Ghen tuông mù quáng
Lôi vợ xênh xêch rời khỏi nơi đây những lọc lừa, nhớp nhơ ây vê nhà, Dũng liêc đôi con mắt như được dôn vào đó hàng chảo lửa vê phía vợ: “Đô đĩ thõa, sướng quá, hóa rô…”.
Cả đêm ngôi ngã vât người trên chiêc ghê sofa, cơn giân dữ của Dũng dường như vân chưa nguôi ngoai môt chút nào, đôi mắt Dũng trợn trừng nhìn trân trân vào chiêc đèn trang trí treo trên trân nhà. Cái thứ ánh sáng mờ ảo, lung linh phát ra từ chiêc đèn ây đôi lúc lại khiên Dũng đau nhói nơi lông ngực, khóe mắt rưng rưng, đỏ ngâu. Dũng thây mỉa mai thay khi mình đem ví von thứ ánh sáng ây với Liên. Nhưng rôi cứ nghĩ đên hình ảnh Liên lạnh lùng tháo và hât tung từng món quà mà anh đã từng tặng, gằn giọng “ném” từng lời cay nghiêt, tuyêt tình thẳng vào mặt Dũng trước mặt mọi người, rôi cả nụ cười nhêch mép, khinh thường ây khiên Dũng không sao nuôt trôi cục hân.
Người đàn bà ây đã ráo hoảnh, điên loạn xách vali rời khỏi nhà không môt lời van xin, giải thích. Giá như sau tât cả mọi viêc, chỉ cân Liên trùng ánh mắt xuông, tỏ thái đô hôi lôi, van lơn thì có lẽ Dũng cũng đã không sôi sục, căng như dây đàn, không nôi khùng lên và thẳng tay tát mạnh vào bên má mà anh vân âu yêm hôn vào đó môi lúc tan làm vê nhà… Cuôc sông của hai vợ chông vôn dĩ êm đêm biêt mây. Dũng tự hào có môt người vợ là hiên lành, xinh đẹp và nêt na. Dũng hài lòng môi khi rủ vợ tham dự tiêc chiêu đãi, cô ngượng ngùng khi xúng xính trong chiêc váy đẹp, yêu kiêu. Liên không thích những nơi hào nhoáng và đông đúc…
Vây mà buôi tôi hôm nay, người phụ nữ ây, người vợ mà Dũng dành trọn yêu thương ngôi trọn trong vòng tay sêp của chông tại nơi mà thứ âm nhạc hôn tạp, ánh sáng mờ ảo, không gian đen tôi ây. Chua chát hơn khi Dũng tân mắt chứng kiên sêp của mình đang ghì lây vợ mà hôn ngâu nghiên môt cách thô bỉ… Dũng nghiên chặt hai hàm răng, tiên lại gân, hắng giọng: “Chào sêp! Hôm nay sêp cũng có mặt ở đây ạ…”, coi như người đang ngôi cạnh người đàn ông đó không phải là vợ của mình. Dũng không phản ứng khi trọn môt cánh tay của sêp vân đang khoác lên người vợ, ghì vợ mình sát vào người gã trong khi Liên mặt biên sắc, ngôi rúm ró nhìn Dũng chăm chăm, van lơn…
Lôi vợ xênh xêch rời khỏi nơi đây những lọc lừa, dôi trá và bân thỉu ây vê nhà, Dũng liêc đôi con mắt như được dôn vào đó hàng chảo lửa vê phía vợ: “Đô đĩ thõa, sướng quá, hóa rô…”, Dũng không tiêc lời, dôn mọi bực dọc, hờn ghen đê mắng cho thỏa miêng. Trong khi cả nhà náo loạn, can ngăn, Dũng như môt con thú bị thương, tuyêt vọng quay lại đê trút những căm hờn: “Cô đây đủ quá, tôi sắm cho cô món này, món nọ còn chưa đủ, giờ con léng phéng với thằng già đó, cô muôn nữa à, đê tôi cho cô…” nói rôi Dũng phăm phăm chạy vào phòng ngủ của hai vợ chông, mang hôp đựng nữ trang của vợ, nâng lên cao rôi trút xuông đâu Liên, mọi thứ đô đạc Dũng vớ được đêu vỡ tan tành.
Video đang HOT
Dũng không còn đủ can đảm đê đọc hêt lá thư chứa đây nôi uât ức, tuyêt vọng của vợ… (Ảnh minh họa)
Sau môt hôi đê mặc cho chông dày vò, Liên gạt nước mắt: “Anh là đô tôi, những thứ này đôi với tôi chẳng là gì cả. Đúng rôi, tôi ham hô đây” rôi Liên gỡ vài món nữ trang trên người mình công với sô nữ trang chông vừa trút xuông, cô hât tung lên… Đêm hôm ây, cô lạnh lùng kéo vali, rời khỏi nhà…
Mẹ Dũng đặt vào bàn tay đang buông thõng, vân còn run run vì giân dữ của anh môt lá thư. Dù cơn nóng giân đã chiêm gân như toàn bô nhân thức của Dũng nhưng anh vân lờ mờ nhân được sự mêm uoặt, dính và ướt từ lá thư ây… Dũng toan vo tròn lá thư lại ném vào thùng rác nhưng mẹ Dũng cản lại: “Con đọc đi, con nên đọc”. Nói rôi bà thở dài, lẳng lặng bỏ ra ngoài bỏ lại Dũng với căn phòng trông trải. Dũng lân mở mép của bì thư đã được bóc sẵn, những con chữ bắt đâu nhảy múa trước mắt anh…
“Anh thât đôc ác. Em có thê tha thứ cho anh vì tính ghen tuông nhưng em không thê tha thứ cho anh vì anh đã không còn tin em và bỏ mặc em đang vùng vây, cô thoát khỏi vòng tay của kẻ háo sắc đó. Em biêt, viêc em ngôi với gã môt mình tại quán cafe đó có thê khiên anh hiêu lâm nhưng anh có biêt rằng vì hắn đã gọi điên đe dọa nêu em không đên gặp hắn, tiên đô của anh sẽ bị sụp đô. Và em đã không còn cách nào khác là đông ý đi tới chô hẹn. Em đã phải mím chặt môi đê cho cánh tay bân thỉu của gã khoác lên người, rôi gã vừa vuôt ve, vừa doạ nạt… Khi gã sân sô ghì em xuông… cũng là lúc anh bước vào. Em chỉ câu mong anh tiên tới và nên vào mặt gã môt cú đâm, lôi em ra khỏi bàn tay của gã!
Nhưng rôi anh nghiêm nhiên bước tới, coi em như môt người xa lạ, anh cười và tiêp chuyên với gã… Sao anh không thây ánh mắt van lơn của em đang nhìn anh câu cứu?! Sao anh không nôi bùng máu ghen vào đúng lúc đó. Anh quy kêt cho em ngoại tình, anh luôn miêng chửi rủa em “đô đĩ thõa”… Anh có biêt em đau thê nào không?… Dù sao cũng hêt rôi, duyên phân của chúng mình đã hêt rôi…”. Dũng không còn đủ can đảm đê đọc hêt lá thư chứa đây nôi uât ức, tuyêt vọng, mât mát và đau khô, lá thư ây đã thâm đâm nước mắt của vợ Dũng.
Dũng gào thét trong cơn đau và nôi tuyệt vọng. Dũng ghì chặt lây tay mình, cánh tay đã giáng xuông má vợ môt cái tát khiên cô chao đảo, rôi Dũng đưa lên mồm cắn cho chảy máu… Dũng ôm mặt, khóc nâc lên… Mẹ Dũng đau đớn nhìn đứa con trai đang vât vã khô sở và cười – khóc như môt gã khùng chỉ vì môt thoáng ghen tuông mù quáng đê rôi đánh mât đi niêm hạnh phúc của cả cuôc đời mình…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Một nửa yêu thương
Tôi đang chờ một tình yêu, một tình yêu đích thực. Thứ tình yêu kỳ quặc, phiền phức, nhưng trong đó người này không thể thiếu người kia...
Trên đường đời, đàn ông và đàn bà gặp được nhau là duyên, ở được với nhau là nợ. Khi hồi tưởng lại các cuộc tình đã qua, hai nửa của thế giới thường chỉ nhớ phần duyên thôi, hay "cái thủa ban đầu lưu luyến ấy": mình đã gặp chàng lần đầu như thế nào nhỉ?
Chàng du học mới về, tóc chải mượt, áo bỏ trong quần, chững chạc hơn tuổi, ánh mắt sáng trưng, bẽn lẽn theo mình. Còn những năm chung sống, có khi êm ấm, có khi sóng gió, thì chỉ muốn quên đi phần êm ấm, vì hình như lưu giữ những kỉ niệm yêu thương ngàn lần khó hơn lưu giữ đau khổ hay uất ức.
Là đàn bà, tôi hiểu đàn bà hơn, và có nhiều dịp được nghe các nàng than thân trách đàn ông.
Ngược lại, tôi toàn giữ riêng cho mình những mảnh đẹp đẽ của ký ức. Giữ như thế không phải do nuối tiếc hay muốn níu kéo, mà có lẽ vì nếu không có chúng, tôi đã không thể là tôi ngày hôm nay. Một vài người bạn thường bảo tôi nhẹ dạ, và tôi thích nhận xét không rõ là chê hay khen ấy. Không biết có phải vì nhẹ dạ, mà với tôi, đàn ông chỉ để lại những cảm giác ấm áp. Còn những cay đắng và bực bội, muốn nhớ lắm cũng không thể nào nhớ nổi.
Ẩn sau những dòng chữ mộc mạc và hơi trẻ con là nỗi háo hức chân thành của một ông bố trẻ. (ảnh minh họa)
Nhớ mối tình đầu thời sinh viên, anh hay cười khoe hàm răng trắng lấp lánh. Anh bảo tôi: "Người ta thiếu cái gì thì cần cái ấy em ạ. Răng anh không sún như răng em nên anh thấy miệng em cười duyên lắm!". Bây giờ gặp lại, chúng tôi vẫn vui vẻ hàn huyên về con cái và cuộc sống. Còn những kỷ niệm ngắn ngủi và xa vời, chỉ lưu lại trong trí nhớ của tôi một cảm giác dễ chịu, rằng đàn ông như anh nói chung không chỉ háo sắc, khi yêu họ thích làm đẹp lòng người yêu bằng mọi cách. "Hãy làm đẹp lòng người yêu mình", tôi bảo cậu con trai và kể lại câu tán tỉnh ngô nghê đó khi cậu bắt đầu có những cuộc hẹn hò.
Chắc các nàng khác cũng ưa thích sự ngọt ngào giống tôi thôi, vì "mắt con trai, tai con gái" mà. Nhưng không ít nàng sẽ trề môi: "Sao còn kỳ vọng vào những lời đầu môi chót lưỡi thế hả. Đã qua cái tuổi mới lớn dễ tin vào đàn ông rồi!". Tôi thì tôi nghĩ hầu hết những "lời có cánh" ấy, trong bất cứ thời điểm nào của một quan hệ đôi lứa, đều rất thực lòng. Dối trá, lừa lọc không phải lúc nào cũng có đất sống để sinh sôi. Mà nếu đã xảy ra rồi, thì chuyện đã qua, dù đau đớn mấy, nhớ lại làm gì cho mệt.
Tôi còn giữ lá thư người chồng đầu tiên gửi sang Nga khi nghe tin tôi có thai: "Mấy hôm nay anh thấy mình có thêm trách nhiệm, không chỉ với bố mẹ mà cả với em và con nữa". Ẩn sau những dòng chữ mộc mạc và hơi trẻ con là nỗi háo hức chân thành của một ông bố trẻ. Thời ấy, nước Nga mới bước vào perestroika rất bất ổn. Anh dành dụm tiền mua vé, xin nghỉ phép sang đón tôi về nước sinh con. Anh che chở tôi, khi ấy đã rất nặng nề và yếu đuối, vượt qua biển người hỗn độn ở sân bay.
Chúng tôi chia tay đã nhiều năm, con trai vừa bước vào tuổi 21, đã thành người lớn thực thụ. Trong ngần ấy năm, tôi chưa một ngày cảm thấy mình đơn độc trong việc nuôi con. Anh đã cùng tôi nuôi và dạy con chu đáo, đúng như ý nguyện trong lá thư cũ ấy. Có thể nói con trai tôi không phải chịu bất cứ áp lực lớn nào sau khi bố mẹ ly dị.
Nhiều nàng than thở về những thói xấu của đàn ông Việt Nam, và triết lý rằng họ không có văn hóa yêu phụ nữ. Xã hội nước mình thuần Á, vẫn còn kiểu giáo dục trọng nam khinh nữ, khiến không ít đàn ông trở nên gia trưởng, ích kỷ và vô trách nhiệm. Nhưng nếu ta đã từng yêu và lấy được họ, thì họ hẳn cũng có nhiều điều vừa mắt ta, và những người đàn ông của ta dĩ nhiên không hẳn dở.
Cũng như ta, ta đâu phải đã hay. Mà nói cho cùng, hay dở nào quan trọng gì. Khi chỉ là một nửa trong mối giao tình, thì sự không toàn vẹn của cả đàn ông và đàn bà là điều tất yếu. Vì vậy mà nửa này mới cần thiết và khao khát sự hiện hữu của nửa kia. Ngay cả khi men tình đã tan, tơ duyên đã đứt, hai nửa không thuộc về nhau nữa, thì chúng cũng không bao giờ còn được như trước khi hợp lại. Mỗi đoạn đời đều để lại một dấu ấn không phai, tôi tin chắc chắc như vậy.
Nhiều khi mùi thơm trong bếp, cái cây mới nhú ngoài vườn, hay một chuyến du ngoạn cũng gợi cho ta bóng dáng một người đàn ông đã đi qua cuộc đời mình. Tuy cuộc chia tay khá buồn với người chồng thứ hai xảy ra chưa lâu, nhưng tôi chỉ nhớ rằng chàng rất vui vẻ, hoạt bát, lúc nào cũng muốn nấu nướng một món mới cho tôi nếm thử.
Khi chỉ là một nửa trong mối giao tình, thì sự không toàn vẹn của cả đàn ông và đàn bà là điều tất yếu. Vì vậy mà nửa này mới cần thiết và khao khát sự hiện hữu của nửa kia.
(ảnh minh họa)
Không giống như nhà văn đa tình Erich Maria Remarque nhận xét: "Chẳng có gì xa lạ với ta hơn là cái người ta đã yêu và đã bỏ", tôi không bao giờ muốn tách hình ảnh người cũ khỏi những hoài niệm. Mỗi một chuyện xảy ra trong quá khứ dường như giúp tôi dịu lại, khe khắt hơn với mình và độ lượng hơn với đàn ông.
Là nửa kia, họ cũng tìm kiếm, yêu và đau đớn. Dù có vẻ là nửa may mắn hơn, có nhiều hy vọng hơn trong cuộc truy tìm hạnh phúc, họ cũng không ít lần bị tổn thương và tuyệt vọng. Nếu không gặp đúng nửa của mình, đàn ông cũng dễ trở nên kém cỏi, tầm thường.
Anh bạn ca sĩ điển trai của tôi từng tâm sự: "Chỉ cần hợp nhau, yêu nhau và tôn trọng nhau vừa đủ để nâng đỡ nhau trong cuộc đời này". Người đàn ông ngạo mạn, phóng túng, ít trách nhiệm ấy bỗng hiểu hơn giá trị của một mái ấm sau khi ly hôn người vợ nổi tiếng và giỏi giang. Số phận đã mỉm cười với anh khi những hoang mang và khắc khoải cũng qua mau. Anh thành một người khác - vui vẻ, nhẫn lại và âu yếm người vợ mới biết trân trọng những gì anh có.
Nhìn hai nửa quấn quýt bên nhau, tôi chợt hiểu cơ duyên có thể nảy nở ngay cả trong những lúc vô vọng. Dù nó có chậm hay không bao giờ tới, thì đừng vội bỏ cuộc đợi chờ.
Và nhớ rằng mình chỉ là một nửa. Vâng, chỉ là một nửa thôi, nên không bao giờ toàn hảo, không bao giờ muốn phán xét hay chê trách. Một nửa đáng yêu và hạnh phúc, luôn mong ngóng và rón rén hy vọng vào ngày mai.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi bị bạn thân chiếm đoạt đời con gái Trước khi chìm vào vô thức, tôi đã kịp nhận ra Trung đang "lạm dụng" mình. Dù say, tôi vẫn đủ tỉnh táo để chống lại, nhưng không đủ sức khỏe để ngăn hành động chiếm đoạt của cậu ta. Tôi 23 tuổi, đã đi làm và đang sống cùng bố mẹ. Tôi đang vừa đau buồn vừa uất ức, mất niềm tin...