Ghen tuông, chồng dùng rìu giế.t v.ợ rồi vào rừng t.ự t.ử
Chỉ vì ghen tuông mù quáng, Lường Văn Vương (SN 1975, trú tại xóm Thượng, xã Đồng Ruộng, huyện Đà Bắc, Hòa Bình) đã dùng rìu ché.m chế.t vợ. Sau khi gây án, Vương chạy trốn vào rừng rồi kế.t liễ.u đời mình bằng một chai thuố.c diệt cỏ.
Xuất phát từ ghen tuông
Ngày 3/6, Công an huyện Đà Bắc (Hòa Bình) cho biết, đang phối hợp với các cơ quan chức năng làm rõ vụ giế.t hạ.i chị Hà Thị Tâm (SN 1977, vợ Vương). Nguyên nhân á.n mạn.g bước đầu xác định, do nghi vợ có nhân tình, Lường Văn Vương đã dùng rìu sá.t hạ.i vợ. Sau khi gây án, Vương đã chạy trốn vào rừng rồi t.ự t.ử bằng thuố.c diệt cỏ.
Một người thân trong gia đình chị Tâm cho biết, khoảng 16h30′ ngày 26/5, khi mọi người đang nhổ cỏ trên nương thì thấy cháu Lương Thị Quyên (con gái thứ 2 của chị Tâm) chạy đến thông báo bố ché.m mẹ. Khi mọi người về đến nhà, một cảnh tượng thương tâm hiện ra: Chị Tâm nằm bất động trên vũn.g má.u giữa nền nhà, chiếc rìu là hun.g kh.í gây án vẫn còn cắm trên người. Thời điểm đó, Lường Văn Vương không có mặt.
Khu vực Lường Văn Vương uống thuố.c sâu t.ự t.ử trong rừng sâu.
Vụ việc được người dân cấp báo tới công an. Tiến hành khám nghiệm hiện trường, khám nghiệm t.ử th.i, cơ quan công an xác định nạ.n nhâ.n chế.t do bị rìu ché.m một nhát chí mạng vào ngực trái làm vỡ tim. Dựa vào lờ.i kha.i của nhâ.n chứn.g, công an xác định nghi can số một trong vụ á.n mạn.g là người chồng.
Một số người dân sống gần hiện trường xảy ra vụ án cho hay, vào khoảng thời gian trên, họ thấy Vương chạy về hướng cánh rừng gần nhà với vẻ hốt hoảng. Trên tay Vương cầm một lọ thuố.c sâu, quần áo có dính má.u, mọi người hỏi đi đâu, Vương không trả lời. Khoảng 15h30 ngày 29/5, một người cháu họ của Vương đã phát hiện đối tượng này chế.t trong rừng.
Trò chuyện với chúng tôi, anh Lường Văn Diện (SN 1998, cháu họ của Vương) cho biết, nguyên nhân dẫn tới cái chế.t thương tâm của chị Tâm là do xuất phát từ mâu thuẫn vợ chồng. Trước khi vụ á.n mạn.g xảy ra, Vương đã nghi ngờ chị Tâm có quan hệ với một người đàn ông khác. Rất có thể trong lúc cãi nhau, Vương đã mất kiểm soát hành vi. “Sau khi cô Tâm chế.t, tôi và mọi người trong gia đình đi tìm chú trong rừng. Khi tôi đang tìm kiếm phía sau rừng thì phát hiện trong một lùm cây ruồi nhặng bay lại rất nhiều. Tôi dùng dao phát quang bụi rậm thì phát hiện chú Vương đã chế.t nên hô hoán mọi người xung quanh tới. Dù sao cô chú cũng đã chế.t, tôi không muốn nhắc nhiều đến chuyện cũ nữa”, anh Diện buồn bã nói.
Bố mẹ qua đời, con nhỏ bơ vơ
Video đang HOT
Tấn bi kịch đau thương ập xuống gia đình chị Tâm khiến mọi người trong thôn xóm cảm thấy bàng hoàng, xó.t x.a. Trong đám tang, chua xót nhất là tiếng khóc của hai đứa con nhỏ. Bà Lường Thị M (hàng xóm) chua xót nói: “Một gia đình yên ấm, bỗng từ đâu tai ương ập xuống quá bất ngờ. Giờ đây, tội nghiệp nhất là hai đứ.a b.é, đang có cha, có mẹ phút chốc thành mồ côi. Không biết rồi đây cuộc sống của hai anh em sẽ ra sao nữa”.
Khuôn mặt hốc hác, đôi mắt như người mất hồn, em Lường Văn Quyết (SN 1997, con trai cả của chị Tâm) ngậm ngùi chia sẻ: “Gia đình em vốn làm nghề nông, kinh tế khó khăn nên em sớm nghỉ học phụ giúp bố mẹ. Bố em cục tính nên nhiều lần xảy ra cãi vã với vợ con. Mẹ thì hiền hậu, luôn có suy nghĩ “một điều nhịn chín điều lành” nên rất ít khi to tiếng lại. Vậy mà giờ đây, bố lại ra tay tàn độc với mẹ, sau đó tự tìm tới cái chế.t khiến em và em gái đa.u đớ.n vô cùng”.
Chia tay gia đình chị Tâm khi bóng chiều đã buông xuống, những tiếng khóc nỉ non của người thân trong gia đình nạ.n nhâ.n và hun.g th.ủ khiến chúng tôi cảm thấy xó.t x.a. Rồi đây hai đưa bé sẽ ra sao khi cả bố và mẹ đã không còn. Giá như lúc đó, Vương kiềm chế được cơn nóng giận thì một gia đình hạnh phúc sẽ không phải lâm vào cảnh tan nát, những đứa con sẽ không rơi vào cảnh mồ côi.
Ông Lường Văn K (SN 1958, bác ruột của Vương) nói: “Đối với tương lai hai cháu, gia đình sẽ họp lại bàn tính. Dù thế nào chúng tôi cũng sẽ đảm bảo cho hai cháu có một cuộc sống đầy đủ, giúp chúng dịu bớt đi nỗi đau mất cha mẹ”.
Theo Gia đình
Vợ bỏ theo bạn thân, chồng trốn vào rừng biệt tích 40 năm
Đau khổ vì vợ bỏ đi theo người bạn thân nhất, ông Toán bỏ vào rừng sống một mình và đốt hết giấy tờ.
Buồn khổ vì vợ bỏ đi theo người bạn thân nhất, ông Toán bỏ vào rừng sống một mình và đốt sạch giấy tờ.
40 năm qua, vùng núi cao heo hút thành mái nhà che chở cho ông lão Đinh Văn Toán (62 tuổ.i, ngụ xã Tiề.n Phong, huyện Đà Bắc, tỉnh Hòa Bình). Theo người dân bản, vào những ngày thời tiết chuyển mùa, những ngày mưa phùn gió bấc hoặc những đêm trăng sáng vằng vặc, phía rừng Lắn phát ra tiếng vi vu, réo rắt, giai điệu dìu dặt bi ai lúc trầm, lúc bổng tựa như tiếng sáo Ôi của người Mường. Lúc đầu, người dân đồn thổi về một con ma rừng biết thổi sáo, biết săn bắ.n và bảo vệ những người dân bản Mường khi họ vô tình đi lạc. Mãi sau này, bí mật mới được hé mở. "Con ma rừng" chính là ông Đinh Văn Toán.
Để đến được hang của "người rừng", người đi rừng thạo cũng phải mất đến gần 3 tiếng đồng hồ vạch lá, xuyên rừng, leo núi rồi xuống dốc. Nơi ông Toán ở có khung cảnh hữu tình nơi đây, từ dòng suối nhỏ trong suốt chảy ra từ khe núi đến những vườn rau cải nương, những khóm mía, cây cau xanh tốt thẳng tắp, mọc cao vút như một bức tranh sơn thủy.
Nhà của ông, thực chất chỉ là một hang đá có độ sâu chưa tới 5m. Trên đỉnh, có một mỏm đá hơi nhô ra phía trước như một mái nhà che nắng mưa. Ngôi nhà nhìn có vẻ sơ sài nhưng chẳng thiếu thứ gì, từ những vật dụng nhỏ nhất như chiếc lược, cái bật lửa bằng dầu cũ kỹ, chiếc khăn mặt cho đến những hạt lúa giống được treo cẩn thận trên gác bếp rồi bộ bàn ghế bằng đá được kê rất ngay ngắn.
Thậm chí, nơi cao nhất trong hang Lắn cũng được người rừng trưng dụng một góc nhỏ để làm nơi thờ tự. Bởi bàn thờ tổ tiên là một trong những nơi không thể thiếu trong cuộc sống của những người con bản Mường, dù họ ở bất cứ nơi đâu.
"Người rừng" đang nằm còng queo trên một tấm ván, ngay cạnh bếp lửa. Không chăn, không chiếu, trên người chỉ đắp duy nhất một chiếc áo khoác đã cáu bẩn. Với ánh mắt sợ sệt xen lẫn nghi ngờ, ông tỏ ra khá rụt rè khi tiếp chuyện với những vị khách mới đến.
Tuy nhiên, sau một hồi được thuyết phục, ông đã chấp nhận nói chuyện một cách khiên cưỡng. Tuy nhiên, không phải tại hang Lắn, nơi trú ngụ của ông, mà tại bìa rừng, nơi ngày hôm qua ông vừa bẫy được một con thú khá to. Đó cũng chính là nguồn thức ăn giúp ông Toán tồn tại được ở nơi đại ngàn này.
Dưới gốc cây cổ thụ quen thuộc, "người rừng" nói chuyện có vẻ cởi mở hơn. Với gần 40 năm sống trong rừng, ít giao tiếp với xã hội nên trong suốt cuộc nói chuyện, có từ ông nhớ, có từ quên. Ông bảo: "Lâu lắm rồi mới có khách ghé thăm, nhưng các anh thông cảm, không phải vì không muốn tiếp chuyện với các anh ở trong nhà tôi đâu, mà bởi ra giữa cánh rừng này tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn".
Ngồi trầm tư một lúc, ông Toán tâm sự tiếp: "Tôi tên Đinh Văn Toán, năm nay đã 62 tuổ.i. Mặc dù sinh ra tại xóm Đá Bia nhưng trước đây mọi người vẫn thường gọi tôi là Toán 'Mực', bởi vợ tôi là người ở xóm Mực. Sau khi kết hôn, tôi chuyển về đó sinh sống nên mới có tên như vậy. Nhập ngũ năm 1970 khi vừa mới lập gia đình được mấy ngày. Năm ấy, miền Nam bước vào thời kỳ cao điểm nhất của cuộc kháng chiến chống Mỹ. Tôi nhập ngũ và được phân công vào đơn vị đặc công, tham gia chiến đấu ở chiến trường Quảng Trị. Tôi xuất ngũ năm 1975, năm đó cũng là năm cuộc đời tôi gặp nhiều bất hạnh nhất".
Nỗi bất hạnh trong cuộc đời của ông Toán, đó chính là sự tổn thương trong sâu thẳm tâm hồn. Ông kể: "Trở về từ chiến trường, những tưởng về nhà sẽ gặp được người vợ hiền đảm đang, thế nhưng, sự thật với tôi lại quá phũ phàng. Khi trở về, cha mẹ thì mất, người vợ hiền thảo chỉ mới ở với nhau chưa trọn tuần trăng mật, bao thề non, hẹn biển rằng sẽ đợi chờ tôi cho đến ngày chiến thắng trở về. Nhưng lời thế ấy có lẽ chỉ còn tôi là nhớ. Vì không thể chờ đợi được nên cô ấy đã bỏ theo một người đàn ông khác.
Người đàn ông đó không ai khác lại chính là người bạn một thời từng chăn trâu, cắt cỏ, rồi cùng chung chiến tuyến với tôi. Do bị thương nên anh ta được xuất ngũ về quê trước. Không biết có phải vì cố tình hay là do thông tin sai lệch trong chiến trường mà khi trở về, người bạn đó đã nói với vợ tôi rằng tôi đã hy sinh. Thế rồi, chuyện gì đến cũng đã đến".
Hang đá, nơi ông Toán trú ẩn suốt 40 năm.
Ông trầm ngâm nói tiếp: "Vợ tôi mặc dù rất đau khổ nhưng không thể ở một mình mãi được, khi cô ấy vẫn đang ở độ tuổ.i đẹp nhất cuộc đời. Trước sự giúp đỡ tận tình và những lời hứa hẹn gánh vác trách nhiệm của bạn tôi, cô ấy đã chấp nhận đi bước nữa. Khi trở về, quá cay đắng, tủ.i nhụ.c, cảm thấy xấu hổ với làng xóm, tôi bỏ nhà bỏ cửa lên hang Lắn này. Ấy thế mà cũng đã được gần 40 năm rồi đấy".
Cũng theo ông Toán chia sẻ, mặc dù rất đau khổ trước sự ra đi của người vợ cùng sự phản bội của người bạn thân nhưng bao nhiêu ký ức đẹp đẽ về thời gian yêu nhau giữa hai người, ông vẫn luôn gìn giữ. Chỉ có giấy tờ bản thân là ông không còn muốn giữ lại. Bởi ông nghĩ, cái quan trọng nhất là tình người đã không còn thì những mảnh giấy vô tri cũng không còn quan trọng nữa. Tất cả được ông Toán kết thúc bằng một ngọn lửa.
Thứ ông giữ lại duy nhất đó là lời thề, lời ước hẹn của ông với người vợ năm xưa trước khi lên đường nhập ngũ. Bởi theo ông Toán, ông muốn quên, nhưng nó cứ ngự trị trong tâm hồn mình. Quên không được, ông đành phải nhớ.
Giờ đây, khi tuổ.i đã già, sức đã yếu, ông Toán cũng không còn tinh nhanh như trước nữa nhưng không khi nào ông nghĩ đến việc rời cánh rừng Lắn trở về bản sinh sống. Thậm chí, các cháu trong họ đã nhiều lần vào hang Lắn vận động, thậm chí cưỡng ép đưa ông về bản để sống tuổ.i già. Tuy nhiên, nhớ rừng, nhớ hang, nhớ cây sáo Ôi, chỉ dăm bữa là ông lại trốn vào rừng.
Ông Bùi Mạnh Tưởng, Chủ tịch UBND xã Tiề.n Phong chia sẻ: "Trường hợp của ông Toán, chúng tôi rất tiếc là giấy tờ đã mất hết nên không thể làm các chế độ cho ông ấy được. Chính quyền địa phương cũng đã nhiều lần lặn lội lên tận hang Lắn vận động ông Toán trở về với cuộc sống đời thường, với bản làng mà ông ấy có chấp nhận đâu. Chúng tôi muốn đưa ông Toán vào danh sách những người được hưởng trợ cấp xã hội, người nghèo không nơi nương tựa mà ông ấy cũng không chịu. Vì 'người rừng' thì chỉ thích ở trong rừng thôi".
Sống một mình trong rừng, ông Toán nuôi trồng được nhiều cây cối như rau cải nương, táo, mận hoang dại, cùng với vài ba con lợn rừng đã được ông thuần hóa. Giản dị vậy thôi nhưng với ông, đó là niềm vui, là hạnh phúc.
Ông bảo: "Hạnh phúc của tôi đơn giản chỉ có vậy, gần 40 năm sống ở đây, giờ đã quen "mùi" của rừng rồi. Cánh rừng này đã cưu mang, che chở tôi gần nửa cuộc đời, khi tôi chế.t, tôi muốn hồn mình hòa vào với cánh rừng mẹ bạt ngàn".
Chiều tàn, cánh rừng Lắn càng trở nên âm u, tĩnh mịch và lạnh lẽo hơn. Bên bếp lửa hồng bập bùng, "người rừng" cầm cây sáo lên thổi những giai điệu quen thuộc. Tiếng sáo Ôi réo rắt, vun vút phá tan sự tĩnh lặng cả khu rừng. Giai điệu rời rạc, trầm bổng như chính cuộc đời bất hạnh của ông vậy.
Theo Xahoi
Mưa đá kỷ lục bất ngờ trút xuống Cao Bằng Khoảng 21h đêm qua (31/3), một trận mưa đá lớn đã đổ xuống huyện Trùng Khánh - Cao Bằng khiến toàn bộ những ngôi nhà lợp ngói bị thủng mái. Hàng ngàn người dân không có chỗ ngủ; đồ đạc trong nhà ướt sũng. Theo ghi nhận của PV Dân trí, trận mưa đá chỉ xảy ra trong vòng 5 phút, nhưng đã...