Ghen tuông vợ giả vờ bị bồ đẩy ngã sảy thai
Vợ tôi giả vờ mang thai để lừa tôi cưới, giả vờ bị bồ tôi đẩy ngã làm sảy thai để ngăn tôi bỏ cô ấy.
Vợ tôi vốn là bạn cùng lớp đồng thời là hàng xóm của tôi. Cô ấy là người nhẹ nhàng, đảm đang, biết quan tâm đến mọi người, đặc biệt là quan tâm tới tôi và gia đình tôi. Hàng xóm, bố mẹ hai gia đình thường hay trêu, gán ghép chúng tôi.
Tôi biết, cô ấy thích tôi và mong làm vợ tôi, nhưng tôi chỉ coi cô ấy như bạn bè và chưa bao giờ có ý định ấy. Thế nhưng, trong lần cả lớp liên hoan chia tay ra trường, tôi say xỉn đã làm chuyện có lỗi với cô ấy. Tháng sau, bố mẹ cô ấy sang nhà tôi nói chuyện, cô ấy có thai. Đám cưới diễn ra gấp rút mà tôi chẳng thể phản đối.
Ra trường, do bầu bí, cô ấy phải ở nhà còn tôi xin việc đi làm ở một công ty nước ngoài. Từ lúc này, gia đình tôi bắt đầu biến thành địa ngục…
Không hiểu có phải do phải ở nhà buồn chán không mà cô ấy bắt đầu săm soi tôi, không được gần gũi với người khác giới. Chỉ cần ngửi thấy trên người tôi có mùi “phụ nữ” là cô ấy sẽ “chiến tranh lạnh” với tôi và cả bố mẹ tôi – lặng lẽ đi lại trong nhà như bóng ma, không cười, không nói với bất kì ai câu nào. Để cho gia đình bớt căng thẳng và tốt cho đứa con chưa chào đời, bố mẹ bắt tôi phải “ngoan ngoãn” theo đúng yêu cầu của cô ấy.
Lấy nhau không vì tình yêu, hành động của cô ấy càng ngày càng làm tôi ngao ngán, chán nản. Những ngày nghỉ cô ấy cũng không muốn cho tôi ra ngoài, thậm chí đến công việc của tôi cũng bị cô ấy kiểm soát sát sao. Dù tôi đã cố gắng hạn chế các mối quan hệ nhưng do công việc, nhiều lúc vẫn phải đi sớm về muộn. Mỗi lần như thế, cô ấy ở nhà ngồi khóc lóc, kêu than đau bụng, đau đầu. Cô ấy không để bố mẹ tôi yên thì bố mẹ tôi cũng không để tôi yên, những cuộc điện thoại tới tấp của bố mẹ khiến tôi không làm được việc gì ra hồn.
Tôi đã nói chuyện với cô ấy, nói cả với bố mẹ hai bên. Mọi người bênh cô ấy, nói là phụ nữ mang thai nên tâm lý nhạy cảm, yêu cầu tôi phải chăm sóc cô ấy tốt hơn. Mọi chuyện lại đâu vào đấy thậm chí còn kinh khủng hơn, sự nhạy cảm của cô ấy vượt quá sức chịu đựng của tôi. Chỉ cần tôi về mà không nói chuyện với cô ấy, bất chấp tôi mệt mỏi thế nào thì cô ấy cũng có thể tưởng tượng ra rằng tôi đang ngoại tình tư tưởng hoặc tôi đã no xôi, chán chè “lăng nhăng” bên ngoài rồi.
Video đang HOT
Lấy nhau không vì tình yêu, hành động của cô ấy càng ngày càng làm tôi ngao ngán, chán nản (Ảnh minh họa)
Đã mang tiếng thì phải có miếng, tức giân, tôi ngoại tình thật, 1 tháng sau cưới. Bồ tôi là cô bé cùng công ty. Chúng tôi vui vẻ buổi trưa với nhau, xong xuôi, tôi xóa sạch dấu vết, đến cả đồng nghiệp cũng không biết. Đồng thời, khi về nhà, tôi gắng chiều vợ hơn tí. Tôi cứ tưởng mình đã qua mặt được cô ấy, cho đến một ngày…
Khi tôi đang đi gặp khách hàng thì đồng nghiệp hốt hoảng điện thoại bảo vào ngay bệnh viện. Hớt hải đến nơi, tôi chết lặng khi thấy vợ đang nằm trên giường bệnh còn bồ tôi đứng trước cửa phòng dáng vẻ vô cùng lo lắng. Bác sĩ thông báo, cô ấy khó mà giữ được đứa con…
Qua lời đồng nghiệp, tôi mới biết sáng nay vợ tôi lên cơ quan tìm tôi để rủ chồng cùng đi khám thai, được mọi người (trong đó có cô bé kia) đón tiếp vui vẻ. Lúc ra về, vợ tôi bỗng ngã trượt xuống cầu thang. Lúc ấy cô bé kia ở cạnh vợ tôi nhất… Hầu hết mọi người đều nói đó là chuyện không may, nhưng tôi biết, trong thâm tâm ai cũng ngầm đổ tội cho cô bé đã cố tình đẩy vợ tôi vì ghen tức khi chuyện tôi cặp bồ với cô bé bị phanh phui. Dù cô bé có thanh minh thế nào, chúng tôi vẫn bị gọi lên kỉ luật, chấm dứt hợp đồng lao động.
Thất nghiệp, con mất, bị đàm tiếu, tôi ở nhà. Gia đình tôi u ám như đưa tang. Bố mẹ tôi đau khổ vì mất cháu, trách tôi khốn nạn. Tôi cũng ăn năn, day dứt và đau khổ. Vì vậy mà tôi cố gắng đối xử tốt với vợ hơn, cố hết sức chăm sóc, ngọt ngào với vợ để cô ấy vượt qua nỗi đau “mất con”.
Tôi sẽ mãi bị lừa đau khổ, ân hận và chịu đựng sống trong cuộc hôn nhân địa ngục như thế nếu không nhờ một cú điện thoại. Chính bác sĩ khám cho vợ tôi gọi điện đến hẹn gặp tôi. Anh ta lấy tiền của vợ tôi, nói dối là vợ tôi mang thai và sảy thai do bị đẩy ngã. Giờ anh ta nói với tôi sự thật, cung cấp các bằng chứng chứng tỏ vợ tôi giả vờ mang thai để lừa tôi cưới, giả vờ bị bồ tôi đẩy ngã làm sảy thai để ngăn tôi bỏ cô ấy mà đến với người khác, làm cho cả hai bị ruồng bỏ sống không bằng chết. Anh ta làm thế cũng vì bất đắc dĩ, chính bồ cũ của tôi – sau khi bị oan ức đã đi tìm sự thật – bắt anh ta phải làm thế nếu không sẽ tố cáo anh ta, khiến anh ta thân bại danh liệt.
Theo VNE
Giải nhiệt
Nâng cốc bia, Tú "tâm trạng": "Nói thật với các ông, mấy hôm nay tôi không muốn về nhà sớm. Trời nóng thế này, vợ chồng gặp nhau là gây".
Toàn đồng cảm: "Ông Tú nói đúng. Tôi để ý thấy, bình thường trong một tháng, vợ khó chịu khoảng ba ngày "đèn đỏ", dạo này trời quá nóng, tôi có cảm giác như cô ấy "đèn đỏ" mỗi ngày. Có hôm hai vợ chồng ở nhà, tôi cũng phải chủ động lánh mặt. Vợ ở trên lầu thì tôi xuống trệt, vợ xuống trệt tôi lại lẻn lên lầu".
Khanh ôn tồn: "Nhân trời nóng tôi mới nghiệm ra, hôn nhân cũng có nhiệt độ riêng của nó, mà nhiệt hôn nhân cũng tăng theo nhiệt của thời tiết. Trời nóng bức, quan hệ vợ chồng cứ căng thẳng miết. Riêng chuyện gối chăn cũng giảm sút hẳn vì chẳng ai muốn ôm nhau khi thân thể cứ hầm hập, nhớp nháp mồ hôi...".
Chủ đề "nhiệt hôn nhân" được đưa ra làm "mồi nhắm" cho cả hội. Tú kể, có những lúc nhìn vợ là không muốn gì hết ngoài muốn... gây! Dường như vợ anh cũng vậy, câu trước câu sau là nặng lời, vậy là nhặng hết cả lên. Anh tường thuật lại một buổi gây cãi với lý do chẳng đâu vào đâu mới xảy ra: Trưa thứ Bảy, anh chở vợ đi chợ. Trời nắng, mồ hôi chồng nhễ nhại, nhưng vợ vẫn say sưa cầm lên đặt xuống mớ cá, mớ rau. Anh gồng sức chịu đựng. Cuối cùng, vợ cũng mua xong, anh cố nói nhẹ nhàng: "Lần sau đi chợ, em cần gì mua nấy, đừng xem hết món này qua món nọ như thế, trời thì nóng". Chỉ có vậy mà vợ hét toáng lên: "Anh nóng em không biết nóng à? Anh ngồi đây chờ thì cực hơn hay em phải lội khắp chợ mua đồ cực hơn?". Chồng hằm hằm lái xe, vợ ngồi sau tiếp tục "tua" lại những ý vừa nói.
Về nhà, Tú chủ động giúp vợ lặt rau, bị vợ đá một phát vào đầu gối: "Xích qua một bên đi, có cái lối đi mà ngồi choán hết, vô ý vô tứ". Anh nuốt giận, ngồi xích qua. Một lúc sau, vợ cầm rổ rau, lại hét toáng lên: "Anh có biết bao nhiêu tiền một mớ rau này không? Anh lặt bỏ phí hết, không lẽ em moi trong thùng rác ra lặt lại?". Anh lại dằn lòng, lấy nồi vo gạo bắc cơm. Đầu óc mải suy nghĩ, anh quên bật công tắc nồi cơm. Vợ phát hiện, lại ầm ĩ: "Anh bao nhiêu tuổi rồi mà bắc có nồi cơm cũng không xong? Chẳng biết anh làm được cái gì nữa!".
Tú gằn giọng: "Tôi không làm được gì à? Tôi nuôi cả cái nhà này đấy!". Xoảng, anh ném mạnh cái nồi vào góc bếp, hất tung rổ rau, dắt xe đi trong cơn thịnh nộ đỉnh điểm của vợ.
Tú bảo: "Nghĩ lại, thấy vợ chồng mình thật dở hơi, chẳng có chuyện gì nghiêm trọng cả cũng cãi nhau, giận nhau. Nhưng tôi ức quá, không chịu được. Mình đã có thiện chí, vợ không biết điều thì chớ, đụng cái gì cũng la, cũng mắng như thể chồng là một thằng vô tích sự ấy". Nghe chuyện, Khanh bảo: "Tôi có kinh nghiệm rồi. Vợ đang mệt mà gian bếp lại nóng hầm hập, kể gì chồng, mẹ chồng mà lảng vảng ở đó, vợ cũng dễ gây lắm. Tốt nhất là kiếm cớ giữ khoảng cách. Trong hôn nhân, khi "nhiệt" tăng quá cao, việc tách ra khỏi nhau vẫn hay hơn xáp lại gần".
Trong cách nhìn của đàn ông nói chung, quan điểm của Tú là hợp lý. Toàn phân tích thêm: "Một người được xem là hiểu vợ thì phải biết được "nhiệt độ tâm trạng" của vợ. Nếu "nhiệt độ" ấy đang lên cao, tốt nhất là tránh xa, kiểu như "tránh voi chẳng xấu mặt nào". Thực tế, nhiều vụ vợ chồng "choảng" nhau là do vợ nóng sẵn, đang có nhu cầu muốn gây, nhưng chồng lại lấy cái lý và vị thế "trụ cột gia đình" ra để đôi co, cuối cùng là hỏng bét".
Toàn nói thêm: "Mấy ông đừng sợ mình chịu thiệt. Hỏi mấy ông chứ trời nóng thế này, đàn ông ngồi bờ kè Nhiêu Lộc giải nhiệt bằng bia lạnh, còn vợ vẫn một mình vừa chăm con, vừa xoay xở với bếp núc trong "cái hộp bê tông" nóng bức. Vợ có muốn cáu thì để vợ cáu một chút cũng được, hơn thiệt làm gì. Kinh nghiệm cá nhân cho thấy, khi nhác thấy vợ khó chịu trong người rồi, người chồng nên thận trọng trong hành động và lời nói. Tốt nhất là muốn làm gì, cũng nên bàn trước với vợ một tiếng, kể cả chuyện nhỏ nhặt như lặt rau, cũng nên hỏi "anh ngắt đến đây được chưa? Hay ngắt dài hơn?". Vợ được hỏi ý kiến, thấy mình được thể hiện rõ vị thế của bếp trưởng, lòng cũng vui hơn. Nội dung câu chuyện hoặc những lời đối đáp trong lúc vợ đang "nóng trong người", người chồng cũng nên thận trọng suy nghĩ, tránh những cách nói dễ gây gổ".
Khanh lên tiếng phản bác: "Nói như ông Toàn thì cũng đúng, nhưng khổ sở quá. Thế thì chi bằng ta cứ ngồi quán bia, đợi trời hạ nhiệt, vợ qua cơn nóng, rồi mình mò về nhà, chẳng phải lành hơn sao?". Cả hội xúm lại "ném đá" Khanh, bảo làm như Khanh thì tránh được họa này nhưng rước cái họa khác to hơn. Thôi thì cánh đàn ông chịu khó nhịn một chút cho qua mùa nóng. Mùa mưa đến, sẽ khác...
Theo Dantri
Hối hận muộn màng Tôi không phải là một người phụ nữ may mắn, nên đã lấy phải một người chồng vô tâm, vô tình. Anh không bao giờ nghĩ rằng mình phải có trách nhiệm lo cho vợ, cho con. Tất cả mọi thu chi trong gia đình đều một tay tôi lo liệu. Chồng tôi cũng suốt ngày rượu chè, cờ bạc không quan tâm...