Ghen thế này là thông minh hay ngu ngốc?
Không ấn chuông, không đậ.p cửa, cũng không gào thét, chị cởi chiếc giày bên chân phải của mình, treo vào phía trong cánh cửa sắt có chồng và tình nhân đang ở rồi phóng xe về nhà.
18 giờ, chị gọi điện thoại đến công ty của chồng, chú bảo vệ nói rằng: “ Sếp vừa đi ăn tối ở nhà hàng”.
Linh tính cho chị biết đó là… nhà nàng chứ không phải nhà hàng.
20 giờ, sau khi cho các con ăn xong, chị phi xe máy đến nhà nàng.
Ô tô của sếp đang đỗ ở trong sân. Linh tính đã không đán.h lừa chị. Có cái gì đó rất nóng, trào lên nơi cuống họng nhưng chị đã kịp nuốt khan nó vào. Không ấn chuông, không đậ.p cửa, cũng không gào thét, chị cởi chiếc giày bên chân phải của mình, treo vào phía trong cánh cửa sắt rồi phóng xe về nhà, giúp các con ôn bài.
Gần 23 giờ đêm, sếp mới chỉnh trang lại y phục, chải lại mái tóc bị vò rối bù và ra về. Nàng ra mở cửa cho sếp trong bộ váy áo ngủ mỏng tanh đầy quyến rũ và giật mình khi nhìn thấy một chiếc giày treo trong khung cửa sắt.
“ Sao lại có một chiếc giày ở đây? Một chiếc giày chân phải rất đẹp”.
Video đang HOT
“Thôi, em vào ngủ đi. Cho dù đẹp nhưng một chiếc giày thì cũng chẳng làm được việc gì”.
Một chiếc giày trên bậc cửa cứ nhắc sếp về sự lẻ loi và tội lỗi của một người.
Trên đường về nhà, sếp cứ nghĩ vẩn vơ về chiếc giày đó, nó là của ai? Và vì sao nó được treo ở đó? Sếp đán.h ô tô vào gara, mở cổng rất khẽ. Có một chiếc giày chân trái của phụ nữ đặt ngay ngắn trên bậc cửa.
Sếp đứng như trời trồng trước chiếc giày đó chừng 2 phút. Sau đó sếp vào phòng ngủ riêng, vì sếp không muốn nghe vợ cằn nhằn, khóc lóc.
Nhưng sếp trằn trọc mãi không sao ngủ được. Sẽ có giông bão trong căn nhà này. Sẽ là nước mắt, tiếng la hét và một lá đơn l.y hô.n. Rồi hai đứa nhỏ sẽ chán đời, đi bụi và hư hỏng…
Đó là tấn bi kịch đáng sợ nhất.
Nhưng sáng hôm sau mọi việc vẫn diễn ra bình thường. Bát phở gầu bò thơm ngào ngạt vẫn được để ngay ngắn trên bàn cùng với mấy dòng chữ của vợ: “Em đưa các con đến trường. Anh ăn sáng rồi đi làm. Hôm nay trời u ám nên anh phải mặc bộ vét màu sáng, thắt cà vạt màu sáng. Em đã là kỹ, treo trong tủ”.
Sếp gọi điện thoại cho nàng: “Chiếc giày chân phải kia là của vợ anh. Đừng vứt đi nhé”. Giọng nàng đầu dây bên kia nghe hơi hoảng hốt: “Trời ạ! Anh muốn làm sao thì làm chứ nếu chị ấy đến nhà em làm ầm lên thì em không sống nổi đâu. Chiều anh tạt qua lấy chiếc giày về”.
Nhiều ngày trôi qua mà giông bão không nổi lên, thái độ của vợ sếp vẫn bình thản, song một chiếc giày trên bậc cửa cứ nhắc sếp về sự lẻ loi và tội lỗi của một người.
Rồi một buổi chiều, sếp lấy hết can đảm, lôi chiếc giày bên phải trong cốp xe ra, đặt ngay ngắn bên chiếc giày chân trái của vợ. Chị đi làm về, đứng sững trước bậc cửa mấy giây rồi chạy vào, ôm ghì lấy chồng mà thì thầm: “Ôi! Chiếc giày chân phải của em!”.
Sếp cũng thì thầm bên tai vợ: “Anh xin lỗi em – nghìn lần xin lỗi!
Câu chuyện trên là có thật. Tuy nhiên, có người nói người vợ đán.h ghe.n rất thông minh, có người lại cho rằng bà vợ này thật nhu nhược. Theo độc giả thì người vợ này thông minh hay nhu nhược và nếu ở trong tình huống này, độc giả sẽ làm gì?
Theo VNE
Yêu em, yêu thêm tình phụ
Tôi biết anh từ lúc còn là con bé 10 tuổ.i, thích cắn móng tay và chỉ mê chơi búp bê. Bố tôi là thầy giáo chủ nhiệm của anh, bố hay gọi anh đến nhà giúp ông chấm bài. Ngoài việc anh hay cốc đầu tụi con nít, tôi mê tít mọi thứ của anh.
Anh rất khéo tay, hình như anh biết làm mọi đồ chơi trên đời. Lũ bạn trong xóm cứ phải mắt tròn, mắt dẹt nhìn tôi hết khoe con diều giấy được anh tô vẽ cẩn thận đến quả thuyền không thấm nước có thể bơi quanh ao. Khoản đồ chơi đã thế, khoản đồ ăn còn thích hơn. Anh học giỏi, có nhiều chị hâm mộ, gửi thư tình và tặng cả bánh kẹo. Thư tình thì tôi chả mấy hứng thú với những dòng sến sẩm của các chị "vắt mũi còn chưa sạch" (đấy là bố tôi bảo thế), nhưng bánh kẹo thì tôi giúp anh giải quyết hết. Sau này lớn lên tôi vẫn trách anh ngày xưa đầ.u độ.c tôi quá nhiều kẹo nên tôi mới thành ra mũm mĩm quá đà.
Lên cấp ba n.ữ sin.h phải mặc áo dài trắng đến trường. Những ngày đầu, tôi khóc suýt cạn nước mắt vì tai họa trời giáng đó, tôi vốn chẳng thon thả gì, mặc áo dài nhìn y chang con vịt lạch bạch. Một hôm anh đến trường tìm, gọi mãi tôi mới chịu ra gặp. Anh bảo vừa bắt xe đò trên Hà Nội về, có mua cốm Vòng nên ghé vào cho tôi. Được quà mà mặt tôi vẫn ỉu xìu, anh cốc đầu hỏi "con bé này hôm nay bị ngớ ngẩn à", tôi phụng phịu chẳng nói gì hết. Nhìn tôi vụng về vén tà áo dài anh phì cười rồi ra về, lúc quay đi còn đán.h rơi câu nói chẳng biết đùa hay thật "em mặc áo dài đẹp lắm!". Chỉ thế thôi mà suốt buổi học, hai má tôi nóng ran.
Tôi ngập ngừng bước chân vào tình đầu từ năm nhất đại học, lúc đấy anh đã ra trường đi làm. Nhớ mãi một ngày mưa gió bão bùng, tôi nằm bẹp trong phòng trọ, sốt li bì. Anh đội mưa mang thuố.c đến, thấy tôi ốm như xác ve anh nói thương tôi. Nhìn ánh mắt anh tôi hiểu ra rằng đó không còn là niềm thương thuở nhỏ dại mà là niềm thương sẽ ám ảnh tôi suốt đời. Nhiều ngày nhiều tháng trôi đi, tình yêu lúc lên lúc xuống, nhưng chưa lúc nào hết mặn nồng. Tôi chưa thấy ai chiều người yêu như anh, dường như mọi ngóc ngách Hà Nội, anh đều đã đưa tôi qua. Giờ ngoái lại, thấy ngóc ngách nào của tuổ.i thanh xuân cũng có nụ cười, cả nước mắt của anh. Cứ ngỡ rằng tôi sẽ không thể cưới ai khác ngoài anh, người đã ở bên những lúc tôi đau khổ nhất, đã từng đêm dịch tài liệu cho tôi học thi, đã dốc hết khoản tiề.n tiết kiệm giúp tôi chữa khỏi bệnh hiểm nghèo cho mẹ.
Nhưng rồi dông bão cũng ập đến. Năm cuối, tôi đi thực tập tại một công ty nước ngoài, sếp của tôi là một chàng trai trẻ nhưng rất tài năng. Lúc đấy vẻ lịch lãm hào hoa của người đàn ông thành đạt vừa đi du học nước ngoài về đã làm tôi mờ mắt. Tôi nhận lời yêu anh ta chỉ sau vài tuần quen biết, nhận lời làm vợ chỉ sau vài tháng yêu đương.
Đêm trước ngày cưới, con bạn thân từ Mỹ gọi điện về chúc mừng "nhất mày nhá vớ được ông sếp vừa giàu có vừa đẹp trai", tôi cười hả hê "số tao nó thế". Đêm ấy anh cũng gọi, giọng say khướt, anh đọc đi đọc lại bài thơ thời sinh viên đã viết tặng tôi. Tôi cười nhạt, bảo "nếu muốn tôi hạnh phúc thì hãy cắt đứt liên lạc", đầu dây bên kia chợt im lặng đến thảng thốt. Nỗi im lặng đáng sợ ấy đã kéo dài 3 năm, cho đến một ngày... chuông cửa nhà tôi rung lên.
Vẫn là cánh cửa nâu cũ kĩ, vẫn bậc thềm ngày xưa anh ngồi chơi ô ăn quan với tôi, nhưng đón anh không còn là con bé sún răng vì ăn nhiều kẹo của anh, không còn là cô gái hai má đỏ hồng lúc mới yêu. Tôi tự hỏi anh còn trở lại nơi này làm gì, khi tôi giờ đã là gái một con, đã héo mòn vì cuộc hôn nhân chế.t yểu sau ba năm chịu đựng cảnh chồng ngoạ.i tìn.h. Anh chẳng thay đổi gì cả, sau ngần ấy đau khổ vẫn tìm tôi để nói lại bắt đầu, vẫn đứng trước hiên nhà xưa mà thầm thì "yêu em yêu thêm tình phụ, yêu em lòng chợt từ bi bất ngờ". Tôi òa khóc vì ân hận và hổ thẹn, không dám tin những lời anh nói, không dám nhìn kĩ gương mặt anh, nhìn kĩ vào quá khứ chưa phai màu.
Theo VNE
Ấy vậy mà anh dám bỏ tôi để theo con mắm đó... "Anh nói thiệt, nếu em không thay đổi thì chắc là... ở giá luôn quá. Đàn bà con gái gì mà không có một chút duyên...". Mỗi lần nghĩ tới câu nói của Hưng là tôi thấy tức nghẹn. Anh ta đã chẳng từng là người đầu tiên, là người đã lấy mất đời con gái của tôi đó sao? Thế sao hồi...