Gia cảnh trái ngược nhau
Gia cảnh trái ngược nhau là câu chuyện của vợ chồng chúng tôi. Hai gia đình chúng tôi trái ngược nhau về hoàn cảnh kinh tế và cả về cách hành xử của các thành viên trong gia đình.
Gia đình của tôi có ba anh em, chúng tôi đều học hành đàng hoàng. Dâu rể nhà tôi toàn là cử nhân đại học của các trường công lập uy tín. Vậy mà, dường như cách đối xử giữa các mối quan hệ cha con, mẹ chồng nàng dâu không tương xứng với nền giáo dục đã được hưởng thụ.
Lúc tôi mới cưới chồng, tôi thật sự rất sốc với gia đình chồng. Đám cưới ở quê tôi họ không lo gì hết, tiền nhà chồng đi cưới cũng chạy đi vay, thủ tục lễ nghĩa cưới nhà gái lo hết. Lúc đó cha mẹ tôi thông cảm vì hai gia đình cách nhau 500 cây số, cha chồng mất đã lâu, mẹ chồng thì không khỏe. Nhưng sao thông cảm hết được, khi mà đám cưới ở quê chồng thì làm thật linh đình, thuê cả ban nhạc và các “chị” vũ công về nhảy múa, tổ chức ăn nhậu liên tục 3 ngày đêm. Sau đó, đùng một cái, lòi ra thêm một đống nợ để vợ chồng tôi tự trả. Nhà chồng hồn nhiên ngồi đếm tiền, mà vừa thấy cô dâu đi ngang qua lật đật đóng cửa phòng, ngày sau đó viết ra danh sách một đống nợ! Rồi rất nhiều chuyện xảy ra nữa, khiến hai bên không ai hài lòng. Và dĩ nhiên, một cô dâu lắm chữ như tôi sẽ biết nhiều ngôn từ để chỉ trích nhà chồng mỗi khi có cơ hội…
(Hình minh họa)
Có lẽ mọi việc sẽ rất tệ nếu như không có một chuyện xảy ra. Má chồng tôi bị ốm, bà dẫn con cháu lên chơi và khám bệnh. Mặc dù tôi không ưa gì má chồng, nhưng tôi nghĩ dù gì má chồng cũng đã hy sinh cả đời để nuôi ông con trai cưng của bà ăn học nên người, lành lặn sáng sủa để có người làm chồng tôi bây giờ. Do đó, tôi chạy đôn chạy đáo vừa tìm chỗ khám, vừa chở đi khám, nấu ăn, dẫn đi chơi, mua cho má chồng ít đồ, gửi chút tiền biếu vài người ở quê. Tối đó tôi thấy hơi đau trong người, và lúc đó chồng tôi tỏ ra rất thương vợ. Anh nói anh vui vì tôi và má chồng hòa thuận (mắt anh lúc đó rất vui khi nghe hai má con tám chuyện vang vang). Từ lúc đó, tôi chợt nhận ra tôi đấu đá, chỉ trích má chồng làm chi khi mà người thiệt hại nặng nề nhất chính là người tôi yêu thương.
Điều đặc biệt, tôi nhận thấy gia đình “ít chữ” của chồng tôi mặc dù có nhiều “tục” không giống nhà chúng tôi, nhưng bù lại tình cảm gia đình của chồng tôi rất tuyệt vời. Điều đáng học hỏi nhất của gia đình chồng tôi là, cha mẹ được các con (bao gồm cả dâu, rể) rất yêu thương, tin tưởng và tôn trọng nhau. Cũng từ lúc đó, tôi để ý má chồng cũng thương tôi. Má chồng bị đau nhưng lên Sài Gòn đều ráng xách đồ ăn cho tôi, dặn ăn cho kịp, còn đi khoe với hàng xóm là tôi học rất giỏi, công việc rất tốt. Nhờ vậy mà mối quan hệ giữa tôi và má chồng tốt hơn rất nhiều, tôi cũng không trách móc má chồng mình nữa.
Ngược lại, ở gia đình nhiều chữ của tôi, giá trị hình như bị đảo lộn. Cha tôi thì đánh chửi mẹ tôi khi ông đã gần 80 tuổi, anh hai tôi suốt ngày nạt nộ cha mẹ, em gái thì chửi cha, còn chị dâu thì sai bảo mẹ tôi hệt như osin. Mẹ tôi đã hơn 60 tuổi, nhưng mỗi sáng phải dậy từ 5h sáng để làm việc nhà và tới 10h đêm mới được đi ngủ. Vậy mà bữa cơm nào, từ cha cho đến anh hai, chị dâu, em gái của tôi cũng có chuyện để mỉa mai, mắng nhiếc bà. Mẹ tôi thật là tội nghiệp. Chồng tôi cũng thương mẹ tôi lắm, nhưng chúng tôi mời mẹ vào ở luôn, mẹ không chịu. Mẹ sợ cha tôi không ai chăm, con anh tôi không có ai giữ, cơm cho anh chị ăn không ai nấu… Tôi giận anh hai tôi vô cùng. Rõ ràng anh tôi làm chức to, học thức cao mà không biết khuyên can vợ mình, không biết tôn trọng, phụ giúp cho mẹ tôi nên quan hệ mẹ chồng nàng dâu ở gia đình tôi mới tệ như vậy.
Video đang HOT
(Hình minh họa)
Tôi kể dài dòng hai câu chuyện nói trên để các bạn có hoàn cảnh như tôi hiểu rằng: đừng cố gắng đấu đá với mẹ chồng, vì cuối cùng chồng mình sẽ mất tình cảm với mình, mình còn mệt mỏi thêm. Hạnh phúc đâu có ý nghĩa gì phải không các bạn? Và một điều quan trọng nữa là, các anh chồng hãy tế nhị, làm người đứng giữa để cả hai người mình yêu thương sẽ cùng hỗ trợ mình. Đừng nhất bên trọng nhất bên khinh, cuối cùng đau khổ mình vẫn phải gánh lấy.
Theo webphunu
Nỗi kinh hoàng trong cuộc đời tôi
Thật may mắn vì cuối cùng tôi cũng được sống một cuộc sống an toàn, có sự bảo vệ của pháp luật. Tôi muốn kể lại câu chuyện bi thảm trong quá khứ của mình mong tìm được sự đồng cảm chia sẻ từ mọi người. Đến khi 23 tuổi, tôi không thể nhớ mình đã kết bạn và quan hệ tình dục với bao nhiêu gã đàn ông...
Tôi không thể đến khám bác sỹ bởi, bố tôi cho rằng đó là hành động phản bội ông ta (Ảnh minh họa)
Thật may mắn vì cuối cùng tôi cũng được sống một cuộc sống an toàn, có sự bảo vệ của pháp luật. Tôi muốn kể lại câu chuyện bi thảm trong quá khứ của mình mong tìm được sự đồng cảm chia sẻ từ mọi người.
Tôi sinh ra trong một gia đình đáng lẽ không nên có bất kỳ đứa con gái nào. Bố mẹ tôi là những người công nhân viên chức nhà nước đàng hoàng và rất được tôn trọng tại nơi làm việc. Mọi thứ thật hoàn hảo nếu như bố tôi không mắc căn bệnh ham muốn tình dục ở trẻ em. Đau lòng thay, chính mẹ tôi cũng chấp nhận điều ấy.
Bố tôi bắt đầu lạm dụng tình dục tôi từ khi tôi còn là một đứa nhỏ, thậm chí còn chưa biết suy nghĩ. Bố là người chồng của gia đình, kiếm tiền nuôi cả nhà, còn mẹ tôi bắt đầu đi làm lại khi tôi được 5 tuổi. Bố luôn tìm cơ hội để quấy rối tôi và em gái. Từ tua vít, pin nhỏ, thậm chí cả những món đồ chơi yêu thích của tôi, ông ta đều phá hỏng hoặc tịch thu. Tôi cũng không hiểu tại sao lại ông ấy lại hành động như vậy nữa.
Khi tôi lên 4, một lần, mẹ tôi vào phòng, thấy ông ta đang "làm hại" tôi, mẹ bàng hoàng nói: "Hãy ngừng lại đi". "Điều này là tự nhiên thôi mà, con bé muốn thế"- ông ta trắng trợn đáp lại. Rồi mẹ rời khỏi phòng và từ đó không bao giờ can thiệp vào chuyện ấy nữa.
Mẹ có thể đưa tôi thoát ra khỏi căn phòng ấy nhưng bà đã không làm thế. Có lẽ bà đã không còn biết tới sự căm hận, cũng có thể là những chuyện như vậy đã xảy ra quá nhiều lần trong trí nhớ của bà.
Thực tế bà đã không cứu tôi ra và điều kinh khủng này đã giày vò tôi trong suốt những năm tháng tuổi thơ. Chính vì sự nhu nhược của bà mà 18 năm tiếp theo, tôi cứ sống như một người vợ, một người mẹ và trở thành trò tiêu khiển của bố. Tôi là chị cả, sau còn có 5 đứa em nữa. Chức năng của tôi trong ngia đình đúng nghĩa của một người mẹ, chứ không phải là mẹ tôi.
Lên 5 tuổi, tôi đã đề nghị bố ngừng việc cưỡng bức em gái mình vì chính tôi sẽ làm việc này thay em. Tôi đã cắn răng chịu đựng và phục vụ ông ta để đảm bảo em tôi cũng như những em gái khác không bị ông ta hãm hiếp. Thực sự đó là một địa ngục trần gian.
Cơ thể tôi đã đấu tranh với những suy nghĩ trong tôi. Cơ thể thì dành cho "tình dục", còn tâm trí tôi thì không hề muốn mình bị cưỡng đoạt... nhưng tôi buộc phải làm vậy vì các em. Đây là điều sự đối lập kinh khủng nhất mà tôi từng phải gánh chịu.
Theo thời gian, ông ta còn thuyết phục tôi trở thành vợ của ông ta. Có nghĩa là bố con chúng tôi đang loạn luân và tôi dám chắc xã hội này sẽ không cho phép những điều ấy xảy ra. Thậm chí bố tôi còn lén lút làm một đám cưới ô nhục để cưới tôi làm vợ.
Tôi không có quyền lựa chọn, chỉ biết tuân theo lời ông ấy và tôi đã nghĩ, tất cả những gì tôi làm bấy giờ là vì các em gái của tôi. Tôi tự nhủ rằng, nếu tôi hy sinh để em và những bé gái khác không bị ông ta cưỡng hiếp thì sự hy sinh này cũng đáng lắm.
Lên 10 tuổi, tôi phải đáp ứng ông ta mỗi ngày 2 lần. Quá ghê tởm! Tình hình ngày càng trở nên tồi tệ khi ông ta hãm hiếp tôi ngay tại bàn ăn, trước mặt mọi người trong gia đình, hay ở trên bờ biển gần nhà... nhưng không một ai quan tâm.
Tiếp đó đến anh họ cũng hãm hiếp tôi, rồi chú tôi, rồi bạn của bố ở trường, và cả thầy giáo của tôi, những người trên xe buýt, hay những người trên tàu... tất cả bọn họ đều tấn công tình dục tôi. Và cho đến khi 23 tuổi, tôi không thể đếm được mình đã quan hệ tình dục với bao nhiêu gã đàn ông nữa.
Tôi không hiểu tại sao? Tại sao tôi lại sinh ra trong một môi trường có quá nhiều người nghiện tình dục trẻ em đến vậy và hơn hết, mọi người đều không quan tâm điều đó. Đã có lần, tôi nhắc đền người anh họ đã cưỡng bức tôi với mẹ. Nhưng mẹ chỉ bảo tôi hãy nín đi và về phòng. Lúc nào cũng vậy, những gì mẹ làm đó là phớt lờ lời nói của tôi.
Tôi không thể báo cảnh sát ở thị trấn được vì ông ta là bạn của bố. Tôi liên lạc với cơ quan cảnh sát cấp cao hơn nhưng họ cũng từ chối và nói tôi đã khai báo quá muộn. Nhưng làm sao tôi có thể nói sớm được chứ? Bố sẽ giết tôi nếu ông biết tôi khai mất. Ông ta luôn có một khẩu súng trong nhà, trên ô tô và luôn cảnh giác mang dao khi ra ngoài.
Một lần, ông ta bắt tôi và em gái cùng phục vụ tình dục, tôi đã từ chối. Và kết quả là tôi bị đánh bằng xẻng và ông ta bắt tôi lên xe, lái vào rừng sâu, nơi ông ta đã chôn một cái hố rất sâu và đe dọa tôi: "Liệu mày còn dám từ chối nữa không?", vậy nên làm sao tôi có thể khai báo sớm đây? Về phần mẹ, bà không những không cứu tôi mà còn đi rêu rao với mọi người tôi bị điên.
Tôi đã rất yếu ớt khi biết mình có thai. Trước đây, tôi đã rất nhiều lần dùng thuốc triệt thai. Và rất nhiều đứa con kém tôi vài tuổi đã phải chết. Tôi không thể đến khám bác sỹ bởi, bố tôi cho rằng đó là hành động phản bội ông ta.
Tôi luôn tự hỏi tại sao một người như ông ta lại có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như vậy được? Thông điệp tôi muốn gửi tới những ai đã đọc được câu chuyện của tôi, hãy kiến nghị chính phủ để có những biện pháp trừng trị thích đáng với những kẻ phạm tội lạm dụng tình dục trẻ em để trẻ em được sống trong sự an toàn và tự do phát triển.
Theo VNE
Chồng tha thứ khi biết tôi Ngoại tình vì tình dục Tôi đã phản bội chồng, vì say nắng. Chỉ một phút xao lòng, tôi đã nghĩ đến việc chia tay để nhẹ lòng. Nhưng anh vẫn tha thứ cho tôi, anh nói: "Mọi thứ vẫn có thể làm lại từ đầu, dù niềm tin đã bị lung lay. Tôi đã phản bội chồng, vì say nắng. Chỉ một phút xao lòng, tôi đã...