Ghê tởm khi đọc tin nhắn gạ tình tôi của anh rể
Giờ đây tôi đang rơi vào trạng thái hoang mang lo lắng tột độ. Tôi thấy ghê tởm người anh rể mà tôi đã từng kính trọng, yêu quý. Nhưng hơn tất cả là tôi thấy thương chị gái mình vô cùng.
Tôi năm nay vừa tròn 19 tuổi, đang là sinh viên năm thứ 2 của một trường đại học. Tôi sinh ra và lớn lên ở thành phố Hải Dương, nhà chỉ có 2 chị em gái. Chị gái tôi lấy chồng ở trên Hà Nội đã được gần chục năm và đã có 2 cháu nhỏ, đứa lớn 8 tuổi và đứa nhỏ 4 tuổi rất đáng yêu.
Hồi tôi mới biết tin thi đỗ đại học, cả nhà tôi vui mừng lắm, nhất là chị. Bởi nếu thi đỗ tôi sẽ lên ở cùng chị, vừa để có chị có em, lại vừa có thể giúp chị được nhiều việc, bố mẹ tôi cũng yên tâm.
Anh rể tôi là người đàn ông tốt, luôn yêu thương vợ con và có khả năng kiếm tiền. Chính vì vậy chỉ sau mấy năm ở nhà thuê thôi mà anh chị đã mua đất xây nhà. Ngôi nhà khang trang 4 tầng do chính tay anh chị xây cũng là tổ ấm để tôi yên tâm học hành, ăn ở trong suốt mấy năm học đại học. Anh rể lại là người dễ tính nên việc tôi ở cùng cũng không có vấn đề gì cả.
Từ hồi có tôi lên ở cùng, cuộc sống của anh chị cũng đỡ vất vả đi nhiều. 2 đứa nhỏ đi học thì đã có dì đón vào mỗi buổi chiều (vì tôi chỉ học ở trường buổi sáng), cơm nước buổi chiều, nhà cửa đều do tôi lo liệu hết.
Anh chị bận việc đi tối ngày, có tôi ở nhà đỡ đần nên anh chị rất yên tâm. 2 đứa nhỏ lại quấn dì nên từ hồi có tôi ở cùng chúng rất ngoan ngoãn, chịu ăn.
Chị tôi làm kế toán cho một công ty nước ngoài nên bận rộn vô cùng, chị thường về muộn và có khi phải thức đêm làm thêm việc. Tôi thương chị vất vả nhưng chẳng biết làm gì ngoài việc cố gắng giúp chị đảm đương hết mọi việc nhà để chị yên tâm công tác.
Tết năm vừa rồi, do chị phải lo sổ sách quyết toán cuối năm nên ít khi về ăn cơm cùng gia đình, có hôm đến 11g đêm chị mới về đến nhà. Chị đưa tiền đi chợ và giao toàn bộ việc nhà cho tôi, và bảo tôi giúp chị thời gian này.
Video đang HOT
Tôi hoang mang và trăn trở không biết có nên nói chuyện này cho chị gái?(Ảnh minh họa)
Thế là những bữa cơm chỉ có tôi và anh rể ngày một nhiều lên. Chị gái vắng nhà thường xuyên nên anh rể càng có có nhiều cơ hội trò chuyện với tôi… Anh cứ khen tôi hết lời nào thì xinh xắn hiền dịu, nào thì đảm đang tháo vát khiến tôi rất ngượng. Ban đầu thì tôi vui vẻ vô tư chuyện trò nhưng càng ngày tôi càng nhận thấy ở anh có điều gì đó bất ổn từ ánh mắt tới nụ cười. Tôi bắt đầu e dè và giữ khoảng cách với anh hơn.
Thời gian gần đây, anh bắt đầu buông những câu đùa cợt nhả khiến tôi khó chịu vô cùng. Tôi bắt đầu muốn các bữa cơm trôi qua thật nhanh để hạn chết thời gian tiếp xúc với anh. Nhưng mọi cách tránh mặt của tôi chẳng hiệu quả vì 2 người ở chung một mái nhà.
Những lần tôi cho 2 đứa cháu ăn hay dỗ dành chúng , anh rể cứ mượn cớ mon men tới gần, hết hỏi han, lại khen tôi tới tấp.
Tôi đã từng suy nghĩ và tự kiểm điểm bản thân rất nhiều lần, liệu mình có cử chỉ lời nói nào thiếu đoan trang hay không mà khiến anh lại như thế? Bởi trong mắt tôi, anh là một người đàng hoàng, nghiêm túc và đặc biệt yêu chiều vợ con hết mực. Chính điều này đã ghi điểm trong mắt của gia đình tôi. Tôi luôn tôn trọng và quý mến anh như một người em gái. Thế nhưng nhình trước ngó sau tôi tự thấy bản thân mình rất nghiêm túc từ lời nói đi đứng, và đặc biệt không bao giờ tôi ăn mặc hở hang hớ hênh gì cả.
Gần đây tôi phát hiện anh còn liên tục nhìn trộm tôi khi tôi làm việc nhà. Anh bắt đầu có những cử chỉ đụng chạm với tôi trong cuộc sống hằng ngày, anh cũng không kiềm chế nổi khi nói với tôi những câu nói ngọt ngào mà chỉ những người yêu nhau nói cho nhau nghe.
Mấy tháng trước, tôi đã nói chuyện với chị, xin phép chị ra ngoài sống nhưng chị buồn lắm, chị khóc, chị thương tôi. Chị bảo: “Cố gắng giúp chị thời gian này vì đợt này chị đang dồn sức vào công việc để thăng tiến lên một vị trí mới. Biết em vất vả nhưng chỉ giúp chị thêm một thời gian rồi chị thuê người. Giờ thuê người ngay thì không dễ”.
Khổ quá, chị gái tôi lại cứ tưởng tôi muốn ra ngoài vì tôi vất vả quá không chịu được. Kì thực là không phải, mấy cái việc nhà cỏn con đối với tôi đâu có nhằm nhò gì. Lý do mà tôi chuyển ra ngoài đâu phải lý do đó. Nhưng làm sao tôi có thể nói với chị được, tôi không muốn chị buồn. Sau lần đó kế hoạch chuyển ra ngoài của tôi đành tạm gác lại.
Mấy hôm nay, chị gái tôi đi công tác xa, nhà chỉ có 2 anh em. Đêm hôm anh còn dùng điện thoại nhắn tin trắng trợn cho tôi và bảo yêu tôi, gạ gẫm tôi quan hệ. Anh bảo anh yêu tôi từ xưa và lấy chị tôi là một sai lầm, lấy chị tôi là để được gặp tôi thường xuyên. Từng tin nhắn của anh khiến tôi ghê tởm. Tôi đã từng cảnh cáo anh mà tiếp tục thì tôi máchchị gái nhưng anh vẫn phớt lờ. Giờ đây tôi đang vô cùng hoang mang.
Nếu nói ra sự thật thì chị tôi thế nào đây? Tôi không muốn người chị gái duy nhất của mình không được hạnh phúc .Tôi biết chị rất yêu và tin tưởng anh. Nếu biết sự thật động trời này thì liệu cuộc sống của anh chị sẽ ra sao?
Tôi biết phải làm thế nào bây giờ?
Theo Trithuctre
Lạ đời, em có thai lại không chịu cưới tôi
Tôi chắc như đinh đóng cột rằng, chỉ cần tôi nói một lời thì hai tháng nữa, đám cưới của chúng tôi sẽ diễn ra.
Vì bây giờ, em đang mang trong mình cái thai, là con của tôi và em. Tôi cũng không dám tin rằng, mình lại có con nhanh đến như vậy.
Còn nhớ cái ngày em báo tin với tôi rằng em có bầu bằng giọng hớn hở, tôi đã không tỏ ra vui mừng chút nào. Vì khi đó tôi còn đi công tác miền Nam vài tháng nữa mới về. Tôi bảo em tìm cách bỏ cái thai đi vì bây giờ công việc của tôi đang trên đà phát triển, ai biết tôi cưới vợ có bầu sớm như thế không hay. Với lại, vài tháng sau tôi về thì bụng em quá to rồi, khó mà thuận tiện cho việc cưới xin. Tôi khuyên em bỏ cái thai đi rồi đợi sau này tôi chuyển về Bắc hẳn thì chúng tôi tiếp tục có con và cưới cũng được.
Nhưng em không nghe lời tôi, em cứ giữ cái thai. Tôi bực mình không nói với em câu nào, cũng không gọi điện nhắn tin luôn. Tôi nghĩ rằng, mình làm như thế thì em sẽ sợ và sẽ đồng ý yêu cầu của tôi và bỏ cái thai đi. Nhưng em thật sự cứng rắn, em nhất định không làm thế.
Tôi cười khẩy bảo em: "Em đùa anh à, không cưới anh thì em định cưới ai, em điên à, con trong bụng đang lớn, em định sống thế nào nếu không có anh?". (Ảnh minh họa)
Tôi gọi cho em nhiều lần mà không được. Cuối cùng, tôi bực quá thôi luôn, không nói với em câu nào suốt 3 tháng trời. Sau đó, tôi như tỉnh ngủ, tôi đã nhấc máy lên liên lạc lại với em để hỏi xem em đã phá thai chưa. Lúc này tôi nghĩ, em đã phá rồi vì tôi không nói gì thì làm sao em dám để. Tôi nói với em rằng, bây giờ phá không kịp nữa. Tôi sẽ về thưa chuyện với bố mẹ và xin cưới em.
Lập tức, tôi bay về Bắc và đưa em về ra mắt gia đình để nói chuyện cưới xin. Em không làm theo lời tôi thì tôi chiều theo ý em. Không em vác cái bụng này đi ăn vạ khắp nơi, tung tin tôi là cha đứa bé thì bất lợi cho công việc và danh dự của tôi. Tôi đã xuống nước với em như thế. Chẳng ngờ, khi tôi có ý định cưới, em từ chối. Em bảo, em không muốn lấy người đàn ông như tôi.
Tôi cười khẩy bảo em: "Em đùa anh à, không cưới anh thì em định cưới ai, em điên à, con trong bụng đang lớn, em định sống thế nào nếu không có anh?". Em đáp lại tôi bằng giọng lạnh tanh: "Em tất nhiên là không cưới ai, em sẽ tự sinh con và nuôi con, em không cần con có cha. Anh dù là cha nó cũng không cần có trách nhiệm với nó. Anh coi như không có em và con tồn tại. Người đàn ông đã từng nghĩ cách giết con mình, không có tư cách làm cha của con em. Con cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh".
Tôi còn chưa tỉnh ngủ, còn mơ màng không hiểu tại sao người yêu tôi lại làm thế. Dù sao thì tôi cũng đã đề cập chuyện cưới xin rồi, sao em lại phũ phàng và từ bỏ cơ hội làm vợ của mình.(Ảnh minh họa)
Nói rồi, em bỏ đi. Tôi bàng hoàng về quyết định của em. Lạ thật, tôi còn nghĩ, khi tôi nói ra chuyện cưới xin, em sẽ vui mừng mà biết ơn tôi. Nhưng không ngờ, em lại chọn cách như thế, cách mà người khác sẽ nhìn em bằng con mắt khác thường. Tôi không hiểu nổi em nữa.
Tôi cũng không hiểu nổi nhiều chị em phụ nữ bây giờ. Họ thà là chọn làm mẹ đơn thân còn hơn là lấy chồng. Lạ thật, là phụ nữ sinh ra là để làm vợ, làm mẹ, thế mà lại thích làm mẹ đơn thân, nuôi con một mình, có phải là quá thiệt thòi hay không.
Tôi còn chưa tỉnh ngủ, còn mơ màng không hiểu tại sao người yêu tôi lại làm thế. Dù sao thì tôi cũng đã đề cập chuyện cưới xin rồi, sao em lại phũ phàng và từ bỏ cơ hội làm vợ của mình. Tôi chỉ sợ, sau này em sẽ phải ân hận vì quyết định của mình mà thôi!
Theo VNE
Lấy chồng giàu như tôi, vinh hay nhục? Nhìn bên ngoài, ai cũng bảo tôi sướng. Đúng là, nếu chỉ nhìn thì tôi sướng thật. Thử hỏi trong cái đám bạn cùng trang lứa với tôi, có đứa nào sướng hơn tôi? Ít ra, tôi cũng là đứa học cao nhất đám, đi lên Hà Nội lập nghiệp rồi lấy được anh chồng ở thủ đô giàu kếch xù. Đám cưới...