Ghen thế này là thông minh hay ngu ngốc?
Không ấn chuông, không đập cửa, cũng không gào thét, chị cởi chiếc giày bên chân phải của mình, treo vào phía trong cánh cửa sắt có chồng và tình nhân đang ở rồi phóng xe về nhà.
18 giờ, chị gọi điện thoại đến công ty của chồng, chú bảo vệ nói rằng: “ Sếp vừa đi ăn tối ở nhà hàng”.
Linh tính cho chị biết đó là… nhà nàng chứ không phải nhà hàng.
20 giờ, sau khi cho các con ăn xong, chị phi xe máy đến nhà nàng.
Ô tô của sếp đang đỗ ở trong sân. Linh tính đã không đánh lừa chị. Có cái gì đó rất nóng, trào lên nơi cuống họng nhưng chị đã kịp nuốt khan nó vào. Không ấn chuông, không đập cửa, cũng không gào thét, chị cởi chiếc giày bên chân phải của mình, treo vào phía trong cánh cửa sắt rồi phóng xe về nhà, giúp các con ôn bài.
Gần 23 giờ đêm, sếp mới chỉnh trang lại y phục, chải lại mái tóc bị vò rối bù và ra về. Nàng ra mở cửa cho sếp trong bộ váy áo ngủ mỏng tanh đầy quyến rũ và giật mình khi nhìn thấy một chiếc giày treo trong khung cửa sắt.
“ Sao lại có một chiếc giày ở đây? Một chiếc giày chân phải rất đẹp”.
“Thôi, em vào ngủ đi. Cho dù đẹp nhưng một chiếc giày thì cũng chẳng làm được việc gì”.
Một chiếc giày trên bậc cửa cứ nhắc sếp về sự lẻ loi và tội lỗi của một người.
Trên đường về nhà, sếp cứ nghĩ vẩn vơ về chiếc giày đó, nó là của ai? Và vì sao nó được treo ở đó? Sếp đánh ô tô vào gara, mở cổng rất khẽ. Có một chiếc giày chân trái của phụ nữ đặt ngay ngắn trên bậc cửa.
Sếp đứng như trời trồng trước chiếc giày đó chừng 2 phút. Sau đó sếp vào phòng ngủ riêng, vì sếp không muốn nghe vợ cằn nhằn, khóc lóc.
Video đang HOT
Nhưng sếp trằn trọc mãi không sao ngủ được. Sẽ có giông bão trong căn nhà này. Sẽ là nước mắt, tiếng la hét và một lá đơn ly hôn. Rồi hai đứa nhỏ sẽ chán đời, đi bụi và hư hỏng…
Đó là tấn bi kịch đáng sợ nhất.
Nhưng sáng hôm sau mọi việc vẫn diễn ra bình thường. Bát phở gầu bò thơm ngào ngạt vẫn được để ngay ngắn trên bàn cùng với mấy dòng chữ của vợ: “Em đưa các con đến trường. Anh ăn sáng rồi đi làm. Hôm nay trời u ám nên anh phải mặc bộ vét màu sáng, thắt cà vạt màu sáng. Em đã là kỹ, treo trong tủ”.
Sếp gọi điện thoại cho nàng: “Chiếc giày chân phải kia là của vợ anh. Đừng vứt đi nhé”. Giọng nàng đầu dây bên kia nghe hơi hoảng hốt: “Trời ạ! Anh muốn làm sao thì làm chứ nếu chị ấy đến nhà em làm ầm lên thì em không sống nổi đâu. Chiều anh tạt qua lấy chiếc giày về”.
Nhiều ngày trôi qua mà giông bão không nổi lên, thái độ của vợ sếp vẫn bình thản, song một chiếc giày trên bậc cửa cứ nhắc sếp về sự lẻ loi và tội lỗi của một người.
Rồi một buổi chiều, sếp lấy hết can đảm, lôi chiếc giày bên phải trong cốp xe ra, đặt ngay ngắn bên chiếc giày chân trái của vợ. Chị đi làm về, đứng sững trước bậc cửa mấy giây rồi chạy vào, ôm ghì lấy chồng mà thì thầm: “Ôi! Chiếc giày chân phải của em!”.
Sếp cũng thì thầm bên tai vợ: “Anh xin lỗi em – nghìn lần xin lỗi!
Câu chuyện trên là có thật. Tuy nhiên, có người nói người vợ đánh ghen rất thông minh, có người lại cho rằng bà vợ này thật nhu nhược. Theo độc giả thì người vợ này thông minh hay nhu nhược và nếu ở trong tình huống này, độc giả sẽ làm gì?
Theo VNE
Chồng làm trai bao để... cải thiện khả năng chăn gối
Thì ra là vậy, hóa ra lâu nay Hùng là một trai bao cho bà sếp hơn anh cả chục tuổi.Anh muốn khẳng định bản lĩnh đàn ông với Hiền nên đã đi làm trai bao để rèn dũa chuyện chăn gối.
Hiền và Hùng mới cưới nhau được 2 tháng. Người ta bảo "gái phải hơi trai" sẽ mập và xinh hơn, nhưng Hiền thì lại khác, càng ngày nhìn Hiền càng gầy. Nét vui tươi, yêu đời ngày xưa không còn nữa, lúc nào nhìn Hiền cũng có vẻ đăm chiêu, hay cáu gắt.
Đến Hùng cũng ngạc nhiên vì sự thay đổi có chiều hưởng xấu của Hiền. Suy nghĩ mãi, Hùng không nhận ra mình có làm gì khiến vợ không vui, anh hết lòng chiều chuộng vợ.
Hiền mới ra trường nên tạm thời ở nhà chờ việc, Hùng đi làm từ sáng đến tối mới về. Sáng thì anh dậy sớm, nấu ăn sáng cho cả hai vợ chồng, chiều cứ hết giờ là nhanh nhanh nhảu nhảu về nhà với vợ.
Hiền thích gì Hùng cũng không tiếc tiền mua sắm cho thỏa lòng vợ. Thế nhưng từ ngày đám cưới đến nay, chưa bao giờ Hiền nhìn thấy trong đôi mắt kia một tia hạnh phúc. Thấy vợ ngày càng tiều tụy, Hùng hỏi nguyên do và muốn dẫn vợ đi khám thì Hiền chỉ cười và bảo "Em không sao, chắc do thay đổi môi trường sống nên vậy...".
Lí do của Hiền đưa ra dù có phần gượng gạo, nhưng Hùng đành tặc lưỡi và hi vọng tình hình nhanh được cải thiện.
Cho đến một ngày, buổi sáng đi làm Hùng sơ ý để quên bản thiết kế ở nhà nên buổi trưa phải tranh thủ về nhà lấy để chiều nộp cho sếp.
Về đến nhà, vừa định xoay nắm cửa vào nhà thì tiếng nức nở của Hiền khi nói chuyện với ai đó trong điện thoại làm Hùng tò mò và đứng lại để nghe.
"Tớ mệt mỏi, chán nản lắm rồi. Chồng tớ như như cái bút hết mực, người ta bảo cuộc sống phòng the những ngày đầu mới cưới là mặn nồng nhất. Nhưng ngoài chuyện chiều chuộng vợ về mặt vật chất thì chuyện chăn gối của anh ấy vô cùng tồi. Tối nào hai vợ chồng cũng "làm" mà chưa bao giờ tớ có cảm giác thỏa mãn. Anh ấy lóng ngóng, chả biết gì. Mới hơn 2 tháng làm vợ mà mỗi lần chồng tớ động vào người là tớ thấy sợ, thấy đau mà không dám than vãn, cứ phải chiều chồng như một cái máy không cảm xúc. Anh ấy không khơi gợi được bản năng tình dục của tớ. Nhiều khi nghĩ hay bảo chồng đi gái để họ dạy cho cách chiều vợ chứ cứ tình hình này có lẽ cũng "giải tán" sớm...".
Nghe vợ nói, Hùng như "Từ Hải chết đứng", đúng là Hùng không có kinh nghiệm gì về "chuyện ấy" thật. Bởi Hiền là mối tình duy nhất của Hùng, chuyện "qua đường" cũng chưa bao giờ tồn tại trong suy nghĩ của anh.
Vậy nên khi lấy vợ, anh như tờ giấy trắng, hành động "yêu" vợ cũng theo bản năng chứ chưa có hiểu biết gì.
Không ngờ, chính sự "không biết gì" trong chuyện gối chăn lại là nguyên nhân khiến Hiền trở nên khô héo.
Buồn chán, Hùng điện thoại rủ cậu bạn thân đi uống rượu, nghe Hùng "trút bầu tâm sự", cậu bạn mới khuyên Hùng rằng "Sư phụ giỏi nhất trong chuyện gối chăn chính là mấy bà sồn sồn, đừng có dại mà đi tìm bọn cave, bệnh tật như chơi đấy. Mày lục lại trong danh sách xem có quen chị nào như thế thì nhờ họ "bổ túc" cho, chứ tao thì... khoản ấy cũng kém lắm".
Nghe bạn nói Hùng bỗng giật mình, trong cơ quan đồn ầm lên chuyện sếp của Hùng luôn thích "săn" trai vì chồng sếp là một ông già đã "gần đất xa trời", không đáp ứng được nhu cầu tình dục cao của bà. Cũng nhiều lần sếp gạ tình Hùng, nhưng anh luôn tìm cách trốn tránh. hay là...
Hùng dạo này bận rộn hơn, những cuộc vắng mặt đột xuất liên tiếp xảy ra. Khi thì đối tác mời đi tận Ninh Bình chơi golf, lúc thì cùng sếp đi tận Đà Nẵng công tác... Anh luôn bận rộn.
Vài lần trở về nhà với bộ dạng phờ phạc, nhìn chồng tiều tụy, Hiền xót xa đau khổ. Khuyên anh hạn chế làm việc, sức khỏe là quan trọng nhất, nhưng Hùng chỉ nói, anh đang ở độ tuổi khao khát chinh phục, anh muốn kiếm thêm nhiều tiền và tạo dựng một cuộc sống tốt hơn hiện tại.
Cuộc sống vợ chồng Hiền không hề thiếu thốn, nếu không muốn nói dư dả, có của ăn, của để, nhưng đàn ông say kiếm tiền, ham lao động như chồng Hiền, chị có thể hiểu được.
Trong một vài lần gần gũi, Hùng bâng quơ hỏi vợ: "Em có thích anh như bây giờ không?". Đáp lại là lời nói đê mê qua từng hơi thở: "Em thấy anh rất tuyệt. Sao anh hỏi vậy". Câu hỏi rơi vào khoảng không bao la cùng nhịp thở đều đặn của hai cơ thể hòa trộn làm một.
Hôm mang đồ của chồng đi giặt, vô tình Hiền thấy có thứ gì đó cộm cộm trong túi áo khoác của chồng. Chị giật mình lôi ra, sững người trong tay là hai chiếc bao cao su chưa sử dụng. Chị và chồng không có thói quen sử dụng bao cao su.
Như vậy hai chiếc bao cao su kia dùng vào việc gì? Lặng lẽ treo chiếc áo lên mắc như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Hiền âm thầm theo dõi động tĩnh của chồng.
Đêm hôm sau, anh lại thông báo đi công tác đột xuất. Chị mỉm cười và hôn tạm biệt đầy lưu luyến. Chẳng phải chuyến đi Sài Gòn như anh thông báo, Hùng dừng taxi ở trước một khách sạn khá lộng lẫy, một người phụ nữ trung tuổi chạy tới vồn vã đón anh. Hai người họ mất hút vào trong khách sạn.
Hiền bần thần trở về nhà. Câu chuyện trở nên rành rẽ, khúc chiết, rõ ràng hơn khi Hiền vô tình đọc được nhật kí của Hùng .
"Đã bắt đầu nhìn thấy nụ cười hạnh phúc và vẻ mãn nguyện của vợ khi ở trên giường. Thật cay đắng khi hạnh phúc được đổi bằng những đêm sống như một thằng trai bao của sếp, mỗi đêm bà ta "bổ túc" cho một kiểu. Tự thấy ghê sợ chính bản thân mình khi mỗi lần đi "công tác" lại được bà ấy cho một cọc tiền...".
Thì ra là vậy, hóa ra lâu nay Hùng là một trai bao cho bà sếp hơn anh cả chục tuổi. Cuốn nhật kí rơi vào lòng chị, đôi tay Hiền buông thõng, mọi thứ quay cuồng. Anh muốn khẳng định bản lĩnh đàn ông với Hiền nên đã đi làm trai bao để rèn dũa chuyện chăn gối.
Điều ấy lý giải vì sao những lần ân ái gần đây, anh trở nên nồng nhiệt, khác lạ và đầy bất ngờ. Không thể phủ nhận anh trở nên điệu nghệ, điêu luyện, cực kỳ thăng hoa trong mỗi lần gần gũi. Chính Hùng cũng từng thừa nhận, chỉ cần làm Hiền hạnh phúc thì anh có thể bất chấp tất cả.
Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại đổ chuông, Hiền cố nuốt nước mắt để nghe Hùng nói chuyện "Bà xã, anh xong việc sớm nên mai là được về với em rồi, đợi anh về nhé, sẽ cho em nhiều bất ngờ...".
Điều "bất ngờ" mà Hùng nói khiến Hiền rùng mình. Ngày mai, Hiền sẽ phải đối mặt với chồng thế nào đây, cô rối trí quá...
Theo VNE
Yêu em, yêu thêm tình phụ Tôi biết anh từ lúc còn là con bé 10 tuổi, thích cắn móng tay và chỉ mê chơi búp bê. Bố tôi là thầy giáo chủ nhiệm của anh, bố hay gọi anh đến nhà giúp ông chấm bài. Ngoài việc anh hay cốc đầu tụi con nít, tôi mê tít mọi thứ của anh. Anh rất khéo tay, hình như anh...