Gia cảnh người yêu quá phức tạp, tôi có nên buông xuôi cuộc tình này?
“Trồng cây sắp đến ngày hái quả” nhưng tôi lại có ý định buông bỏ vì hoàn cảnh gia đình người yêu quá phức tạp.
ảnh minh họa
Cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện tương lai, về làm dâu trong một gia đình như vậy, tôi không khỏi hoang mang. Giữa anh và gia đình, tôi thật sự quá khó khăn khi phải chọn lựa. Hiện giờ tôi thấy khủng hoảng vô cùng.
Tôi là cô gái nông thôn, học xong cao đẳng y tế nhưng không xin được vào bệnh viện nào làm nên tôi lên thành phố tìm việc. Tôi xin vào làm công nhân của một công ty sản xuất đồ điện tử rất có tiếng ở thành phố của tỉnh nhà. Tôi gặp và quen anh – người yêu của tôi bây giờ, làm bên bộ phận kĩ thuật.
Chúng tôi còn có một thời gian làm bạn trước khi tiến đến tình yêu. Khi biết chúng tôi quen nhau, bạn bè, các anh chị em trong xưởng ai cũng ủng hộ. Mọi người bảo tôi nhà anh có điều kiện, lấy về đây chẳng phải ở trọ khổ sở mà vẫn gần gia đình. Nhưng cũng có nhiều tin đồn về gia đình anh khiến tôi hao tâm rất nhiều. Tôi cũng định nhiều lần hỏi chuyện anh, nhưng rồi lại ngại.
Video đang HOT
Anh thực sự rất tốt với tôi, tôi luôn cảm thấy an toàn khi bên cạnh anh. Anh nhẹ nhàng, lịch sự, tình cảm hai đứa rất tốt, chúng tôi cũng chưa bao giờ đi quá giới hạn.
Tôi còn đưa anh về nhà tôi chơi trước khi anh đưa tôi về ra mắt gia đình mình. Không phải tôi là đứa dễ dãi, mà do từ công ty cách nhà tuy không xa, nhưng công việc luân ca nên tôi ở trọ, cuối tuần mới về, anh hay tranh đưa tôi về vì sợ tôi bắt xe vất vả.
Quen nhau gần một năm, anh rất ít khi kể với tôi về gia đình mình. Mãi sau này, khi anh nói với tôi, anh rất yêu tôi và tin tưởng tôi rất nhiều, rằng từ bây giờ anh sẽ không giấu giếm tôi bất kể chuyện gì nữa, anh mới giãi bày hết cho tôi biết.
Anh buồn rầu kể, gia đình anh có ba anh chị em, chị gái, anh và một cậu em mới lên ba tuổi. Nhưng mỗi người có một người cha khác nhau. Mẹ anh có chị gái với một người đàn ông khác. Sau đó lấy ba anh sinh ra anh. Sau đó mẹ anh đi Nga 10 năm, mẹ về nước cùng một em trai 3 tuổi. Ba anh đau đớn bỏ đi biệt tích giờ vẫn chưa có tin tức gì.
Anh kể, giọng nặng trĩu sự buồn rầu nhưng tôi cũng đau lòng không kém. Điều đó khiến tôi phải băn khoăn cho chuyện tình cảm của mình rất nhiều nhưng rồi cũng tự rũ bỏ hết những lấn cấn trong lòng. Bên anh càng lâu tôi lại càng cảm thấy yêu anh nhiều hơn, yêu anh bởi chính con người anh, bỏ mặc đi định kiến về gia cảnh mà nhiều người bàn tán.
Nhưng tôi cũng không ngờ cuộc sống của chúng tôi lại bị cái hoàn cảnh ấy xáo trộn nghiệt ngã đến vậy. Chúng tôi tính đến chuyện cưới hỏi, nhưng biết về hoàn cảnh gia đình anh, cả nhà tôi ai cũng phản đối kịch liệt. Tôi vẫn bất chấp giấu giếm gia đình đi lại với anh. Anh đưa tôi về nhà chơi nhiều hơn vào mỗi buổi tan làm. Tôi gặp chị gái anh, chị đã đi lấy chồng, chị hay về nhà, hai chị em anh rất thương nhau và không nguôi tìm cách tìm lại ba.
Từ ngày mẹ về, ba bỏ đi. Anh và mẹ anh như không sống chung thế giới. Một mảnh đất và hai căn nhà, một căn biệt thự của mẹ và căn nhà cấp 4 nhỏ anh ở riêng. Anh nói với tôi rằng xin lỗi tôi, nhưng anh sẽ cố gắng chăm chỉ để lo cho tôi, để sự lựa chọn bên anh của tôi là không sai lầm.
Tuy nhiên, điều khiến tôi thấy hoang mang là khi người đàn ông thứ ba kia xuất hiện, dọn về sống với mẹ và em anh, tỏ vẻ trước mặt anh để rồi đã hai lần tôi thấy anh nổi giận, đánh người đàn ông kia. Những lúc ấy anh rất đáng sợ. Râm ran quanh cuộc sống của tôi hiện tại là mọi người bàn tán về chuyện nhà anh. Còn tôi về đến nhà là bà nội tôi lại chì chiết: “Lấy vợ chọn tông, lấy chồng chọn giống”. Ba mẹ tôi thì một mực không là không, còn đang bắt tôi nghỉ việc để về quê.
Tôi cảm thấy bất lực với chính bản thân mình, dường như lý trí đang lấn át tình cảm trái tim tôi. Giờ tôi cảm thấy hoang mang rất nhiều. Tôi đau đớn giữa hai ngả đường. Bỏ anh thì không đành, mà lấy anh liệu tôi có chịu được sự phức tạp từ gia đình anh hay không?
Theo Vietnamnet
Tôi thèm cảm giác được dựa vào ai đó dù sống cạnh chồng
Tôi muốn bỏ gia đình đến một nơi khác, muốn buông xuôi, không phải lúc nào cũng lo cơm áo gạo tiền.
(Ảnh minh hoạ).
Tôi 33 tuổi, có 2 cháu trai, chúng tôi hiện sống cùng mẹ chồng. Gia đình tôi ở Hà Nội, gia đình chồng cũng không nhờ vả được ai, mà chúng tôi xác định mình tự lo là tốt nhất. Tôi không phải thuê nhà. 8 năm nay tôi luôn tự động viên bản thân, chúng tôi vẫn tốt hơn nhiều người không phải thuê nhà, chồng không có tật xấu, biết giúp vợ chăm con. Về mặt tình cảm vợ chồng, anh không thể hiện sự quan tâm đến vợ, mặc dù cũng buồn và tủi thân nhưng tôi chấp nhận được. Trong mối quan hệ gia đình nhà chồng có lúc nọ lúc kia nhưng đến bây giờ tôi luôn sống theo kiểu tự nhận thấy là tạm ổn, mẹ chồng phải thừa nhận rằng chúng tôi sống "có trước có sau".
Điều tôi muốn nói là kinh tế gia đình, tôi cố gắng lo cho gia đình về kinh tế với hy vọng đến lúc nào đấy công việc của chồng sẽ tốt hơn. Anh không cố gắng trong công việc, lúc nói thì hay nhưng kết quả là tôi vẫn phải lo liệu hết. Trước đây một tháng tôi 5-6 triệu, chỉ lo đủ cho con. Chồng mang tiếng đi làm nhưng không có thu nhập ổn định, bấp bênh, một tháng 3 triệu, có thời gian mất việc không lương tôi vẫn động viên anh. Khoảng 3 năm trở lại đây công việc của tôi mỗi tháng 10 triệu, chồng làm tự do, đi buôn. Mỗi tháng tôi giao hẹn anh lo tiền điện, nước, học cho con, các khoản đó cộng lại là 5 triệu. Chi phí cho 2 con ngoài tiền học phí, tiền ăn của nhà, tất cả các khoản phát sinh tôi lo, mỗi tháng gia đình chi tiêu tầm 13-14 triệu. Tôi cũng cố gắng để cải thiện cuộc sống cho gia đình hơn. Tủ lạnh, ti vi, máy giặt, máy lọc nước đến lúc hỏng cũng có tiền để thay.
Tuy nhiên tôi thấy buồn vì mình cố gắng làm lụng nhưng chồng lúc nào cũng an nhiên, vô tư mà sống. Trung bình mỗi tháng tôi phải đưa chồng 2-3 triệu tiền để anh làm vốn kinh doanh, như vậy tính ra mỗi tháng anh thu nhập chỉ từ 3-5 triệu. Thỉnh thoảng tôi lại phải đưa thêm 10 triệu. Công việc kinh doanh của anh ấy vẫn dậm chân tại chỗ, không phát triển được gì. Tôi đi làm tích cóp được bao nhiêu là lại phải lo cho chồng. Anh kinh doanh mà nhàn như đi làm nhà nước, có cơ hội chuyển việc khác anh cũng không làm. Bây giờ tôi thấy chán nản, mình cứ nai lưng ra làm, ky cóp từng đồng, còn chồng không hiểu cho điều đấy.
Gần đây có cơ hội xin việc khác nhưng anh không chịu, nói mình vẫn kiếm được tiền. Tôi tuyên bố với anh sinh hoạt trong gia đình mỗi người lo một nửa, tôi cũng không lo tiền cho anh kinh doanh nữa, anh quay ra giở giọng cùn rằng "của chồng công vợ", rằng chồng không kiếm được thì vợ kiếm được có sao đâu. Tôi bất lực vì cơ hội đến anh không chịu, nay mai không có tiền chả nhẽ tôi lại tiếp tục lo cho anh? Tôi nhiều lần nói tất cả các suy nghĩ của mình tuy nhiên chồng vẫn thế, không thay đổi. Việc của tôi muốn thay đổi tìm việc khác tốt hơn cũng không thể. Vì công ty tôi khi nghỉ việc phải một tháng bàn giao mới được lĩnh lương, như thế chẳng có chỗ nào mới họ đợi mình, còn nếu nghỉ rồi mới xin chỗ khác thì 5 cái mồm ăn ai lo, lúc ốm đau ai lo.
Nhiều lúc tôi cũng nghĩ kệ, thôi đến đâu thì đến, cố gắng không tạo áp lực cho bản thân. Nhưng có lẽ tôi là người hay lo xa nên không bỏ được ý nghĩ đấy. Rồi cứ thi thoảng chồng lấy tiền, không mặc kệ được. Gần đây có lẽ đã đến giới hạn của bản thân, thèm có người làm chỗ dựa, quá mỏi mệt nên tôi chán nản, không muốn làm gì nữa, trong đầu muốn bỏ gia đình này đến một nơi khác, muốn buông xuôi không phải lúc nào cũng lo cơm áo gạo tiền. Mặc dù điều đó là không thể vì tôi biết bản thân vẫn thương chồng thương con. Chồng thì không đến mức phải để bỏ nhau, tôi nên làm sao?
Theo VNE
Quá khứ của người yêu có quan trọng không? Khi đứng trong một cuộc tình, điều điên rồ nhất mà tôi làm đó chính là tìm hiểu quá khứ của một người. Bởi vì trong lòng luôn cảm thấy thua thiệt, thế nên không kìm lòng được mà lục lọi quá khứ... ảnh minh họa Anh hay hỏi tôi "Quá khứ thế nào liệu có quan trọng không?". Hơn một năm quen...