Ghen tuông mù quáng, chị đã quá mất chồng và thảm hại trong hôn nhân
Ngày cầm quyết định công nhận thuận tình ly hôn của Tòa án nhân dân thành phố, chị không còn khóc được nữa. Nước mắt không làm lay động lòng anh khi mà những tình cảm cuối cùng trong anh đã không còn.
Giờ chị biết mình sẽ bắt đầu một cuộc sống mới vô cùng vất vả khi không còn anh nữa. Chị đã đánh mất anh chỉ vì ghen tuông mù quáng.
Yêu nhau từ thời còn học phổ thông trường huyện, hai cô cậu học trò xuất sắc tronghọc tập là lớp trưởng lớp phó quấn quyết nhau như sam, đi đâu cũng có nhau. Tình bạn trong sáng lâu dần đã trở thành tình yêu đầu đời rất nhiều kỷ niệm. Cùng vào Đại học kinh tế quốc dân lại tiếp tục học chung lớp, gần như ông trời đã sắp đặt cho mối lương duyên này. Tốt nghiệp chưa kịp tìm việc làm, anh chị đã nhanh chóng tổ chức đám cưới và xây dựng tổ ấm ngay trên mảnh đất quê hương mình.
Vì yêu, chị đã lỡ lời mà đánh mất chồng (Ảnh minh họa)
Thời gian thấm thoát trôi qua, hai đứa con một trai một gái lần lượt ra đời đã gắn kết tình yêu vợ chồng. Anh làm việc trong công ty kiểm Toán, chị cũng là kế toán một ngân hàng cổ phần của thành phố. Kinh tế gia đình dần đi lên bằng sự chắt chiu thu vén của hai vợ chồng. Từ chỗ phải đi thuê nhà chung cư để ở, anh chị đã mua được đất làm nhà ở gần trung tâm thành phố.Ngôi nhà ba tầng khang trang thiết kế rất cầu kỳ, trong nhà không thiếu bất cứ thứ đồ dùng sang trọng nào khiến ai đến thăm nhà cũng mừng cho đôi vợ chồng trẻ.
Anh vốn hào hoa phong nhã, cái dáng cao gầy và gương mặt rất cuốn hút phụ nữ đôi khi lại trở thành điều phiền toái khi anh luôn bị phụ nữ làm phiền. Nhiều cô “say” anh như điếu đổ dù biết rất rõ anh đã có gia đình mà vẫn lao vào như thiêu thân. Họ tìm mọi cách tiếp cận anh, gây cảm tình để mong nhận được sự đáp lại tình cảm của anh. Vì khéo giao tiếp, đôi khi vì xã giao mà anh phải hài hòa với tất cả anh chị em trong công ty. Nhiều người hờn ghen với sự thành đạt của anh nên không tìm cách hại anh trong công việc thì lại lợi dụng sự đào hoa của anh gây nhiều sóng gió cho anh và gia đình.
Video đang HOT
Biết chị có tính hay ghen, tính tình bộc trực, nóng nảy sẵn sàng tung hê tất cả nên có những kẻ xấu đã lợi dụng chuyện này tung tin thất thiệt làm anh mất cả danh dự. Chẳng biết nghe thông tin từ đâu, không cần biết có chính xác hay không chị đùng đùng nổi cơn ghen với một cô nhân viên cùng công ty với anh. Chị không cần nghe anh giải thích đã hẹn gặp người mà chị cho là “đối thủ” để rằn mặt, yêu cầu tránh xa chồng chị.
Về nhà chị đập vỡ điện thoại của chồng, mang ảnh cưới của vợ chồng ra cắt nát, bao nhiêu đồ vật là kỷ niệm thời sinh viên của hai người chị ném hết vào xọt rác. Để trả thù chồng, chị lao đến tận phòng làm việc và trước mặt bao nhiêu đồng nghiệp, chị đã viết đơn xin ly hôn và yêu cầu anh ký.
Chuyện anh bị vợ đánh ghen tại cơ quan tai tiếng khắp cả thành phố. Nhiều người biết chuyện gọi điện hỏi anh để xác minh thông tin khiến anh vô cùng đau đầu và thất vọng vì không ai khác chính chị đã làm anh mất hết danh dự và uy tín. Chị lồng lên khi xem bộ đếm tin nhắn trong hộp thư đi có nhiều tin nhắn anh đã nhắn cho cô nhân viên. Không biết nội dung vì công việc hay riêng tư chị đã về quê báo cáo bố mẹ anh để họ “giáo dục” con trai mình. Đúng lúc đó ở quê có đám giỗ, trong lúc cả đại gia đình đang ăn uống, chị thông tin tới tất cả mọi người rằng anh đã ngoại tình với đồng nghiệp. Những lời chửi rủa tục tĩu của chị khiến anh vô cùng xấu hổ. Anh không ngờ chị có học thức mà xử sự như kẻ vô học.
Bất lực trước sự điên loạn mù quáng của vợ, anh đã định lựa lúc chị bình tĩnh trở lại để giải thích nhưng chị như cố tình không hiểu. Thái độ xuống nước của anh càng làm chị điên lên, bao nhiêu lời tục tĩu đều tuôn hết ra từ cái miệng rất xinh đẹp của chị.
Giờ thì anh đã hiểu lấy được vợ có học thức đâu phải đã là có “văn hóa”, cái điều mà bạn bè hay cho rằng anh “may mắn” thì anh lại cảm thấy vô cùng bất hạnh. Xinh đẹp mà làm gì khi vợ anh không có trái tim biết yêu thương, nhân hậu, vị tha, có trí tuệ mà lại thiếu văn hóa trong từng lời ăn tiếng nói, trong các cách ứng xử giữa con người với con người. Anh từng xé đơn ly hôn rất nhiều lần nhưng chị lại nghĩ rằng anh sợ mất chị nên không dám bỏ chị.
Lần này thì chị thách thức thật sự, như giọt nước nhỏ làm tràn ly, anh cầm bút ký ngay tức khắc rồi chính anh mang đơn lên tòa án nộp trước sự ngỡ ngàng của chị. Anh chấp nhận ra đi tay trắng để lại cho chị ngôi nhà ba tầng đầy đủ tiện nghi và chiếc xe hơi sang trọng vừa mua. Theo thỏa thuận của hai bên, anh có trách nhiệm nuôi cậu con trai lớn, chị nuôi cô con gái nhỏ.
Sau khi ly hôn, chị đến cơ quan với vẻ cao ngạo và chiến thắng, không có vẻ gì của sự đau khổ mất mát. Bên ngoài, chị luôn cố gắng tỏ ra sành điệu xinh đẹp nhưng chỉ có chị mới biết chị đã hoàn toàn thất bại trong hôn nhân, cái tôi của chị đã bị đánh gục.
Theo Phununews
Dù đã sát ngày cưới, anh vẫn bảo hủy chỉ vì những toan tính tầm thường
Vài tháng nữa tôi sẽ được mặc váy cô dâu thì anh nói chia tay. Bất ngờ quá tôi còn chưa định hình được mơ hay thật thì hôm sau bắt gặp anh tay trong tay với bạn tôi.
Tôi, một cô gái chuẩn bị bước sang tuổi 29, sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Tây Nguyên nắng gió. Bố mẹ đều là nông dân, tuổi thơ của tôi không như các bạn bè trang lứa khác vì từ nhỏ đã rất vất vả vừa đi học vừa phụ bố mẹ rất nhiều. Chỉ là học sinh tiểu học thôi tôi đã phải cấy lúa, gặt lúa như người lớn.
Gia đình tôi cũng không hạnh phúc gì, tôi thường xuyên chứng kiến cảnh "cơm không lành canh không ngọt", rồi những lần bố tôi chửi và hất mâm cơm trước mặt chúng tôi. Hình như quá quen với những điều đó nên tôi trở nên lỳ, không bao giờ khóc. Bố là người đàn ông yếu đuối, không có bản lĩnh và luôn nghĩ tiêu cực. Khi lớn lên tôi luôn tâm niệm rằng sau này lấy chồng nhất định không lấy người như bố.
Rồi thời gian trôi đi, tôi cũng học hết cấp 3, mong mình đi thật xa không phải ở nhà, không muốn ở vùng quê nghèo và phải nhìn thấy bố. Tôi thi vào một trường đại học ở Sài Gòn, tự đi làm nuôi bản thân ăn học. Ra trường tôi làm tại Sài Gòn nhưng lương tháng cũng không nhiều.
Mẹ ở nhà rất vất vả và khổ cực khi sống cùng bố. Anh trai tôi công việc ổn định và lập nghiệp tại Sài Gòn. Hàng ngày nghe điện thoại mẹ gọi khiến tôi rất đau lòng, ở nhà bố luôn chửi bới và đập phá mỗi lần làm ăn không được, cả khi ốm không ăn được cơm hay không ngủ được bố lại quậy phá, cái đó chúng tôi cũng quen rồi.
Tôi thương mẹ vì mẹ chỉ có một mình, mẹ nói cũng muốn ly hôn để giải thoát nhưng thương bố và thương con cái khi tôi chưa lập gia đình. Vào một đêm mẹ điện thoại nói bố không ngủ được, cứ đập đầu vào tường làm mẹ rất sợ. Tôi đã khóc không thành tiếng và rồi quyết định quay trở về, về nơi tôi từng ngày muốn chạy trốn. Tôi muốn được bên và chăm sóc mẹ. Tôi xin được làm hợp đồng tại một cơ quan nhà nước.
Về làm một thời gian tôi có yêu một người nhưng rồi cũng không có kết quả vì người đó phản bội tôi, còn tôi không thể tha thứ. Mối tình đó cũng làm tôi chống chếnh một thời gian khá dài. Sau đó 2 năm tôi gặp anh, một người đàn ông từng trải ở tuổi 33, anh cũng làm ở một cơ quan nhà nước cách tôi vài cây số.Ở anh tôi thấy sự ấm áp và an toàn. Chúng tôi yêu nhau dưới sự ủng hộ của mọi người.
Tôi cảm thấy anh là điều hạnh phúc duy nhất mà ông trời mang đến cho mình, có anh bên cạnh tôi thấy mình tự tin hơn rất nhiều, nghĩ lấy anh tôi sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian. Anh là người chu toàn, lo được cho tôi và tôi cũng không phải sống xa gia đình. Dù áp lực công việc hay buồn phiền về gia đình nhưng hàng ngày được nói chuyện với anh là mọi thứ như tan biến hết.
Không ngờ anh lại là liều thuốc tinh thần tốt như thế. Tình yêu cứ trôi qua êm đềm như vậy, chúng tôi đều dự tính ăn tết 2016 xong sẽ cưới, anh yêu tôi rất nhiều. Vậy là chỉ còn vài tháng thôi tôi sẽ được mặc váy cô dâu, bên cạnh tôi anh là chú rể, mẹ tôi sẽ mừng còn tôi sẽ khóc vì hạnh phúc. Tôi đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ. Tôi đã mặc định sẽ như thế.Cuộc đời đúng là lắm chữ ngờ. Một hôm anh nhắn tin nói chia tay vì lý do không hợp tuổi, gia đình anh phản đối. Tôi điên cuồng tìm anh nhưng anh không gặp, tôi ra sức níu kéo nhưng anh chỉ nhắn tin xin lỗi rồi im lặng.
Mọi thứ đến quá bất ngờ, giống như một tòa nhà huy hoàng lộng lẫy tự tôi xây lên và nó sụp đổ trước mặt tôi. Tôi còn chưa định hình được có phải mơ hay là thật thì hôm sau bắt gặp anh tay trong tay với người con gái khác và người đó là bạn tôi. Thì ra trong anh đã có sự tính toán, lấy tôi thì không có gì, còn lấy cô bạn tôi sẽ hơn tôi, chí ít cô gái đó công việc ổn định và gia đình khá giả. Tôi không có gì ngoài tình yêu cho anh. Anh và bạn đã phản bội tôi.
Tôi về nằm lỳ trong phòng không ăn không uống và cũng không khóc. Đến giờ tôi giống như mình đang tồn tại chứ không phải đang sống. Hôm nay tôi lại đi làm trở lại sau một tuần tuyệt thực ở nhà. Mọi thứ vẫn vậy, chỉ có tôi nhìn như một các xác ve, về tới nhà ngồi ăn cơm, bố tôi lại không ăn được vì ốm, bố hất hết mâm cơm ra sân và nói tao không muốn sống, sẽ treo cổ tự tử, thấy sợ đủ thứ.
Bố tôi vẫn như vậy, một bệnh hoang tưởng làm bố sợ mọi thứ, trụ cột gia đình tôi như vậy đó. Còn tôi chạy ra hồ trước nhà, nhìn xa xăm, tôi cũng không khóc được, chỉ muốn nhảy xuống hồ. Nếu tôi chết, mẹ sẽ đau, còn họ vẫn sẽ cưới nhau và sống hạnh phúc.
Chuẩn bị đón năm mới rồi, tôi sắp bước sang ngưỡng tuổi 29, cuộc đời tôi sẽ ra sao? Hạnh phúc là gì sao tôi không có? Tôi muốn buông xuôi.
Theo Phununews
Rơi nước mắt với món quà của mẹ chồng ngày cuối năm Các cụ xưa bảo "thánh nhân đãi kẻ khù khờ" quả thật chẳng sai chút nào. Đặc biệt là với đứa con gái "vụng thối vụng nát" như tôi. Tôi sinh ra và lớn lên ở thành phố Đà Nẵng, trong một gia đình công chức bình thường. Nếu phải tóm tắt cuộc đời mình trong hai chữ, chắc hẳn đó phải là...