Ghen với tình cũ, vợ tôi uống thuốc tự tử
Vừa mới cưới mà cuộc đời tôi thật thảm hại, nghĩ đến nát óc tôi vẫn không biết mình đã làm gì sai để mà vợ mình lại có thể có những hành vi nông nổi như vậy?
Người ta bảo “chỉ những người thiếu tự tin mới phải đi ghen tuông, ghen tuông đôi khi nó biểu hiện cho tình yêu nhưng nó cũng thể hiện bản thân người có thói ghen tuông có tính ích kỉ, thích chiếm hữu”. Ngẫm đi ngẫm lại, tôi thấy những phân tích ấy giống hệt với vợ tôi, không chệch một từ nào!
Tôi không phải gã đàn ông đẹp trai giỏi giang gì nhưng nói thật về khoản tán tỉnh các cô gái thì tôi không phải dạng vừa, nhiều người bảo tôi có duyên thầm nên mới nhiều cô xinh đẹp xin chết như thế! Tôi cũng như bao đàn ông khác, yêu chơi bời, yêu nghiêm túc, tình một đêm, nói chung đủ cả. Nhưng chơi bời đến độ nào cũng phải có điểm dừng, và Lê – vợ tôi chính là điểm dừng chân cuối cùng của tôi.
Ghen tuông khó tin…
Ngày đưa Lê về ra mắt họ hàng, ai cũng khen sao mà cái thân tôi cũng làng nhàng mà lại lấy được cô vợ xinh đẹp, dễ thương thế! Cái nhan sắc của Lê so với tôi thì trông tôi chỉ bằng một nửa. Nói thật, lúc tán tỉnh cô ấy, thấy cô ấy vừa ngoan lại vừa đẹp nên tôi quyết tâm sẽ lấy cô ấy làm vợ, và hình như chính vì cái quyết tâm ấy mà tôi bỏ hẳn thói trăng hoa, chỉ biết có mình Lê trong thời gian từ khi hẹn ò đến khi cưới. Có lẽ chính vì thế mà tôi không hề biết Lê có thói ghen tuông kinh khủng đến mức nào!
Nói ra đây thì bảo tôi nói xấu vợ, vì dù sao người sai dẫn đến cơ sự này thì nguyên nhân chính là tôi. Nhưng tôi kể ra cũng không phải để bao biện hay giải thích, chỉ là để cho ai đó đang lâm vào hoàn cảnh giống tôi thì hãy nhớ để ý đến người bạn đời của mình, đừng làm những việc mà khiến họ tổn thương dẫn đến hành động mất kiểm soát như vợ tôi.
Chuyện xảy ra ngay hôm cưới khiến tôi cũng ngạc nhiên vì tính cách của vợ. Chẳng là hôm ấy tôi có mời hai cô người yêu cũ đến dự lễ cưới, không yêu nhau nhưng vẫn xem nhau là bạn, chúng tôi vẫn nói chuyện bình thường với nhau chẳng có chuyện gì cả. Cho đến khi tôi và Lê đi đến bàn tiệc đó chúc rượu và cảm ơn thì có cậu bạn trêu “nào để vợ mời người yêu cũ hai chén rượu cưới, nhất cô Lê trói được anh Thành nhé!”. Thế là vợ tôi nhìn hai cô người yêu cũ trừng trừng, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, mặt thì xa sầm lại khiến tôi và bàn tiệc đó bối rối. Cô tình cũ lịch sự đứng dậy đưa ly rượu ra chúc tôi hạnh phúc thì Lê đột ngột bước sang bàn khác khiến chúng tôi ngỡ ngàng.
Ngại ngùng trước hành vi lạ lùng của vợ nhưng tôi vẫn cho qua để chờ đến tối nói chuyện. Vừa vào phòng tân hôn, tôi còn chưa kịp mở lời thì Lê đã mặt nặng mày nhẹ “Anh là đồ khốn! Tại sao anh dám mời hai con đó đến đám cưới? Anh có tôn trọng em không?”, khiến tôi rất bực mình. Lê ít tuổi hơn hai bạn đó nhiều, vậy mà dám xưng con này con nọ, lại ứng xử thiếu lịch sự khi ở tiệc cưới, tôi nói vài câu cho vợ hiểu thì cô ấy sửng cồ lên “tôi không hiểu anh là loại đàn ông gì mà cưới vợ còn mời cả tình cũ đến dự? chắc sau đám cưới vẫn còn mong muốn lang chạ lại với nhau phải không?”. Tôi quá bất ngờ trước những lời lẽ vu khống của vợ nên chỉ nói mấy câu rồi bỏ sang phòng bên cạnh ngủ. Đêm tân hôn đã trở thành một kí ức tồi tệ chẳng ra làm sao chỉ vì cái thói ghen tuông vớ vẩn của vợ tôi!
Video đang HOT
Sau hôm ấy, mấy cô bạn cùng lớp rủ tôi và vợ đi họp lớp coi như lại mặt, trò chuyện giao lưu với cô dâu mới. Tôi làm lành và rủ vợ đi, nhìn chung đi với vợ tôi mát mặt lắm vì vợ rất xinh đẹp, cũng biết cách nói chuyện, chỉ cho đến khi động đến vấn đề trai gái là vợ tôi như biến thành một con người khác, không hiểu ra làm sao nữa!
Các bạn có trêu đùa là tôi đa tình lắm, ngày xưa làm bao nhiêu cô khóc nhè nên là vợ tôi phải cẩn thận, tôi thì bắt đầu cảnh giác với thói ghen tuông của cô ấy nên bảo các bạn đừng đùa nữa không thì “đổ giàn thiên lý” đến nơi! Mấy đứa bạn thấy tôi có vẻ sợ vợ lại càng trêu tợn, kể đủ thứ về những mối tình đã qua của tôi. Càng nói, tôi thấy vợ tôi càng im lặng, mỉm cười mà không hiểu trong lòng cô ấy nghĩ gì…
Từ lúc ở quán café về nhà cô ấy không nói với tôi một câu nào dù cho tôi có làm đủ mọi trò cười mà cô ấy vẫn thường cười nắc nẻ. Tôi thấy bực bội trong lòng vì cô ấy quá trẻ con, yêu đương đó chỉ là chuyện quá khứ, khi ấy tôi còn chưa biết cô ấy, bây giờ thì tôi đã thay đổi, cớ gì mà cứ phải ghen tuông với quá khứ, tôi thấy bực lắm!
Về nhà, cô ấy xuống bếp tự dưng cầm cái kéo cắt trụi hết đám hoa cắm trong bình, tôi hỏi “em làm sao thế?” thì cô ấy ném cho tôi ánh nhìn như lửa đạn. Tôi thực sự rất bực mình, không hiểu đầu óc vợ tôi ra làm sao nữa? Tôi gắt lên “em đừng có ghen tuông kiểu ngớ ngẩn như vậy nữa được không? Anh đâu có thèm ghen tuông với quá khứ của em đâu!” nói xong tôi bỏ đi thì cô ấy ném cái bình hoa xuống đất rồi đập phá gào thét rất đáng sợ! Tôi thực sự quá thất vọng trước cách ứng xử của cô ấy nên bỏ đi…đó là sai lầm của tôi…
Tôi vừa đi ra ngoài được 10 phút thì vợ tôi nhắn tin “em vừa uống thuốc ngủ tự tử” khiến tôi rụng rời chân tay, gọi điện không nghe máy, tôi quay về nhà thì đã thấy cô ấy nằm sõng xoài trên mặt đất, một vỉ thuốc ngủ được bóc gần hết! Tôi vội vàng đưa cô ấy đến bệnh viện cấp cứu, nhìn bác sỹ đưa cái vòi vào mũi của cô ấy để rửa ruột mà tôi quặn thắt cả lòng, vừa xót xa vừa giận cái thói ghen tuông vô lối của vợ, không hiểu tại sao cô ấy lại có thể nghĩ quẩn như thế?
Bác sỹ hỏi có phải vợ tự tử không? Tôi đành nói dối là uống nhầm thuốc và uống quá liều, họ hàng hai bên lao đến người thì chì chiết, người thì cảm thông, ầm ĩ ì xèo hết cả. Vừa mới cưới mà cuộc đời tôi thật thảm hại, nghĩ đến nát óc tôi vẫn không biết mình đã làm gì sai để mà vợ mình lại có thể có những hành vi nông nổi như vậy?
Từ hôm cô ấy nằm viện, tôi chỉ dám động viên và tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện cũ. Nhưng cô ấy không muốn nhìn mặt tôi và yêu cầu bố mẹ không cho tôi vào thăm, mọi người thì nhìn tôi như kẻ tội đồ, tôi có thanh minh thì cũng chẳng ai tin. Thực sự, tôi mệt mỏi quá! Tôi đã làm gì sai? Ai mà chẳng có tình cũ chứ? Thói ghen đàn bà, tôi có nghe qua và có hiểu, nhưng ghen kiểu vợ tôi thì quả thật tôi …sợ quá!
Theo Blogtamsu
Chiếc ô cướp đi hạnh phúc...
Tôi yêu và dành tình cảm cho em đã nhiều năm mà luôn giấu kín trong lòng. Với lòng kiên trì của mình cuối cùng tôi cũng có được em. Nhưng tôi đâu ngờ rằng câu chuyện tình yêu của tôi chỉ vừa mới bắt đầu đã vợi kết thúc. Tôi chỉ có được em trong vài tiếng và đánh mất em chỉ vì một chiếc ô và một suy nghĩ ngớ ngẩn.
Trái tim anh chợt trở nên lạnh giá. Tại sao cô có thể đùa giỡn với tình cảm của anh như thế? Tại sao lại nhận lời cầu hôn của anh trong khi vẫn nhớ đến người con trai khác? Anh nhìn cô một cách đầy giận dữ rồi bỏ đi không nói một lời. Ngày hôm sau anh lên cơ quan xin thôi việc và lặng lẽ đi đến một thành phố rất xa...
Khi anh quen cô, cô đã có ý trung nhân. Và vì yêu nên anh không muốn khuấy động cuộc sống riêng tư của cô. Anh chỉ âm thầm ở bên, lặng lẽ quan tâm, giống như một không gian vô hình vậy, luôn tồn tại xung quanh nhưng không gây cho ai bất cứ áp lực gì.
Thoáng chốc ba năm trôi qua, tình yêu của cô dường như tiến triển rất thuận lợi. Cho đến khi anh cảm thấy không còn một chút hi vọng nữa thì bất ngờ cô và bạn trai chia tay. Khi đó, anh vừa xót xa cho cô, vừa khẽ thầm chúc mừng cho chính mình.
Trong những ngày tháng đó, cô luôn rơi vào trạng thái hụt hẫng, khủng hoảng trầm trọng. Anh chỉ lặng lẽ ở bên cô, dành tình yêu cho cô quan tâm an ủi cô, và cũng rất thận trọng không sớm vội vàng thổ lộ tình yêu của mình. Anh vẫn kiên nhẫn đợi, anh tin rằng trên đời có những thứ tình cảm không cần nói bằng lời cũng có thể khiến người khác cảm nhận được.
Cuối cùng sau gần một năm cố gắng, cô đã nhận lời đi ăn tối cùng anh. Đó là một buổi chiều trời mưa tầm tã, anh và cô cùng đi dưới một cái ô. Trên đường đi, anh đột nhiên rút ra một chiếc nhẫn và quỳ xuống đường cầu hôn với cô. Cô lặng đi trong bất ngờ rồi bật khóc.
Thực ra trái tim cô cũng đã sớm rung động trước sự dịu dàng và ánh mắt ấm áp anh luôn dành cho cô mỗi khi cô tuyệt vọng hay khổ đau. Cô cũng sớm biết tình cảm anh dành cho mình nhưng không thể vội vàng đến với anh, cô cần có thời gian để trái tim được hàn gắn trở lại.
Giờ đây, đứng trước một trái tim chân thành như thế, cô không còn lí do gì để từ chối nữa, cô mỉm cười hạnh phúc gật đầu. Anh vui mừng khôn xiết trân trọng đeo nhẫn cho cô. Chiếc nhẫn có vẻ hơi rộng so với ngón tay, cô hạnh phúc nép mình vào ngực anh...
Đến nhà hàng, người phục vụ yêu cầu cô phải để ô ở trên giá bên ngoài cửa ra vào. Cô cẩn thận gấp ô đặt vào đúng chỗ quy định. Đến khi hai người ra về, mặt cô chợt tái đi, cô phát hiện thấy chiếc nhẫn trên tay đã rơi tự lúc nào không biết, cô đoán có lẽ trong lúc cô gập ô lại.
Cô hốt hoảng chạy ra nơi để ô tìm, nhưng chiếc ô cũng không cánh mà bay. Cô cuống quít tìm kiếm xung quanh, thậm chí quỳ hẳn xuống chỗ bọn họ đã từng ăn cơm để tìm chiếc ô, nhưng không có một chút dấu vết gì. Anh thì không hiểu chuyện gì xảy ra nên chỉ biết chạy theo sau cô.
Ra ngoài cửa anh phát hiện thấy chiếc ô của cô đã biến mất. Nhìn vẻ mặt thất thần của cô, trong phút chốc anh hiểu ra tất cả. Chiếc ô này là món quà mà người bạn trai trước đã tặng cho cô, hóa ra... cô vẫn không thể quên được người đó. Lúc này anh hiểu có lẽ truyện tình yêu của anh và cô đã thật sự kết thúc.
Trái tim anh chợt trở nên lạnh giá. Tại sao cô có thể đùa giỡn với tình cảm của anh như thế? Tại sao lại nhận lời cầu hôn của anh trong khi vẫn nhớ đến người con trai khác? Anh nhìn cô một cách đầy giận dữ rồi bỏ đi không nói một lời. Ngày hôm sau anh lên cơ quan xin thôi việc và lặng lẽ đi đến một thành phố rất xa.
Vài năm sau khi đã lập gia đình anh quyết định trở về nơi làm việc cũ. Thật trùng hợp, về đến nơi cũng vừa lúc anh nghe bạn bè nói ngày hôm sau là đám cưới của cô. Anh lập tức quyết định sẽ đưa vợ cùng đi đến dự đám cưới của cô, anh muốn cho cô biết dù không có cô anh vẫn có thể có một cuộc sống hạnh phúc như thế nào...
Sau bữa tiệc, một người bạn đồng nghiệp thân của cô nhận ra anh liền lập tức kéo anh ra một chỗ trách móc: "Anh có biết chỉ vì một cái ô mà anh đã làm mất đi một người yêu anh không?".
Anh sững lại trong giây lát không hiểu có chuyện gì xảy ra thì đồng nghiệp cô lại nói tiếp: "Ngày hôm đó, cô ấy hốt hoảng muốn tìm cái ô là vì cô ấy đã nghĩ rằng chiếc nhẫn anh tặng có thể do cô ấy không cẩn thận đánh rơi vào trong đó. Cô ấy sợ sẽ làm anh buồn nên mới thục mạng đi tìm chiếc ô là vì thế. Anh thật quá hồ đồ...".
Anh ngẩn người ú ớ nói: "Vậy tại sao lúc đó cô ấy không giải thích ngay với tôi?". Người đồng sự cười một cách buồn bã: "Anh yêu cô ấy bao nhiêu năm mà tại sao vẫn không hiểu cô ấy? Cô ấy làm sao có thể là loại người vẫn yêu người này mà lại nhận lời cầu hôn của người khác? Chỉ trách anh đã không tin cô ấy, cũng chính là chẳng có niềm tin với chính mình. Với một người như vậy cô ấy có còn muốn tin tưởng anh nữa không?".
Những lời người đồng sự nói như một nhát dao cứa vào lòng anh. Giờ đây mọi chuyện có hối hận thì cũng đã quá muộn. Cuối cùng anh xót xa nhận ra rằng: Năm đó anh không chỉ mất đi một chiếc ô bình thường, mà đã mất đi hạnh phúc cả một đời của chính mình.
Theo VNE
Bao cao su đó- nó không phải là của anh đâu em! Giờ tôi phải làm sao để bạn gái tôi tin tôi? Câu chuyện mà tôi kẻ dưới đây nó thật oái ăm, éo le và ngớ ngẩn vì một lý do không tưởng được. Hạnh phúc đối với tôi giờ đây sao nó quá mỏng manh xa vời. Tôi với em yêu nhau đã một năm rưỡi. Em là một cô gái đảm...