Giá anh trả cho 10 năm tuổ.i xuân của tôi là… một quả đắng
Tôi sống không lý trí khi hy sinh hết vì anh để đổi lại được gì. Anh, gia đình anh quay ngoắt thái độ sau khi đã đạt được những gì mong muốn.
Tôi và anh quen nhau khi mới 20 tuổ.i. Vì anh và tôi bằng tuổ.i, lại cùng học đại học nhưng là hai trường khác nhau. Hai trường cũng xếp vào top đầu ở Hà Nội.
Khi tôi quen anh là lúc anh vừa chia tay mối tình đầu từ hồi cấp ba. Tôi được một người bạn cùng lớp giới thiệu, sau đó chúng tôi yêu nhau.
Khi đó anh chỉ là một sinh viên bị tụt ca, chơi game nhiều, cắm đồ vô số, vì thất bại trong mối tình đầu, anh đã lao vào game để quên đi mọi thứ. Tôi thương anh, vì yêu và thương nên ở bên cạnh mong có thể lấp đầy giúp anh.
Sau một thời gian anh cũng yêu tôi và tiến bộ dần. Tôi hướng dẫn anh học để trả nợ môn và tìm cách để anh cai nghiệ.n game. Tôi đi gia sư để kiế.m tiề.n cùng anh trả các khoản nợ cắm đồ. Sau đó, tôi ra trường trước, anh học kỹ thuật, lại bị tụt ca nên ra sau tôi 2 năm.
Vì vừa ra trường, tôi lại xin được việc ở quê nên định về quê làm. Thế nhưng lúc đó, mẹ anh gọi điện nói chuyện với tôi. Bà xin tôi ở lại hướng dẫn anh, ở cạnh anh và hoàn thành nốt việc học để lấy được bằng. Mẹ anh nói, coi như nợ tôi vì bà sợ nếu tôi về quê rồi thì anh lại sa chân vào con đường cũ.
Rồi tôi cũng đồng ý. Suốt 2 năm sau đó, tôi ở cạnh động viện và cũng gần như học cùng anh đến khi anh ra trường đi làm.
Nhưng đáng buồn là anh vẫn còn nặng tình với cô gái ấy. Trong ngày sinh nhật của tôi, anh hẹn gặp đi uống cà phê với mối tình đầu của mình, bỏ mặc tôi một mình ở nhà đợi anh về đến 22h.
Sau đó, chồng của cô ấy tìm tôi trên facebook rồi vào nói chuyện. Người ấy bảo họ đã có một đứa con chung và không muốn con trai của họ không cha không mẹ. Nếu vợ anh ấy còn tiếp tục gặp gỡ, qua lại với người yêu tôi thì sớm muộn cuộc hôn nhân của họ cũng chấm dứt. Vì vậy, anh ấy nhờ tôi hãy… ‘cưới’ anh sớm để giúp cuộc sống của họ yên ổn.
Ảnh minh họa
Sau cuộc nói chuyện đó, tôi thấy thật nực cười và thương hại anh ta phần hơn. Một người chồng không quản được vợ, để vợ đi gặp lại tình cũ mà còn có thể đi cầu xin tôi như thế.
Nhưng sau đó, tôi thấy anh thay đổi. Anh đã đoạn tuyệt với cô ta, cũng có thể chính cô ấy đã cắt đứt trước. Tôi đòi cưới, anh bảo cho thêm thời gian, để sự nghiệp ổn định, có thể lo được cuộc sống của cả hai rồi mới cưới nhưng tôi bắt anh phải đăng ký kết hôn với tôi trước. Bố mẹ anh không hài lòng lắm nhưng cũng đồng ý vì nghĩ đến ân nghĩa mấy năm qua tôi bên anh.
Video đang HOT
Nhà tôi xin một cái lễ coi như cúng tổ tiên và để cả hai nhà qua lại. Thời gian trôi đi, anh cũng yêu thương tôi như bao cặp vợ chồng son mới cưới khác. Bi kịch chỉ bắt đầu khi anh ra trường làm việc.
Tôi ra trường trước, công việc thuận lợi hơn, anh thì ngược lại, lương tháng có tháng không nhưng tôi không nề hà gì, luôn động viên anh cố gắng, thậm chí tôi còn cùng anh đi công tác vì lĩnh vực anh làm tôi cũng rành.
Thế nhưng, bố mẹ anh lại tỏ ra không hài lòng. Họ luôn cho rằng, tôi kiếm nhiều tiề.n hơn thì sau này sẽ không coi anh ra gì, rồi tôi sẽ nắm toàn quyền. Bố mẹ anh luôn gây áp lực lên anh, nào là con trai thì phải thế này thế kia…
Tôi biết bố mẹ anh cũng muốn tốt cho anh thôi, tôi cũng biết gia đình anh còn sống kiểu gia trưởng, phong kiến lắm, nên tôi âm thầm chịu đựng hết.
Anh bắt đầu chán cuộc sống, hoặc có lẽ do tôi không để ý nên không thể hiểu được. Anh đã ngoạ.i tìn.h với một cô sinh viên năm hai suốt 1 năm trời. Anh giấu tôi, tiề.n làm ra cũng cho cô ta.
Tối hôm đó, tôi hỏi thì anh không nói gì. Tôi bỏ sang nhà bạn anh cũng không nhắn tin hay hỏi tôi đi đâu. Tôi buồn lắm, gọi điện cho mẹ tôi. Mẹ tôi lúc đó động viên rồi khuyên tôi bình tĩnh. Tôi nhắn tin hỏi anh xem anh luốn l.y hô.n để ở với cô ta hay tiếp tục sống. Anh xin lỗi và muốn tôi cho anh cơ hội làm lại từ đầu.
Sau đó, tôi và anh chuyển vào Nam lập nghiệp. Sự nghiệp của cả hai cân bằng, anh kiếm được nhiều tiề.n hơn. Tôi đã đưa kế hoạch giữa năm có con và cuối năm sẽ cưới, anh rất ủng hộ.
Nhưng đùng một cái, chỉ vì xích mích nhỏ mà anh giận tôi rồi gấp quần áo bay ra Hà Nội luôn. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ anh ra ngoài đó nghỉ ngơi nhưng anh lại được bố mẹ tác động rồi thay đổi hoàn toàn. Có lẽ cũng một phần do anh tích tụ áp lực nên bùng phát.
Sau đó tôi gọi điện, anh bảo muốn tiếp tục thì tôi phải thay đổi, phải nghe theo gia đình anh sắp đặt, nếu không sẽ l.y hô.n rồi cúp máy. Lúc đó, tôi thấy chán và buồn vô cùng. Buồn vì suốt 10 năm qua bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu vất vả mà không đi đến đâu.
Tôi chỉ ước có một gia đình, nơi có một người chồng yêu thương tôi và có đứa con. Được cùng chồng đưa con đi công viên chơi và up ảnh lên facebook khoe bạn bè. 30 tuổ.i, tôi chỉ mong muốn một điều đơn giản như vậy thôi. Vậy nhưng, tất cả dường như chỉ là mơ ước.
Buồn và thất vọng vô cùng với gia đình anh. Mẹ anh, con người từng va.n nà.i cầu xin tôi ở bên cạnh anh lúc cần thiết, khi đã đạt được rồi thì quay ngoắt thái độ không thương tiếc. Trong khi tôi như con thiêu thân khờ dại sống hết mình với họ, đổi lại là như vậy. Tại sao cuộc sống này lại có những con người như vậy.
Tôi đã dứt khoát, tháng sau tôi sẽ hoàn tất thủ tục l.y hô.n, để anh ta tìm vợ mới, mẹ anh ta kén con dâu cho phù hợp. Chỉ đáng tiếc là tôi quá ngu dại, tin vào những lời đường mật để rồi sống trong ảo vọng.
Mười năm, tôi phải sống sao, cần bao lâu để có thể cân bằng lại đây khi có quá nhiều kỷ niệm. Cay đắng, đớ.n đa.u quá. Tôi phải làm sao để tìm lại ý nghĩa cuộc sống lúc này đây?
Theo Người Đưa Tin
Vợ “bung lụa” níu kéo tuổ.i xuân khiến chồng “hồn vía lên mây”
Nói là làm, ngày hôm sau chị thực hiện ngay chủ trương của mình. Chị tìm mọi cách níu kéo tuổ.i xuân. Những vết nám trên mặt được chị che đi bằng hàng tá lớp phấn trang điểm. Nghe ai mách có mỹ phẩm gì xịn là chị đi mua ngay.
Đi làm về, chị vứt túi xách cái bịch xuống ghế sofa rồi gọi điện cho chồng:
- Alo, anh à! Xong việc thì về nhà gấp nhé. Em cần họp gia đình.
- Việc gì thì để mai được không vợ? Hôm nay anh...
- Anh có về không thì bảo? Hay là anh muốn l.y hô.n?
- Rồi... Rồi, anh về. 20 phút nữa có mặt ở nhà nhé vợ.
Anh biết quá rõ tính chị, chuyện là dạo này chị đang bị khó ở. Bệnh chung củaphụ nữ ở lứa tuổ.i trung niên anh biết quá rõ. Bây giờ con cái đã lớn, nhà cửa cũng đã có nhưng suốt ngày chị mặt mày âu sầu. Anh tưởng vợ gặp chuyện gì khó khăn ở chỗ làm, gặng hỏi mãi thì chị chỉ ôm mặt rồi hỏi anh:
- Anh thấy em có già đi không?
- Em hỏi lạ nhỉ, gần 40 rồi lại chả già?
(Ảnh minh họa)
Thế đấy, chỉ vì câu nói thật của anh mà tối đấy bố con anh bị ăn mỳ tôm vì chị bị ốm đột xuất, không thể nấu cơm được. Lúc này anh mới ngộ ra: À, thì ra vấn đề nó nằm ở chỗ già và không già.
Tối đến, anh vào nằm ôm chị rồi thủ thỉ: "Vợ ơi, ai rồi cũng đến cái tuổ.i này thôi. Em càng để ý thì càng mệt mỏi, cũng đâu có chống lại được quy luật thời gian đâu em". Nhưng anh vừa mới nói xong, chị đã quay ngoắt lại bảo: "Già là già thế nào? Phải làm cho nó trẻ lại chứ".
Nói là làm, ngày hôm sau chị thực hiện ngay chủ trương của mình. Chị tìm mọi cách níu kéo tuổ.i xuân. Những vết nám trên mặt được chị che đi bằng hàng tá lớp phấn trang điểm . Nghe ai mách có mỹ phẩm gì xịn là chị đi mua ngay. Chị áp dụng luôn kiểu trang điểm đang mốt nhất hiện giờ: lông mày ngang như hai con sâu róm, da thì trắng bệch, lông mi thì dày, cong vút, môi đỏ chót. Nói chung, chị thấy cái gì mốt là áp dụng hết.
Về khoản ăn mặc, chị vứt hết váy áo cũ, sắm luôn một loạt váy mới, mà toàn là h.ở ngự.c, hở lưng, xẻ trước, xẻ sau và màu sắc thì phải nổi bần bật mới chịu. Giày thì đôi nào cũng 10 phân cao chót vót.
(Ảnh minh họa)
Những việc chị làm, anh thấy ngứa mắt lắm nhưng không dám nói gì. Chỉ đến khi chị đi nhuộm cái đầu "hai lai" về thì anh không chịu nổi nữa. Gần 40 tuổ.i rồi mà trên đầu chị cứ có mấy vệt tím, vệt hồng như n.ữ sin.h nổi loạn. Chị cãi, bảo anh cổ hủ, ích kỷ. Chẳng biết sống được bao lâu nữa, cứ để chị "bung lụa" cho nó thỏa thích chứ.
Ừ thì anh mặc kệ chị, cho chị thích làm gì thì làm. Nhưng cũng từ hôm đó, ngày nào anh cũng giật mình thon thót, "hồn vía lên mây" vì những chiêu trò níu kéo tuổ.i xuân của chị. Trời ơi, cứ nhìn cái mặt trắng bệch, môi đỏ chót của vợ mà anh hết hồn, nhìn cứ như diễn viên tuồng vậy. Thế mà chị có nghe chồng đâu, cứ thản nhiên "bung lụa" và nghĩ mình đẹp lắm.
Cho đến một hôm, chị về nhà với đôi mắt thâm quầng, có lẽ chị đã khóc nhiều lắm nên mascara chảy nhoe nhoét hết cả. Anh thấy thế chạy đến hỏi han thì chị ôm chầm lấy anh khóc òa. Thì ra mấy bà chị đồng nghiệp trước mặt thì cổ vũ chị làm đẹp, sau lưng thì chê chị "như con ngợm", chị vô tình nghe được nên thấy bị tổn thương ghê gớm.
(Ảnh minh họa)
Anh ôm chị vào lòng rồi bảo: "Thôi, vợ đẹp hay xấu, già hay trẻ gì thì cũng là của anh, anh yêu vợ nhất trên đời, em không cần phải làm gì nữa đâu". Chị gật đầu, lấy tay giật cái mi giả dài ngoằng đang chực rơi ra và tự nhủ: "Thôi dù sao cũng "bung lụa" đủ rồi, về làm gái già cho nó đúng tuổi".
Theo Một Thế Giới
Chồng mất, mẹ chồng đuổi tôi và con gái ra khỏi nhà không thương tiếc Nỗi đau quá lớn khiến tôi phờ phạc người đi chẳng thiết gì ăn uống. Những tưởng lúc này mẹ chồng sẽ là chỗ dựa cho mẹ con tôi thì bà lại quay sang chì chiết tôi là đồ sao chổi ám hại con trai bà. Bà gào khóc đán.h đấm tôi đến khi hàng xóm chạy sang can ngăn bà mới chịu...