình hay gia đình Tuấn không đồng ý. Kết quả Vân thu được thành công mỹ mãn, chính vợ Tuấn là người chủ động đưa lá đơn ly dị cho anh ký vì không chấp nhận nổi người chồng lăng nhăng. Bố mẹ Tuấn dù sao cũng là những người có tiếng tăm nên các cụ sợ mất thể diện, đành phải đồng ý cho Vân về làm dâu.
Chẳng có đám cưới nào được diễn ra nhưng Vân vẫn vui vì đã đăng ký kết hôn được với Tuấn sau khi anh hoàn tất thủ tục ly dị. Vân cũng không cần tổ chức đám cưới vì cái bụng 6 tháng đã to lùm lùm, mặc váy cưới thì “xấu hổ chết”. Tính toán kỹ lưỡng là thế, cuối cùng Vân đã vào được nhà Tuấn như dự định ban đầu của mình. Chỉ đến khi về nhà Tuấn làm dâu, Vân mới nhận ra có lẽ đây là quyết định sai lầm nhất của cuộc đời.
Dù làm việc trong cùng thành phố nhưng chẳng mấy khi Tuấn về nhà ăn cơm với gia đình, anh toàn đi từ sáng đến tối mịt, có hôm còn không về nhà. Mà cứ mỗi lần về, anh lại không ngừng mắng nhiếc Vân là loại đàn bà “thối tha và đê tiện”. Bố mẹ chồng cô không ưa cô ra mặt, suốt ngày đay nghiến cô không ra gì, là hạng gái rẻ tiền lừa lọc cả gia đình họ.
Có lần cô nói với chồng thì Tuấn chỉ khinh khỉnh nhìn cô: “Bố mẹ anh nói sai chỗ nào hả em? Họ chỉ nói sự thật thôi mà”. Đó là chưa kể hai đứa con riêng của chồng nhìn cô hằn học mỗi ngày, thi thoảng lại ném đồ vào người cô. Đủ mọi đắng cay tủi hận Vân đều phải chịu mà không biết giãi bày cùng ai. Dù mang bầu nhưng Vân vẫn phải làm hết mọi việc trong nhà. Bố mẹ Tuấn còn cho ôsin nghỉ để dồn hết việc lên vai Vân. Dường như họ muốn hành hạ cô cho hả lòng hả dạ.
Không chỉ một lần Vân bắt gặp chồng đi lại công khai với những người con gái khác. Khi Vân đến định làm um lên chỉ nhận được cái nhìn thách thức của chồng và nhân tình. Nhiều khi không nhịn được, Vân cũng muốn đấu tranh định “chống” lại Tuấn và gia đình anh nhưng cuối cùng cũng đành nín nhịn. Lá đơn ly dị đã được soạn sẵn chính là thứ mà Tuấn ném vào người Vân mỗi khi cô định “vùng dậy”: “Không chịu được thì cút khỏi nhà tao”.
Vân đã mất bao nhiêu công sức và thủ đoạn mới có thể ngồi vào vị trí chủ nhà này, làm sao cô có thể dễ dàng từ bỏ. Cô đã vứt bỏ tất cả từ lương tâm, thể diện, thậm chí là chính bản thân mình, nhưng tại sao cô vẫn không hạnh phúc? Ngồi một mình trong căn phòng rộng lớn, nước mắt Vân không ngừng tuôn rơi.”Đây có phải là những gì mình muốn không? Mình đã đạp lên hạnh phúc của người, giờ có lẽ chính là lúc mình phải trả giá…”.
Theo Tintuc
Đau đớn và tủi nhục phận đàn bà chịu cảnh chung chồng
Sau những tháng ngày ngủ chung giường với nhân tình của chồng, thật nực cười là tôi bắt đầu xuôi lòng chấp nhận kẻ thứ ba này.
Cô ta rất biết điều, nói năng chừng mực, một điều chị, hai điều chị. Nếu ướm vào một bộ phim thời xưa thì tôi chính là vợ cả còn nhân tình của chồng là cô vợ bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện, biết "kính trên nhường dưới"...
Khi Mạnh nhận được điện thoại của cô nhân tình bé bỏng, tôi đang ngồi ngay cạnh anh. Nhờ vậy, tôi nghe rõ được tiếng hờn mát, tiếng nũng nịu kêu nhớ rồi giục Mạnh nhanh nhanh vào Đà Nẵng với cô ta. Dù vợ ở ngay cạnh nhưng anh cũng không mấy để tâm, lập tức đồng ý với nhân tình rồi cúp máy và lại gọi cho cậu trợ lý yêu cầu đặt cho anh chuyến bay sớm nhất từ Hà Nội vào Đà Nẵng.
Chồng tôi công khai chuyện có bồ đã gần một năm nay nên những cú điện thoại như thế đã không còn xa lạ và khiến tôi lúng túng, đau đớn nữa. Thậm chí sau đó tôi còn lên phòng, sắp vài bộ quần áo vào vali cho Mạnh và để vào ít thuốc trị cảm cúm vì đêm qua, anh có kêu nhức đầu, người ngây ngấy sốt.
Mỗi lần tôi vào Đà Nẵng, chồng lại để tôi ngủ cùng nhân tình. Cô ta rất biết điều, chẳng hiểu sao dần dần tôi lại thấy xiêu lòng với cách cho vợ và nhân tình ngủ chung giường của chồng tôi. (Ảnh minh họa)
Chừng 6h chiều, chồng lên ô tô ra sân bay còn tôi lại ngồi thừ trong căn nhà vắng lặng. Bọn trẻ đã đi du học được nửa năm nay, thi thoảng mới gọi điện về nhà cho mẹ. Đã quen với cảnh cô đơn nhưng lòng tôi vẫn không khỏi buồn bã, chới với mỗi lần chồng vào Đà Nẵng với nhân tình. Sống cảnh chung chồng thực không đơn giản như những gì tôi nghĩ trước đó. Nhưng tôi không đủ dũng cảm để ly hôn. Năm nay tôi đã 45 tuổi, ngày ngày chỉ ở nhà lo nội trợ, mọi thứ khác đều phải dựa vào chồng. Nếu ly hôn, tôi không biết mình sẽ phải sống ra sao.
Tôi và Mạnh lấy nhau đã được 20 năm. Trước đây, tôi làm việc trong thư viện, mức lương không quá cao nhưng cũng đủ trang trải cho những nhu cầu của bản thân. Sau khi sinh con, tôi ở nhà lo việc gia đình còn chuyện kiếm tiền do chồng tôi đảm nhiệm. Mạnh là người đàn ông giỏi giang, rất thương vợ, chiều con. Thế nên, không bao giờ tôi nghĩ rằng sẽ có ngày chồng mình ngoại tình. Gần hai mươi năm trời sống bên nhau hạnh phúc, chưa từng có xích mích cãi vã nhau về chuyện trai gái càng khiến cho niềm tin kia của tôi được củng cố. Chẳng ngờ, khi Mạnh chuyển công tác vào Đà Nẵng chưa đầy hai năm thì xảy ra chuyện.
Chồng tôi làm trong lĩnh vực du lịch. Cách đây hai năm, anh chuyển vào Đà Nẵng để mở rộng phạm vi hoạt động của công ty. Năm tháng sau đó, tôi nghe phong thanh chuyện chồng mình ngoại tình. Lúc ấy, tôi chỉ cười vì tôi hoàn toàn không tin. Sống với anh bao nhiêu năm tôi biết, chồng tôi ghét nhất chuyện bồ bịch, có vợ con rồi còn quàng cô này cô nọ làm tình nhân. Thậm chí, tôi còn gọi điện nói chuyện với chồng về tin đồn đó rồi hai vợ chồng cùng cười như thể nó là câu chuyện phiếm, không đáng quan tâm.
Ấy thế mà chỉ ba tháng sau, tôi lại bị lung lay. Tin đồn lan ra khắp nơi. Em gái tôi gọi điện nói: "Nếu chị không vào Đà Nẵng ngay thì mất chồng. Sao chị cứ ngồi yên như không phải chuyện nhà mình vậy?". Nghe em mình gay gắt, tôi hốt hoảng đặt vé bay vào Đà Nẵng.
Hóa ra, ở chi nhánh trong đó, ai cũng biết chuyện chồng tôi có nhân tình. Cô bồ trẻ của chồng xinh đẹp, ăn nói sắc sảo và nhất là cô ta vô cùng giàu có. Điều ấy có nghĩa là cô ta đến với chồng tôi không phải vì tiền. Họ đến với nhau vì tình yêu? Nghĩ đến đó, tôi rùng mình sợ hãi, nước mắt cứ thế rơi xuống, không sao ngừng lại.
Khi nhìn thấy tôi ở trước cửa nhà, chồng tôi vô cùng kinh ngạc. Tôi lật bài ngửa, hỏi luôn về chuyện bồ bịch của chồng. Không chối quanh co, anh thừa nhận luôn. Tôi là người đàn bà đã gần 20 năm chỉ ở trong nhà, giao tiếp xã hội kém, vì thế đối diện với tình huống này, tôi không biết phải xử trí ra sao, một câu đánh ghen cũng không biết phải nói thế nào. Trở về Hà Nội, tôi lập tức chuyển con trai vào Đà Nẵng sống cùng bố với mong muốn con trai có thể giúp tôi giữ chân Mạnh, để anh không thể qua lại với cô gái kia được nữa.
Nhưng việc làm đó không mang lại kết quả gì. Chồng tôi vẫn qua lại với nhân tình nhưng chúng tôi không ly hôn. Thi thoảng, tôi vào thăm con. Chồng vẫn đối xử với tôi như chẳng hề có chuyện gì xảy ra. Mỗi lần tôi vào Đà Nẵng, chồng để tôi và nhân tình ngủ chung giường. Tôi thường không nói gì còn cô ta thì nói rất nhiều. Cô ta không thể hiện thái độ khinh khỉnh mà coi tôi như chị cả và nghĩ mình là phận em nên ăn nói rất chừng mực, có lễ độ. Đôi khi, tôi thấy ngạc nhiên vì hình như chính tôi đang xiêu lòng bởi "chính sách" ngủ chung giường với nhân tình của chồng như thế này.
Mọi chuyện còn đi xa hơn khi nhân tình đề nghị được chi trả tiền cho hai con tôi đi du học. Với khả năng của chồng, anh chỉ có thể để cho con gái đầu đi học tại Singapore nhưng cô nhân tình kia thì có thể đưa cả hai con tôi đi Mỹ. Nghĩ cho con, tôi gật đầu đồng ý và tự nhủ sẽ cố gắng sống cảnh chung chồng.
Tôi sẽ ngủ một giấc thật sâu và sáng hôm sau, khi thức giấc, tôi sẽ đặt bút viết đơn ly hôn...(Ảnh minh họa)
Mạnh gần như ở hẳn trong Đà Nẵng. Tuy nhiên, khi ra Hà Nội công tác, anh vẫn về nhà, cười nói thoải mái và đối xử bình thường với tôi. Chồng tôi vẫn rất chu toàn chuyện gia đình, chuyện của hai bên nội ngoại. Dù mỗi lần chồng rời nhà vào Đà Nẵng, tôi vẫn buồn bã, tủi thân nhưng thực tình, tôi đang thấy mình dần hài lòng với cuộc sống hiện tại. Chồng vẫn là chỗ dựa rất tốt cho tôi và hơn hết, hai con tôi có điều kiện ăn học đầy đủ, thuận lợi.
Nhân tình của chồng cũng rất quan tâm tới con tôi và đảm bảo rằng hai con không bị thiếu thốn bất cứ thứ gì khi học ở xứ người. Tôi còn mong muốn điều gì nữa? Nhiều lần, tôi nghĩ mình hãy cứ buông xuôi, mặc cuộc đời trôi đi, đến đâu hay đến đó. Nhưng con gái tôi nói: "Mẹ hãy ly hôn đi", con bé nói có như vậy tôi mới có thể hạnh phúc và thanh thản được. "Sao mẹ lại sợ không thể sống được nếu không có bố? Mẹ còn có chúng con cơ mà", con bé thì thào qua điện thoại từ một đất nước cách xa tôi đến nửa bán cầu.
Nghe những lời con nói, tôi thở dài. Có lẽ tôi sẽ phải ly hôn thật vì nhân tình của chồng mới báo cho tôi biết cô ta đang mang thai. Khi đứa trẻ này ra đời, chắc Mạnh sẽ đề nghị ly hôn để lấy nhân tình và cho con mình được khai sinh với đầy đủ họ tên của bố, mẹ. Có lẽ, cuộc hôn nhân 20 năm tôi cố gắng gìn giữ đã đến lúc phải kết thúc thực sự. Nghĩ vậy, tôi nằm xuống giường. Tôi sẽ ngủ một giấc thật sâu và sáng hôm sau, khi thức giấc, tôi sẽ đặt bút viết đơn...
Theo Tintuc
Mỗi lần "ân ái" cùng chồng, tôi lại nghĩ đến tình ảo trên mạng Tôi vẫn làm tròn bổn phận với chồng, với con, với gia đình chồng nhưng không hiểu sao cứ mỗi lần "ân ái" cùng chồng tôi lại nghĩ đến anh - tình trên mạng của tôi. Chồng tôi làm xây dựng, thường xuyên phải đi công tác xa nhà, tôi thì làm nhân viên hành chính, công việc cũng khá thoải mái nếu...