Ghen tuông, chồng ghi chú cả ngày “đến tháng”
Ngoài kiểm soát những tin nhắn, cuộc gọi, số kilomet xe máy của tôi đi làm mỗi ngày, không hiểu anh nghĩ thế nào mà theo dõi luôn cả …
Chào tất cả mọi người!
Có lẽ không người phụ nữ nào sinh ra lại không gặp cảnh oái oăm. Nhưng oái oăm như tôi thì có lẽ chắc chỉ có mình tôi mất. Nguyên nhân cũng là do chồng tôi ghen tuông đến mức mù quáng khiến tôi luôn cảm giác sợ hãi và thật nặng nề.
Tính đến nay, tôi và chồng đã kết hôn 6 năm. Chúng tôi đã có một đứa con 5 tuổi. Cuộc sống của vợ chồng tôi lẽ ra rất hạnh phúc nếu như chồng tôi không quá ghen tuông. Đên giờ, cuộc sống của hai chung tôi đa trở nên ngột ngạt như trong địa ngục.
Thực ra, không phải đến khi kết hôn, chồng tôi mới ghen tuông như vậy. Mà tính cách này của anh thể hiện ngay từ ngày còn yêu tôi. Ngày đó, yêu anh nhưng anh luôn cấm đoán tôi đủ điều, kiểm soát tôi đến tận chân tơ kẽ tóc. Tôi lúc đó cung cam thây ngột ngạt nhưng cũng có phần hãnh diện với bạn bè, người thân vì được anh yêu như thế. Lúc ấy tôi nghĩ, có ghen mới có yêu. Tôi đâu nghĩ được anh lại ghen tuông đên mưc bệnh hoạn và thái quá thế này.
Gần 1 năm nay, ngoài kiểm soát những tin nhắn, cuộc gọi, số kilomet xe máy của tôi đi làm mỗi ngày
Khi bước vào cuộc sống vợ chồng, tôi mơi hiêu thê nao la “vong kiêm toa”. Ngày nào ở công ty, tôi cũng nhận được hàng chục cuộc điện thoại hoặc tin nhắn của chồng hỏi han ăn gì, nói chuyện với ai, đang làm gì, đi đâu. Nếu tôi mệt mỏi không bắt máy hoặc không nhắn lại, anh lại sẵn sàng xông đến ngay lập tức hoặc buông lời sỉ vả tôi. Thậm chí, anh còn sẵn sàng vu vạ cho tôi “đang bận ở với thằng nào mà không trả lời chồng”.
Chồng tôi chưa bao giờ đánh tôi một cái nào trong suốt 6 năm qua. Nhưng những hành động ghen tuông cùng lời chì chiết của anh khiến tôikhông tài nào chịu được. Anh cứ kiểm soát và đay nghiến, vu vạ cho tôi như thế rồi lại xin lỗi tôi như chẳng có chuyện gì xảy ra khiến tôi thấy rất sợ hãi. Đã có những lúc, tôi nghĩ đầu óc anh thật sự có vấn đề.
Tôi đã khuyên anh rất nhiều lần nhưng anh không thay đổi. Nhiều lần, bị chồng ghen tuông vô cớ, không chịu nổi tôi đã phải nhờ người thân, bạn bè can thiệp nhưng đều vô tác dụng. Những lúc ấy, chồng càng đổ diệt cho tôi là “có tật giật mình nên mới thanh minh thanh nga”.
Video đang HOT
Gần 1 năm nay, ngoài kiểm soát những tin nhắn, cuộc gọi, số kilomet xe máy của tôi đi làm mỗi ngày, không hiểu anh nghĩ thế nào mà theo dõi luôn cả ngày “đến tháng” của tôi. Bên cạnh đó, anh còn ghi chú rất cụ thể bộ đồ tôi mặc hàng ngày bao gồm cả đồ lót bên trong.
Nói chung, nhất cử nhất động của tôi anh đều để ý và ghi chép rất tỉ mẩn trong cuốn sổ nhỏ. Nào là: “Hôm nay thấy vợ mua 5 cái quần lót màu đen và nuy. Nhưng lạ quá, mình có thích màu này đâu mà vợ mua nhỉ? Hay là vợ mua để mặc chiều thằng khác?”. Hoặc lúc lại thấy chồng tôi ghi: “Hôm nay, vợ đến tháng nhưng sáng ra thấy vợ không khó chịu và cau có như mọi ngày. Ngược lại, vợ lại soi gương và mỉm cười. Hay là vợ đang ngoại tình tư tưởng?”… Nào là: “Vợ hôm nay đi làm mặc chiếc váy màu xanh đẹp lắm. Song lúc trưa mình gọi đi sang đón ăn trưa thì kêu bận. Có khi vợ lại &’tranh thủ’ với thằng khác không biết chừng”…
Đấy, hàng ngày chồng tôi ra ngoài đi làm, anh vẫn còn để ý từng ly từng tí và tự suy diễn hết sức vớ vẩn. Cứ thế, anh tra hỏi, hành hạ tôi bằng nhưng lời kho nghe đến điếc tai và mệt mỏi mới thôi. Chưa kể, khi nào có tin nhắn hay cuộc gọi lạ đến, tôi cứ gọi là giải thích mỏi miệng. Rồi hôm nào phải đi ra ngoài, xe máy vượt quá số kilomet bình thường là tôi bị chồng tra hỏi đến hết đêm.
Đau khổ và sợ hãi nhất là mỗi lần chồng đòi “chiều” mà tôi mệt mỏi không chiều thì y như rằng anh dày vò. Anh lại lải nhải bài ca “Chắc để dành cho bồ”, “chắc không yêu chồng”… Những lúc ấy, vì không muốn vợ chồng to chuyện, nói ra lại xấu hổ với mọi người nên tôi thường im lặng cam chịu và chiều chồng cho xong.
Không hiểu anh nghĩ thế nào mà luôn theo dõi cả ngày “đến tháng” của tôi.
Ngoài ra còn ti tỉ những lần khác anh nghi ngờ tôi bồ bịch mà thường có những hành động kỳ quặc đến “mất mặt”. Chẳng hạn như anh hùng hùng hổ hổ xông vào nhà bố vợ kiểm tra xem tôi có trong đó không dù bố tôi đã nói tôi không qua nhà. Hoặc có hôm anh đùng đùng xông vào phòng làm việc của tôi ở công ty chỉ để lôi tôi ra hỏi lý do tại sao sáng nay tôi vuốt gel tạo kiểu tóc mà anh hỏi tôi phớt lờ không trả lời???
Thật sự 6 năm qua và nhất là gần 1 năm vừa rồi sống chung với sự ghen tuông bệnh hoạn của chồng, tôi đã quá mệt mỏi. Đến nỗi, chắc bị khủng hoảng tinh thần vì có chồng như vậy, những câu tra hỏi của chồng còn ám ảnh tôi vào tận giấc mơ. Tôi không muốn ly hôn chồng, nhưng tôi không biết làm cách nào để chồng tôi đừng ghen tuông ích kỷ và không suy diễn nữa. Có người phụ nữ nào cũng có chồng ghen tuông và áp đặt như thế này không, hãy cho tôi một lời khuyên.
Theo VNE
Vẫn cưới dù biết anh chỉ lợi dụng mình
Tôi hận, một cô gái trong sáng, ngoan hiền như tôi lại bị lừa dối trắng trợn đến thế. Tôi khóc hằng đêm, về rất muộn để người nhà không thấy vẻ buồn bã của tôi ....
Đọc nhiều bài viết về người chồng vô tâm, tôi thấy trùng tâm trạng nên mạnh dạn cùng tâm sự với độc giả, mong được chia sẻ và nhận lời khuyên của chuyên gia cũng như của mọi người.
Tôi và anh làm cùng công ty, khi gặp nhau tôi không ấn tượng gì ở anh, chỉ thấy một anh chàng tỉnh lẻ có vẻ mặt nhăn nhúm, đôi mắt lúc nào cũng thâm quầng, lờ đờ như tên nghiện, còn có chút vô duyên nên tôi không ưa gì anh. Nhưng rồi tình yêu lại đến không ngờ, đến dần dần. Kỳ lạ là tôi rất ít tin ở người khác giới nhưng lại tin anh tuyệt đối, chúng tôi chỉ gặp nhau ở chỗ làm, đi chơi ít vì anh làm 2 công ty. Thấy anh chịu khó vậy tôi rất mến phục nhưng ngoài cái tên và số điện thoại có thể bỏ đi bất cứ lúc nào thì tôi không biết gì về anh cả.
Nhưng anh nói gì tôi cũng tin, vẻ ngập ngừng của anh tôi cũng cho là thật thà để rồi tất cả các ngày lễ tết anh bỏ tôi về quê với lý do "về quê mới vui"... Tôi cũng không thắc mắc vì anh sống xa nhà muốn về nhà dịp lễ tết là bình thường. Nhưng anh vụng về chẳng quan tâm hay tặng quà tôi những dịp sinh nhật hay lễ tết, cứ đến những ngày đó là lại giận dỗi vì sự vô tâm lạnh lùng của anh. Một ngày anh nói anh nghỉ việc về quê chữa bệnh, tôi không chút nghi ngờ, nhưng từ ngày anh về tôi và anh ít liên lạc, tôi luôn là người chủ động liên lạc trong khi anh như người trốn tôi. Tôi cũng thấy băn khoăn cho đến một ngày số máy lạ nhắn tin cho tôi nói tôi là "con đĩ cướp chồng cô ta", chị ta nói qua nói lại rất nhiều.
Lấy một người mà tôi không biết ngày nào sẽ tan vỡ (ảnh minh họa)
Tôi hỏi anh, anh nói bạn anh đùa thế là tôi lại thôi. Rồi một lần vào đêm khuya, cô ta lấy máy của anh gọi cho tôi, chưa kịp nói lại thì máy cúp không liên lạc được. Tôi hoang mang, sáng hôm sau tôi gọi cho anh, anh thú nhận cô ta là người yêu của anh, anh yêu tôi chỉ là chơi bời mà thôi. Tôi đau khổ vật vã vì bị phản bội và lừa dối, tôi đã tin và yêu anh đến thế, vậy mà...
Tôi trốn làm hai ngày, nằm ở nhà suy nghĩ, nhớ câu sếp nói xa xôi, "mọi cái đều có dấu hiệu báo trước, chỉ là mình không nhận ra". Tôi nghĩ đi nghĩ lại, đúng là rất nhiều dấu hiệu mà tôi đã không nhận ra, tôi thấy anh không xứng đáng với tình yêu của tôi.
Tôi hận, một cô gái trong sáng, ngoan hiền như tôi lại bị lừa dối trắng trợn đến thế, tôi khóc hằng đêm, về rất muộn để người nhà không thấy vẻ buồn bã của tôi .... Rồi khi tôi lấy lại tinh thần vui vẻ, tiếp tục học và làm thì anh ta xuất hiện với bộ dạng thật thê thảm. Anh nói anh yêu tôi, anh lên để chuộc lỗi, rằng anh không có ai ở đây, chỉ có tôi.... Tôi tội nghiệp anh, lại đi thuê nhà, sắm sửa cho anh, hàng ngày về cơm nước dọn dẹp giặt giũ cho anh trong tâm trạng rất buồn bực, mệt mỏi, ức chế và vết thương cũ cứ âm ỉ....
Nhưng thương hại anh nên không thể dứt ra được, tuổi xuân của tôi trôi qua và rồi tôi đồng ý cưới. Trước khi cưới anh bảo tôi vay mượn cho anh làm kinh doanh ngoài vài lần, lần nào cũng vì anh ham chơi mà thất bại khiến kinh tế gia đình tôi ảnh hưởng không ít. Cận ngày cưới, tôi phát hiện anh gặp cô ta, nghe cô ta kể khổ rồi về dằn vặt tôi rằng tôi xúc phạm cô ta, thật nực cười.
Tôi hận, một cô gái trong sáng, ngoan hiền như tôi lại bị lừa dối trắng trợn đến thế, tôi khóc hằng đêm, về rất muộn để người nhà không thấy vẻ buồn bã của tôi ...
4 năm yêu nhau mà anh không hề hiểu rằng, con người tôi chưa từng nói bậy một câu chứ đừng nói xúc phạm ai, vậy cô ta xúc phạm tôi như vậy thì ai đòi công bằng cho tôi đây? Tôi muốn hủy hôn nhưng không dám vì ngày cưới đã cận kề, đám cưới diễn ra như kế hoạch trong tâm trạng vô cùng chán nản của tôi. Kỳ lạ là tôi vẫn rất yêu anh dù nhận thấy quá nhiều sạn trong con người anh.
Sau đám cưới chúng tôi ở riêng, tiền nhà trọ nhà ngoại bao, anh thất nghiệp, vợ chồng sống bằng 900 nghìn lương của tôi. Thời đó tằn tiện cũng không đến nỗi, anh đi chơi qua đêm chẳng thèm báo, để tôi cứ ngồi bên mâm cơm chờ, sáng sau cũng chẳng thèm gọi cho tôi. Tôi chủ động gọi thì gắt rằng giờ mới đang ăn sáng, ơ hay, anh ung dung ăn sáng mà không nhớ rằng đêm qua không về, không nghĩ rằng vợ sẽ lo lắng ư, ừ thôi anh còn trẻ con? Bóng đèn cháy tôi nhắc anh thay, anh cáu nói tôi im mồm..... mọi đồ dùng hỏng đều do bố đẻ tôi mua về sửa chữa cho, anh cứ như đứa trẻ chỉ ăn và chơi. Kỹ năng sống anh quá thiếu sót nhưng lại luôn coi thường vợ, cho là anh học cao dù chỉ tốt nghiệp cao đẳng, anh nói tôi không bằng 1/10 nó...
Ức chế nên tôi sớm nghĩ đến ly hôn nhưng mẹ tôi nói ở với nhau mới khó, bỏ thì quá dễ, tôi hi vọng có con anh sẽ trưởng thành hơn. Một năm sau tôi có bầu, cũng là lúc tôi thất nghiệp, công việc của anh chưa ổn định, nay công ty này, mai công ty khác, vẫn nhà ngoại tài trợ tiền nhà và ăn uống sinh hoạt. Tôi ốm nghén, anh không màng, tôi có nôn đến ộc máu mũi anh cũng kệ, tôi no đói anh không quan tâm.
Hàng sáng tôi dậy sớm nấu ăn sáng cho anh đi làm, anh rất kén ăn, đồ phải tươi và ngon nên tôi luôn dậy từ 5h30 để đi chợ nấu ăn sáng, vẫn giặt giũ dọn dẹp nhà của cả khi bụng to. Tôi nói bụng to ngồi giặt đồ tôi khó thở, anh bảo "mai bà đẻ tôi chẳng hầu bà thì sao". Suy cho cùng nếu anh có phải hầu thì cũng chỉ một tháng còn tôi hầu anh cả đời sao lại so đo những lúc tôi bầu bí khó chịu thế này. Vợ bầu bí khó ngủ nhưng anh cứ để vô tuyến để ngủ, tôi cứ chờ đến đêm khuya anh ngủ say mới tắt ti vi để ngủ, góp ý thì anh bảo để vô tuyến anh mới ngủ ngon.
Thời gian cứ thế trôi đi, tôi sống chắt chiu từng đồng, phụ thuộc bố mẹ tôi. Thương connhưng tôi không thể làm được gì, tôi thấy mình giống như một kẻ chết đuối không có phao vậy.
Tôi buồn vô cùng, đến lúc sinh anh cũng không ngó ngàng gì đến tôi, tôi cảm thấy mệt mỏi quá. Nhà ngoại lo hết khi tôi sinh con, thật không thể chịu nổi nữa rồi.
Rồi.. công việc của anh tiến triển, lên làm sếp, tôi biết và âm thầm chờ ngày anh ổn định kinh tế để có thể cùng tôi nuôi con, cùng tôi xây dựng vun vén cho gia đình riêng của mình. Vì hiện thời kinh tế gia đình tôi khó khăn không thể cáng đáng cả ba người chúng tôi, ông bà cũng già rồi, ốm đau nhiều cần được chăm sóc phụng dưỡng chứ không phải nai lưng nuôi con nuôi cháu. Nhưng... lại vẫn nhưng, tôi chờ hoài các khoản nợ mua xe này xe kia điện thoại này nọ của anh mãi không dứt, chờ hoài không thấy anh có động tĩnh gì trong việc đóng góp với ông bà ngoại chi phí sinh hoạt, hàng tháng anh đưa tôi 2 triệu, hoặc lo cho con, hoặc trả nợ ông bà (khoản này ông bà cho vay để trả nợ cho anh). Tiền như vậy thì ăn thua gì, nhất là khi tôi con nhỏ.
Thời gian cứ thế trôi đi, tôi sống chắt chiu từng đồng, phụ thuộc bố mẹ tôi. Thương con nhưng tôi không thể làm được gì, tôi thấy mình giống như một kẻ chết đuối không có phao vậy. Càng ngày tôi càng ân hận vô cùng.
Bây giờ, tuổi xuân đã qua đi, tôi sống cằn cỗi trong nhà này mà không biết phải làm sao. Tôi tiếp tục bước đi thế nào đây, nhìn con mà lòng tôi chua chát. Hay là tôi dừng lại nhỉ, từ bỏ tất cả chỉ vì con mà thôi!?
Theo VNE
Trai bao "hoảng hốt" vì quý bà ép uống thuốc kích dục, bạo lực sex Bà ta bắt anh uống thuốc kích dục để kéo dài thời gian, bắt anh sử dụng đủ loại đồ chơi bệnh hoạn và trong một lần sex bạo lực, khi anh bị còng tay vào giường, "bà chủ" đã làm anh gặp tai nạn như thế. Ngày tôi quyết định lấy anh, bố tôi có hỏi một câu: "Con đã suy nghĩ...