Ghen đủ chưa vợ?
Về đến nhà cười với vợ một cái cho vui nhà vui cửa, vậy mà vợ phán một câu xanh rờn: ‘Làm gì có lỗi với mẹ con em hay sao mà thái độ lạ vây?’.
Vợ tôi, cô nàng hoạt bát, nhanh nhẹn, ăn nói khéo léo ai cũng mến nhưng từ lúc sinh con thì tính tình càng thay đổi. Khi nghỉ hậu sản vợ đùa: “Vợ ở cữ, chồng léng phéng là chết nha?”. Tôi bảo vợ: ” Có bầu rồi khó tính nói bậy “. Cứ nghĩ vợ chồng đùa tí có qua có lại, vậy mà tính tình vợ tôi ngày gắt gỏng vì ghen tuông vô cớ.
Có yêu mới ghen. Tôi cũng thừa hiểu là khi yêu ai cũng muốn đối phương chung thủy là điều quan trọng nhất. Tuy nhiên, với một số người cuồng yêu thì ghen trở thành một căn bệnh khó chữa. Vợ tôi có lẽ cũng là một trường hợp không ngoại lệ. Thời mới yêu, tôi cũng hay ghen với bao gã đàn ông cứ chọc ghẹo người yêu của mình nhưng tôi không ngờ đàn bà ghen đến phát sợ.
Thú thật, lúc đầu mọi người bảo: “Quân, mày có phước mới gặp con Lan, nó chu đáo, lo lắng cho mày tất tần tật “. Ừ, thì hãnh diện, vui khi được bạn bè ngưỡng mộ. Nhưng vợ tôi ở nhà xem phim tình cảm miết, đọc báo này nọ thấy người ta đánh ghen hội đồng, lột quần áo, rồi nhiều chuyện khủng khiếp hơn nhiều… nên suy nghĩ lệch lạc. Chồng đi làm về trễ lại nói lê la hàng quán với cấp dưới, kiểm tra áo, quần có mùi lạ hay không, gặng hỏi đủ điều nhức óc.
Có lần, cơ quan tặng cho mỗi người một sợi dây nịt da đắt tiền, về vợ soi mói: ” Ở đâu ra, mua bao nhiêu? Em nhìn là biết đắt tiền rồi, không ai tặng mấy thứ đắt như thế này. Anh khai thiệt đi !”. Cô ấy khóc lóc sướt mướt như đứa trẻ, con còn nhỏ khó ngủ, vợ khóc nên con cũng giật mình khóc theo. Tôi đành xuống nước dỗ ngọt cho êm nhà êm cửa. Ấy vậy mà vợ còn gọi điện thoại dò la đồng nghiệp là cơ quan anh dạo này dịp gì mà tặng quà cho cấp dưới bằng sợi dây nịt vậy.
Video đang HOT
Thời mới yêu, tôi cũng hay ghen với bao gã đàn ông cứ chọc ghẹo người yêu của mình
nhưng tôi không ngờ đàn bà ghen đến phát sợ. (Ảnh minh họa).
Tưởng đâu qua chuyện là xong, ai ngờ hết chuyện này đến chuyện kia. Hôm tháng 2 vừa rồi cơ quan trả lương qua thẻ ATM nên bắt buộc phải đổi mã pin, lúc trước tiền lương thường là vợ giữ, giờ cơ quan bắt làm thẻ nên không đưa trực tiếp cho vợ mà muốn chi gì rút ra xài. Con ốm, hết tiền nên rút nhưng vợ lại làm um sùm lên cái vụ mã pin: “141200 là gì? Hai vợ chồng không ai sinh ngày 14/12 hết. Ngày sinh của ai hả, anh nói đi, tin tôi ôm con đi không hả?”. Thiệt khổ với bà Hoạn Thư nhà tôi, ngày 14/12 là ngày tôi vào Đảng, vợ ơi là vợ!
Ngày trước, đi làm về là vợ hay ráy tai cho tôi nhưng gần đây thấy vợ chăm con mệt nên tôi đi cắt tóc rồi lấy ráy tai luôn một thể. Vậy mà về nhà vợ bắt nằm xuống cho vợ lấy ráy tai, tôi giải thích là không cần, anh làm ở tiệm. Vậy mà vợ điện thoại đùng đùng cho mẹ tôi, nói tôi vợ lại gần không cho, đi làm mà còn đi mát xa thư giãn, chê vợ già xấu, ráy tai cũng không cho. Mẹ tôi với vợ hợp lắm, bà lúc nào cũng bênh con dâu, thế là tôi oan ức nhận một loạt những lời mắng của mẹ.
Thật tình với cô vợ ghen tuông quá quắt này khiến tôi chết mất. Giải thích thì em ậm ừ: “Em không thế nữa”. Qua hôm sau tính nào lại tật nấy, không khác trước bao giờ. Tháng Hai vừa qua, cơ quan tổ chức đi du lịch Đà Lạt, tôi từ chối không đi vì nhà có con nhỏ phải ở nhà phụ tiếp vợ nhưng khổ nỗi đi toàn với lãnh đạo, buộc lòng phải đi nhưng trong bụng không ổn. Về kể vợ nghe: ” Anh phải đi Đà Lạt một chuyến “, cô ấy giãy nảy: “Hứa làm có tiền dắt tôi đi đây đó biết với người ta, giờ chưa đi đâu được mà có một cục vầy rồi đi đâu được. Thôi anh đi đi, tôi với con về nhà ngoại ở “. Vợ cuốn quần áo về nhà mẹ đẻ cho bằng được, nhất quyết ẵm con theo và không cho tôi gặp thằng bé với lý do: “Vợ chồng nhưng anh hưởng thụ một mình nên con anh đừng hòng gặp “. Tôi phải hủy chuyến đi Đà Lạt, dù bị mọi người nói cái thằng sợ vợ. Thôi thì hạnh phúc gia đình ráng giữ chứ sao giờ. Không trách cô ấy được vì phụ nữ họ cần đàn ông gánh vác, làm điểm tựa cả đời.
Hy vọng qua giai đoạn này vợ tôi trở lại như trước. Ghen quá sao mà chịu nổi vợ ơi!
Theo Ngoisao
Thiên sứ của mẹ
Cuộc hôn nhân của bố mẹ nó không có tình yêu. Ca sinh của mẹ khó, mẹ không qua khỏi, đứa bé vẫn còn nằm nguyên trong bụng mẹ. Cái chết đôi của mẹ và em ám ảnh nó mãi cho đến tận bây giờ.
Những ngày mẹ còn sống, trong bộ nhớ của nó chỉ là những trận cãi vã, những ánh nhìn hằn học và những lời chỉ trích mỉa mai. Ngày mẹ mất, nó khóc ròng nước mắt, ôm thân hình lạnh buốt của mẹ mà kêu thét. Bà ngoại cạch mặt bố, sang đón nó về cấm nó sang nhà nội. Hơn 1 năm sau ngày mẹ mất, bố dẫn cô gái xinh xắn về đòi cưới. Bố và dì đến đón nó về sống chung. Dì mua quần áo và đưa nó đi chơi. Nó hận dì vì nghĩ dì là người đàn bà cướp đi bố mẹ nó. Sống với dì, bố dịu dàng hơn trước, chẳng gớm ghếch hay có ánh nhìn nhói buốt giống với mẹ nó. Nó càng ghét bố và căm hận dì hơn.
Dì coi nó như con, chiều chuộng chăm bẵm từng bữa. Nó thích gì được nấy đứa con gái ruột của dì hay ghen tị bảo: "Anh mới là con ruột của dì chứ chẳng phải em". Nó vẫn bỏ mặc vì không thể nào quên đi cái chết của mẹ và những bữa cơm chan đầy nước mắt. Dì bảo nó: "Con muốn đối xử với dì như thế nào cũng được. Dì không giết hại mẹ con. Nhưng dì hứa sẽ cho con cuộc sống tốt nhất và những bữa cơm ấm cúng". Nó quay mặt đi cười khểnh đau đớn.
Ngày dì mang tiền và gạo lên trường cho nó, nó nhất quyết không chịu cầm, giằng co mãi chiếc xe máy đột nhiên tông vào. Dì đẩy nó đi và dì nằm bẹp trên đường, đôi mắt dì vẫn mở với đôi tay nó mà nói yếu ớt:"Con...có sao không?" Nó ôm dì chạy nhanh như tên lửa gọi xe vào viện. Nước mắt giàn giụa. Nó chỉ muốn gọi dì bằng Mẹ một lần. Tiếng gọi mà bao lần nó định nói và khao khát nói. Cái chết của mẹ đã ám ảnh nó mãi, nó không muốn mất đi thêm ai nữa..
Tình yêu của dì dành cho nó cũng lớn lao và đáng quý lắm. Nó biết sự hi sinh của dì dành cho nó. Những ngày đông rét muốt dì lủi thủi đi làm một mình mà chẳng gọi nó đi vì sợ nó khổ, và những lời cay nghiệt, ánh mắt đầy hận thù và những câu nói mai mỉa của nó, dì âm thầm giấu nước mắt không oán trách nửa lời, vì những trận cãi vã với em gái dù nó sai dì vẫn bênh vực bảo vệ nó.
Dì không sinh ra nó, cũng chẳng giết hại mẹ nó. Nó hiểu hơn ai hết cuộc hôn nhân không có tình yêu của bố mẹ. những bữa cơm chỉ có cãi vã và nước mắt. Nó tự hỏi sự ra đời của nó phải chăng là một sai lầm vì cuộc hôn nhân của bố mẹ ngay từ đầu cũng đã sai lầm. Nó cảm giác thật cô độc và bất hạnh. Nhưng giờ nó nghĩ khác vì giờ đây nó đã có dì yêu thương, che chở và cho nó một mái ấm gia đình thực sự. Nó thầm cảm ơn dì vì có lẽ dì là sứ thần mẹ đã phái xuống để chăm sóc và yêu thương nó hết cuộc đời này.
Theo VNE
Thương người khuất núi An Nguyên tròn ba tuổi, nói líu lo như con chim nhỏ lắm lời. Một hôm em tròn xoe mắt hỏi "nội ơi núi rừng có gì?", Nội bảo có bạt ngàn cây xanh, bạn ngàn nắng gió. Hình như nội quên nhắc những nấm mồ. Quê mình dựa lưng vào núi, trông ra biển. Người qua đời cũng lặng lẽ về ôm...