Ghê tởm trước sự thật từ lá thư vợ viết trước lúc lâm chung
Khi phát hiện ra bức thư bí mật của vợ, tôi mới hay rằng bao năm qua mình đã sống trong sự giả dối đáng ghê tởm.
Tôi đã kiên trì theo đuổi vợ mình trong suốt nhiều năm, dù biết xung quanh cô ấy có đầy rẫy những gã đàn ông bóng bẩy và thành đạt khác. Để rồi, cuối cùng tôi cũng rước được nàng về dinh, dù rằng khi quyết định lấy tôi là lúc cô ấy vừa chia tay mối tình đầu kéo dài suốt 4 năm trời. Tôi bằng lòng chấp nhận cuộc hôn nhân chỉ có tình yêu từ một phía, với niềm tin rằng tình cảm chân thành của mình rồi cũng sẽ cảm hóa được trái tim của cô vợ mới cưới.
Thoắt cái, chúng tôi đã ở bên nhau được chục năm. Suốt quãng thời gian ấy, cuộc sống hôn nhân diễn ra êm đẹp với trái ngọt là 2 cô con gái xinh xắn. Công việc của vợ chồng tôi cũng rất suôn sẻ và chúng tôi dường như chẳng phải lo lắng về vấn đề kinh tế.
Đau đớn vì vợ sắp lìa xa cõi trần, tôi lại gặp một sự thật vô cùng ghê tởm. Ảnh minh họa
Thế nhưng, cuộc sống đầy màu hồng của tôi đã sụp đổ hoàn toàn kể từ ngày nhận được tin dữ vợ tôi bị ung thư. Dù chỉ còn một tia hy vọng hoặc phải đánh đổi bằng tất cả tài sản, chỉ cần có thể cứu được cô ấy, tôi nhất định sẽ làm. Vợ tôi đã xin nghỉ việc và tôi đặt hẳn cho cô ấy 1 phòng riêng trong bệnh viện để điều trị lâu dài. Cũng kể từ khi vợ tôi coi bệnh viện là nhà, thì tôi thay cô ấy đảm đương mọi việc gia đình và chăm sóc 2 con gái nhỏ.
Ngày ngày, tôi đều tranh thủ đến bệnh viện thăm vợ 2 lần. Một lần vào lúc sáng sớm khi các con còn chưa thức dậy. Lần nữa vào lúc tối khi các con đã học xong bài và lên giường đi ngủ. Dù luôn cố gắng suy nghĩ lạc quan, nhưng vợ tôi đã chuẩn bị tất cả, từ việc viết di chúc đến dặn dò tôi phải chăm sóc cho các con. Về phía mình, trước mặt vợ, tôi luôn tỏ ra là một người chồng mạnh mẽ. Nhưng sâu trong đáy lòng, tôi thực sự hoang mang và đau khổ, không biết sẽ tiếp tục sống thế nào khi vợ tôi không còn nữa. Mỗi ngày trôi qua là một ngày vợ tôi yếu dần đi, còn tôi luôn canh cánh trong lòng niềm day dứt, muốn làm cho vợ nhiều điều hơn.
Vậy mà đáp lại tình yêu chân thành của mình, tôi chỉ nhận được sự dối trá. Một ngày làm việc, tôi tranh thủ giờ nghỉ trưa phóng xe thẳng đến bệnh viện thăm vợ. Bước gần đến phòng bệnh, nhìn qua cánh cửa khép hờ, tôi thấy một người đàn ông lạ mặt đang nắm chặt tay vợ tôi, còn cô ấy cứ ôm mặt khóc nức nở. Tôi đã đứng rất lâu ngoài cửa để nghe xem họ nói chuyện gì, nhưng cả 2 im lặng, không có gì ngoài những tiếng thở dài và tiếng nấc nghẹn ngào. Linh cảm của người chồng cho tôi biết có điều gì đó không bình thường trong mối quan hệ giữa vợ tôi và người đàn ông lạ mặt này.
Tôi lặng lẽ bỏ về. Nhiều ngày sau, cứ đến giờ ăn trưa là tôi lại tới bệnh viện để lén lút theo dõi. Chỉ trong vòng 1 tuần, người đàn ông ấy xuất hiện 3 lần trong phòng bệnh của vợ tôi. Và, từ những cuộc trò chuyện nghe được, cũng như tận mắt chứng kiến cách người đàn ông kia thể hiện tình cảm với vợ tôi, không quá bất ngờ khi biết rằng anh ta chính là mối tình đầu kéo dài suốt 4 năm của cô ấy. Tôi tưởng rằng vợ mình đã quên, nhưng có lẽ cô ấy vẫn còn yêu anh ta nhiều lắm. Để rồi khi cận kề với cái chết, cô ấy vẫn không thể quên được tình cũ.
Tôi ghen với người đàn ông kia. Nhưng sự ghen tuông của tôi sớm được thay thế bằng lòng thù hận, khi tôi phát hiện ra bí mật ghê tởm giữa vợ tôi và anh ta. Đó là vào 1 buổi trưa khác, tôi tiếp tục theo dõi tại bệnh viện thì nghe thấy vợ tôi nói rằng, cô ấy đã viết xong bức thư gửi cho 2 con gái.
Ngày mai, khi chị gái cô ấy tới thăm, bức thư sẽ được giao cho chị và sẽ được chuyển lại cho 2 đứa con khi chúng đã lớn. Suốt ngày hôm ấy, đầu óc tôi không thể tập trung vào thứ gì, ngoài việc nghĩ đến bức thư đó. Vợ tôi viết gì cho các con, tại sao không đưa cho tôi mà lại phải nhờ chị gái cô ấy?
Video đang HOT
Buổi tôi hôm ấy, tôi vẫn vào viện thăm vợ như mọi khi, nhưng trong đầu luôn nghĩ cách phải lấy bằng được bức thư. Khi vẫn chưa biết phải làm thế nào, thì ông trời lại cho tôi cơ hội. Một đồng nghiệp cũ đến thăm vợ tôi và cả 2 quyết định ra ngoài hành lang đi dạo và nói chuyện cho thoáng đãng. Còn tôi, chỉ chờ vợ đi khuất là vội vàng chộp lấy bức thư dưới gối mà đọc ngấu nghiến, cho đến khi tôi thấy tim mình như nổ tung, mắt nhòe đi trước những con chữ.
Bức thư ấy đã tiết lộ cho tôi 1 sự thật mà có nằm mơ, chính tôi cũng chẳng thể ngờ tới rằng tôi không phải là cha đẻ của các con mình. Trong thư, vợ tôi cũng dặn dò các con là khi lớn lên, nhất định phải đến tìm người đàn ông kia và nhận bố theo địa chỉ đã được ghi sẵn trong đó. Tôi giấu vội bức thư lại chỗ cũ, rồi lao như điên về nhà. Trong đầu tôi chỉ hiện lên những hìnhảnh vợ tôi đang thân mật với hắn ta, và cả 2 cũng cười nhạo khoái chí sau lưng tôi.
Suốt 1 đêm tôi thức trắng vì suy nghĩ và bàng hoàng. Đợi khi trời sáng, tôi đến ngay cổng ngôi nhà đuợc ghi trong thư để tìm gặp gã đàn ông kia. Anh ta khá bối rối khi nhìn thấy tôi bước tới, nhưng khi 2 người đàn ông nhìn thẳng vào mắt nhau, chúng tôi đã thấy hết suy nghĩ của người còn lại. Bởi thế, anh ta đã nhanh chóng thú nhận tất cả mọi chuyện. Năm ấy, anh ta chia tay vợ tôi để lấy 1 cô gái khác theo sự sắp đặt của gia đình. Thế rồi, chưa đầy năm sau, anh ta ly hôn thì cũng là lúc chúng tôi làm đám cưới. Vợ tôi, vì vẫn vương vấn tình cũ, nên thường xuyên trò chuyện an ủi. Tình cũ không rủ cũng đến và cả 2 lén lút qua lại với nhau.
Tôi từng có suy nghĩ trả thù vợ nhưng lại không nỡ vì vẫn còn yêu cô ấy rất nhiều. Ảnh minh họa
Suốt nhiều năm trời, họ đã xây dựng một lịch trình gặp nhau đều đặn 2 lần mỗi tuần y hệt như lịch đi làm, khiến ngay cả tôi cũng chẳng thể phát hiện. Lẽ dĩ nhiên, thành quả của những lần vụng trộm ấy là 2 cô con gái mà bây lâu nay tôi vẫn cứ ngỡ là con mình. Sau khi nghe hết tất cả, tôi đã nghĩ là mình sẽ lao đến anh ta mà trút nắm đấm cho hả dạ những gì tôi đã phải chịu đựng suốt bao năm qua.
Nhưng rồi, tôi lại chẳng thể làm được khi anh ta quỳ xuống van xin đừng làm lớn mọi chuyện, để cho vợ tôi có những ngày tháng cuối đời thật thanh thản. Thật là chua xót khi đến cuối cùng, người ta cũng chỉ nghĩ cho nhau, còn chẳng ai quan tâm đến những cảm xúc, những đau khổ mà tôi đang phải hứng chịu.
Nhiều tuần nay, tôi vẫn phải đóng kịch, vẫn phải tỏ ra vui vẻ như không có chuyện gì trước mặt vợ tôi và các con. Tôi thấy thật sự khó quá. Vậy mà, không biết bằng động lực nào, vợ tôi có thể làm tốt vai diễn của mình trong suốt 10 năm qua.
Sức khỏe vợ tôi yếu đi nhiều và bác sỹ nói cô ấy chỉ sống được 2 tháng nữa. Tôi đã từng hả hê khi nghĩ rằng cô ấy đang phải trả giá cho những tội lỗi mà mình gây ra. Cũng có lúc tôi muốn công khai tất cả mọi chuyện, để vợ tôi phải nếm trải sự bẽ bàng những ngày cuối đời, nhưng rồi tôi lại không đủ can đảm. Sau những điều tồi tệ nhất mà cô ấy đã làm với tôi, tôi vẫn không thể đối xử phũ phàng với người phụ nữ ấy, vì tôi thực sự vẫn còn yêu vợ mình nhiều lắm.
Theo VNE
Giật chồng
Có ai đã từng giật chồng người ta mà được cảm ơn như tôi không? Trời ơi, tại sao lại cảm ơn người đã giật chồng mình? Chị ta là cái thứ vợ gì vậy!
Khi gặp Tuấn lần đầu trong lễ ký kết đối tác chiến lược giữa hai công ty, tôi nói với chị sếp của mình: "Em sẽ cua ông này". Chị sếp dí ngón tay vô trán tôi đe: "Đừng có lộn xộn, người ta có vợ con rồi".
Tôi lơ đễnh hỏi lại "Vậy hả?" nhưng trong tâm trí thì đặc biệt lưu ý người đàn ông có những ngón tay rất dài như tay nghệ sĩ chơi đàn ấy. Chẳng biết sao tôi đặc biệt thích những người đàn ông như vậy.
Khi công ty chiêu đãi, vô tình tôi ngồi cạnh Tuấn. Cơ hội tự đến và tôi cảm thấy ông trời đã có sự sắp đặt khi cho tôi gặp anh, thích anh và lại được ngồi gần anh.
Chiến lợi phẩm đầu tiên tôi mang về hôm đó là số điện thoại của anh để rồi buổi tối rất muộn, tôi nhắn "chúc anh ngủ ngon, mơ đẹp".
Không thấy anh trả lời. Tôi trằn trọc suy nghĩ lung tung. Anh đã ngủ nên không thấy hay vợ anh bắt gặp tin nhắn đã làm khó cho anh? Hay anh không thích làm bạn với tôi? Không có lẽ, vì buổi chiều anh nói chuyện rất vui kia mà?
Sáng hôm sau anh gọi lại. Tôi thở phào. Ra là hôm đó anh mệt vì tiệc tùng nên ngủ sớm. Anh chúc tôi ngày mới vui vẻ. Giọng anh thật ấm. Cả ngày hôm đó tôi làm việc không biết mệt. Tôi mong cho mau đến tối để được nhắn tin chúc anh ngủ ngon...
Cuối cùng thì tôi đã có được người đàn ông của mình sau đúng 6 tháng theo đuổi. Tôi rất mãn nguyện. Tuấn không phải là người đàn ông đầu tiên bị tôi giành khỏi gia đình.
Tôi có một sự hứng thú đặc biệt đối với những người đàn ông đã có vợ, đặc biệt tôi rất ghét những người phụ nữ của họ. Tại sao họ có mà tôi thì không? Vì vậy, tôi phải giằng lấy người đàn ông của họ dù sau đó có khi mối quan hệ chẳng kéo dài bởi tôi là người cả thèm, chóng chán.
Nhưng với Tuấn thì khác. Tôi cảm thấy anh có sức quyến rũ đặc biệt. Hình như tôi yêu anh chứ không đơn giản là sự thèm muốn sở hữu như với những người đàn ông trước đó. Bằng chứng là tôi đã có anh nhưng vẫn khao khát được có và sẽ có anh mãi mãi.
"Anh có lấy em không?" - có lần tôi hỏi Tuấn. Anh nhìn tôi hồi lâu rồi lắc đầu: "Không, vì anh đã có vợ. Tuy cô ấy bệnh, anh không thể gần gũi nhưng anh yêu mẹ của các con anh". Câu trả lời của Tuấn khiến tôi nổi điên. Tôi túm áo anh: "Vậy còn em? Em thì sao?". Rất chậm rãi, anh nhìn thẳng vào mắt tôi: "Em là bạn tình, một người bạn tình tâm đầu ý hợp". Tôi xô anh ra thở dốc. Có cái gì đó chèn lên ngực khiến tôi không thở nổi.
Nhưng tôi không từ bỏ. Tôi bắt đầu đổi chiến thuật. Tôi nhắn tin cho vợ anh, ban đầu thì vờ làm như mình là một người tốt bụng, tôi báo cho vợ Tuấn biết anh có người đàn bà khác bên ngoài. Câu trả lời mà tôi nhận được sau rất nhiều tin nhắn là: "Xin cảm ơn".
Hừ, chị ta là thứ gì vậy? Biết có người khác giật chồng mình mà sao thản nhiên đến lạ. Tôi quyết định thay đổi chiến thuật. Tôi chính thức nhắn tin, sau đó gọi điện cho vợ Tuấn biết, tôi chính là người yêu của anh. Tôi nghe giọng chị ta hình như rung rung: "Cám ơn cô".
Tôi hét lên trong điện thoại: "Chị có khùng không? Tôi giật chồng chị, sao chị lại cảm ơn? Đúng là dở hơi". Giọng người phụ nữ kia vẫn từ tốn: "Vì cô đã cho anh ấy điều mà tôi không thể cho...".
Tôi thở dài. Còn chị ta sau một hồi im lặng lại lên tiếng: "Tôi chưa thấy mặt cô nhưng tôi nghĩ chắc là cô đẹp lắm. Và cô giỏi nữa, nếu không thì anh Tuấn sẽ không bao giờ đồng ý. Tôi biết tính chồng tôi mà".
Lần này, tôi thấy hoang mang thật sự. Tôi mong gặp một người phụ nữ dữ dằn, chanh chua, nói những lời khó nghe để tôi có thể củng cố niềm tin, có thêm động lực để không buông tha người đàn ông của họ. Thế nhưng chị ta làm tôi thất vọng hoàn toàn.
Tôi gọi cho Tuấn, nói cho anh biết là tôi đã gọi cho vợ anh, nói rõ sự thật. "Em có bị làm sao không? Em làm như vậy là giết cô ấy rồi, biết không?" - giọng Tuấn bỗng rung lên.
Có lẽ anh không ngờ tôi lại làm như thế bởi tôi đã thề thốt với anh là sẽ giữ kín mọi chuyện. Vậy mà bây giờ, vì quá yêu anh mà tôi đã không giữ lời. Thế nhưng anh phải biết điều đó chớ sao lại giận giữ với tôi?
"Giật chồng chớ giết người sao mà làm dữ vậy? Anh đừng có quá đáng với em" - Tôi nói như hét rồi cúp máy. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi vướng vào tình cảnh này. Những người đàn ông trước đây đều bị tôi rời bỏ chớ không có người nào dám rời bỏ tôi. Còn lần này, tại sao tôi lại quyến luyến, khổ đau với một người đàn ông đã mất tự do như vậy?
Nhưng tôi yêu Tuấn thật lòng. Tôi muốn được có anh mãi mãi. Chẳng lẽ mong ước chính đáng ấy lại khó thực hiện đến vậy sao? Hạnh phúc là đấu tranh mà. Nhất định tôi phải đấu tranh đến cùng để giành lấy hạnh phúc cho cuộc đời mình.
Như vậy có gì sai đâu mà sao tôi cứ dằn vặt mãi thế này?
Theo VNE
Vụng trộm với... chồng cũ Vợ chồng em ly hôn được một năm. Lý do thì nhiều... ... Gia đình bên chồng quá hà khắc với em, bắt em ở nhà không được đi làm, chúng em cưới nhau hai năm nhưng không có con, trong khi anh từng có con riêng trước khi cưới em (đứa bé là con trai, ở với nhà nội), anh chị bên...