Ghê tởm khi đọc tin nhắn gạ tình của anh rể
Giờ đây tôi đang rơi vào trạng thái hoang mang lo lắng tột độ. Tôi thấy ghê tởm người anh rể mà tôi đã từng kính trọng, yêu quý. Nhưng hơn tất cả là tôi thấy thương chị gái mình vô cùng.
Tôi năm nay vừa tròn 19 tuổi, đang là sinh viên năm thứ 2 của một trường đại học. Tôi sinh ra và lớn lên ở thành phố Hải Dương, nhà chỉ có 2 chị em gái. Chị gái tôi lấy chồng ở trên Hà Nội đã được gần chục năm và đã có 2 cháu nhỏ, đứa lớn 8 tuổi và đứa nhỏ 4 tuổi rất đáng yêu.
Hồi tôi mới biết tin thi đỗ đại học, cả nhà tôi vui mừng lắm, nhất là chị. Bởi nếu thi đỗ tôi sẽ lên ở cùng chị, vừa để có chị có em, lại vừa có thể giúp chị được nhiều việc, bố mẹ tôi cũng yên tâm.
Anh rể tôi là người đàn ông tốt, luôn yêu thương vợ con và có khả năng kiếm tiền. Chính vì vậy chỉ sau mấy năm ở nhà thuê thôi mà anh chị đã mua đất xây nhà. Ngôi nhà khang trang 4 tầng do chính tay anh chị xây cũng là tổ ấm để tôi yên tâm học hành, ăn ở trong suốt mấy năm học đại học. Anh rể lại là người dễ tính nên việc tôi ở cùng cũng không có vấn đề gì cả.
Từ hồi có tôi lên ở cùng, cuộc sống của anh chị cũng đỡ vất vả đi nhiều. 2 đứa nhỏ đi học thì đã có dì đón vào mỗi buổi chiều (vì tôi chỉ học ở trường buổi sáng), cơm nước buổi chiều, nhà cửa đều do tôi lo liệu hết.
Anh chị bận việc đi tối ngày, có tôi ở nhà đỡ đần nên anh chị rất yên tâm. 2 đứa nhỏ lại quấn dì nên từ hồi có tôi ở cùng chúng rất ngoan ngoãn, chịu ăn.
Chị tôi làm kế toán cho một công ty nước ngoài nên bận rộn vô cùng, chị thường về muộn và có khi phải thức đêm làm thêm việc. Tôi thương chị vất vả nhưng chẳng biết làm gì ngoài việc cố gấng giúp chị đảm đương hết mọi việc nhà để chị yên tâm công tác.
Tết năm vừa rồi, do chị phải lo sổ sách quyết toán cuối năm nên ít khi về ăn cơm cùng gia đình, có hôm đến 11g đêm chị mới về đến nhà. Chị đưa tiền đi chợ và giao toàn bộ việc nhà cho tôi, và bảo tôi giúp chị thời gian này.
Tôi hoang mang và trăn trở không biết có nên nói chuyện này cho chị gái? Ảnh minh họa
Thế là những bữa cơm chỉ có tôi và anh rể ngày một nhiều lên.Chị gái vắng nhà thường xuyên nên anh rể càng có có nhiều cơ hội trò chuyện với tôi..Anh cứ khen tôi hết lời nào thì xinh xắn hiền dịu, nào thì đảm đang tháo vát khiến tôi rất ngượng. Ban đầu thì tôi vui vẻ vô tư chuyện trò nhưng càng ngày tôi càng nhận thấy ở anh có điều gì đó bất ổn từ ánh mắt tới nụ cười. Tôi bắt đầu e dè và giữ khoảng cách với anh hơn.
Thời gian gần đây, anh bắt đầu buông những câu đùa cợt nhả khiến tôi khó chịu vô cùng. Tôi bắt đầu muốn các bữa cơm trôi qua thật nhanh để hạn chết thời gian tiếp xúc với anh. Nhưng mọi cách tránh mặt của tôi chẳng hiệu quả vì 2 người ở chung một mái nhà.
Video đang HOT
Những lần tôi cho 2 đứa cháu ăn hay dỗ dành chúng , anh rể cứ mượn cớ mon men tới gần, hết hỏi han, lại khen tôi tới tấp.
Tôi đã từng suy nghĩ và tự kiểm điểm bản thân rất nhiều lần, liệu mình có cử chỉ lời nói nào thiếu đoan trang hay không mà khiến anh lại như thế? Bởi trong mắt tôi, anh là một người đàng hoàng, nghiêm túc và đặc biệt yêu chiều vợ con hết mực. Chính điều này đã ghi điểm trong mắt của gia đình tôi. Tôi luôn tôn trọng và quý mến anh như một người em gái. Thế nhưng nhình trước ngó sau tôi tự thấy bản thân mình rất nghiêm túc từ lời nói đi đứng, và đặc biệt không bao giờ tôi ăn mặc hở hang hớ hênh gì cả.
Gần đây tôi phát hiện anh còn liên tục nhìn trộm tôi khi tôi làm việc nhà. Anh bắt đầu có những cử chỉ đụng chạm với tôi trong cuộc sống hằng ngày, anh cũng không kiềm chế nổi khi nói với tôi những câu nói ngọt ngào mà chỉ những người yêu nhau nói cho nhau nghe.
Mấy tháng trước, tôi đã nói chuyện với chị, xin phép chị ra ngoài sống nhưng chị buồn lắm, chị khóc, chị thương tôi. Chị bảo: “Cố gắng giúp chị thời gian này vì đợt này chị đang dồn sức vào công việc để thăng tiến lên một vị trí mới. Biết em vất vả nhưng chỉ giúp chị thêm một thời gian rồi chị thuê người. Giờ thuê người ngay thì không dễ”.
Khổ quá, chị gái tôi lại cứ tưởng tôi muốn ra ngoài vì tôi vất vả quá không chịu được. Kì thực là không phải, mấy cái việc nhà cỏn con đối với tôi đâu có nhằm nhò gì. Lý do mà tôi chuyển ra ngoài đâu phải lý do đó. Nhưng làm sao tôi có thể nói với chị được, tôi không muốn chị buồn. Sau lần đó kế hoạch chuyển ra ngoài của tôi đành tạm gác lại.
Mấy hôm nay, chị gái tôi đi công tác xa, nhà chỉ có 2 anh em. Đêm hôm anh còn dùng điện thoại nhắn tin trắng trợn cho tôi và bảo yêu tôi, gạ gẫm tôi quan hệ. Anh bảo anh yêu tôi từ xưa và lấy chị tôi là một sai lầm, lấy chị tôi là để được gặp tôi thường xuyên. Từng tin nhắn của anh khiến tôi ghê tởm. Tôi đã từng cảnh cáo anh mà tiếp tục thì tôi máchchị gái nhưng anh vẫn phớt lờ. Giờ đây tôi đang vô cùng hoang mang.
Nếu nói ra sự thật thì chị tôi thế nào đây? Tôi không muốn người chị gái duy nhất của mình không được hạnh phúc .Tôi biết chị rất yêu và tin tưởng anh. Nếu biết sự thật động trời này thì liệu cuộc sống của anh chị sẽ ra sao?
Tôi biết phải làm thế nào bây giờ?
Theo VNE
Tôi không ngờ anh rể còn không đáng "mặc váy"
Anh rê còn nói với chị tôi rằng, bố mẹ tôi không có trách nhiệm gì với con cháu, không "sốt sắng" lo nhà cửa cho con. Việc bố mẹ tôi đón và chăm sóc chị tôi hai lần sinh đẻ là chuyện nghiễm nhiên, là trách nhiệm.
Tôi chỉ là một cô gái 23 tuổi, mới ra trường đi làm. Tôi không có kinh nghiệm trong chuyện yêu đương, lại càng không có kinh nghiệm gì về hôn nhân nhưng thật sự những câu chuyện về hôn nhân của những người thân xung quanh tôi khiến tôi mất niềm tin vào hôn nhân. Mà có lẽ câu chuyện "éo le" nhất lại chính là của chị gái tôi.
Chị tôi lấy chồng năm 29 tuổi sau vài tháng tìm hiểu, và khi cưới đã có bầu 4 tháng. Chị tôi hoàn toàn có thể lựa chọn một người hơn anh rể tôi bây giờ vì ngoại hình chị cũng xinh xắn, học hành tử tế, gái Hà Nội gốc, gia đình tôi lại cơ bản. Nhưng có lẽ vì tính chị tôi vốn không quyết đoán lại lụy tình.
Còn anh rể tôi hơn chị tôi gần chục tuổi, làm nhà nước và lương cũng ít hơn chị tôi, nhà cửa tuy cũng ở Hà Nội nhưng chật hẹp lại chung đụng với nhiều nhà cô, bác. Ban đầu gia đình tôi cũng không đồng ý cuộc hôn nhân này, nhưng vì chị tôi đã có bầu và quyết lấy anh ấy nên gia đình tôi đành chấp nhận.
Nhà chồng của chị tôi buồn cười lắm. Thời gian chị tôi sắp sinh thì hai bác thông gia sang Mỹ để chăm cháu ngoại cho con gái và con rể đi làm, còn cháu nội thì nhờ ông bà ngoại. Bố mẹ tôi cũng chấp nhận vì cũng mong chờ có đứa cháu lâu rồi.
Ngày chị tôi vỡ ối, anh rể tôi còn đang bận đàn đúm bù khú bạn bè ở tận Hà Đông, để chị tôi ở nhà một mình cả đêm. Khi chị tôi vỡ ối sợ hãi gọi cho bố mẹ tôi, bố tôi còn phải trèo rào trèo cửa để vào đưa chị đi viện. Đến sáng hôm sau, khi mà bạn thân của anh rể tôi còn có mặt ở viện rồi, thì anh rể tôi mới đến. Thật sự là trần đời hy hữu mới có người như anh rể tôi.
Khi cháu thứ nhất của tôi chưa tròn một tuổi thì chị tôi lại mang bầu cháu gái thứ hai. Thời gian chị tôi mang bầu lần hai này thì ở nhà chồng suốt, ít về nhà ngoại hơn. Nhưng ở nhà chồng, chị tôi cũng chẳng được ăn uống tẩm bổ tử tế nên trông gầy hơn nhiều so với hồi bầu lần một.
Việc chị tôi mang bầu đứa thứ hai khiến nhà chồng chị tôi sốt sắng đi tìm nhà. Có lẽ tôi chưa thấy ai hăng hái và tích cực đi xem nhà như bố mẹ chồng chị tôi. Nhưng họ xem thôi chứ không mua, tuy gióng giả mua rất nhiều lần. Về sau mới biết là họ nói thế để nhà tôi "tự nguyện" đưa tiền cho nhà họ mua nhà cho chị tôi ở được sướng hơn.
Nhà tôi nếu có tiền nhiều thì cũng cho chị chứ không tiếc gì, nhưng rồi chuyện này chuyện kia xảy ra nên tiền tiết kiệm của bố mẹ tôi cũng hết dần. Tuy vậy nhà thông gia cứ dồn ép chị tôi về chuyện mua nhà, anh rể còn xui chị tôi bảo bố mẹ đi vay tiền "hộ" để nhà anh ấy mua nhà. Rồi có lần anh còn lên đặt vấn đề là cho anh ấy bỏ tiền ra sửa sang cơi nới lại nhà tôi để vợ chồng anh chị về ở nhưng bố tôi không đồng ý.
Về cuộc sống của chị tôi ở nhà chồng. Chị tôi vốn không khéo léo cởi mở, không biết lấy lòng mẹ chồng, cũng chẳng dám thể hiện quan điểm ý kiến của mình. Cách nuôi con của chị tôi và mẹ chồng có nhiều điểm khác biệt nên hay xảy ra mâu thuẫn. Mỗi lần mâu thuẫn, anh rể tôi luôn đứng về phía mẹ mình và trách móc chị tôi.
Cũng nhiều lần chị tôi khóc lóc với bố mẹ tôi đòi ly hôn nhưng bố mẹ tôi cũng khuyên. Và cái chính là chị tôi cũng chưa dám bỏ chồng mà chỉ nói vậy để giải tỏa thôi. Anh ấy còn hay xét nét, bắt chị tôi phải làm này làm nọ khi thấy mẹ anh ấy than thở. Dù lúc ấy chị tôi đã bầu đứa thứ hai 7,8 tháng và vẫn phải đi làm.
Anh yêu cầu ở chị tôi rất nhiều, rằng chị phải thế này phải thế kia, nhưng anh chả nhìn lại bản thân mình xem có làm được gì cho vợ cho bố mẹ vợ chưa mà đòi hỏi ở chị tôi cao như thế. Đến cái cơ bản nhất của một người đàn ông có gia đình là tự nuôi được vợ con anh cũng không làm được. Và anh ta đã gần 40 tuổi rồi mà vẫn có tư tưởng ăn bám bố mẹ.
Cũng có một lần anh kinh doanh, mẹ anh ấy phản đổi lắm vì vẫn muốn bao bọc con trai, nên anh rể phải vay tiền mẹ tôi để làm ăn. Khi ấy mẹ tôi phải lén cho anh rể tiền mà giấu bố tôi. Sau đó việc làm ăn thất bại mẹ tôi cũng không đả động gì chuyện tiền nong nữa.
Chị tôi giờ đã có hai đứa con, đứa nhỏ mới gần 4 tháng nên không đủ dũng cảm để chia tay, nên gia đình tôi vẫn phải chịu đựng nhà thông gia và anh rể tôi (Ảnh minh họa)
Như tôi đã nói ở trên, khi chị tôi sinh cháu thứ hai thì gia đình anh rể tôi càng muốn mua nhà. Nhưng rồi anh rể tôi lên nhà tôi và bảo bố mẹ anh ấy không đủ tiền mua nhà. Điều nực cười ở đây là một người đàn ông 40 tuổi rồi, có thể nói là ở độ tuổi chín chắn và trưởng thành rồi vậy mà còn có thể mở miệng nói với hai ông bà già về hưu là bố mẹ tôi câu: "Con nhờ bố mẹ vay hộ thôi chứ con có xin đâu". Tôi thật không hiểu trong đầu anh ta có cái gì mà nói được câu ấy. Sau khi bố mẹ tôi từ chối thì anh ta lại giở mặt.
Khi chị tôi sinh cháu thứ hai, thì tình thế bắt buộc phải đưa chị tôi vơi cháu bé lên nhà tôi. Còn cháu lớn vẫn ở nhà với bố và ông bà nội. Tuy vậy thỉnh thoảng lại với lý do ông bà nội "mệt, ốm, bận" mà bên ấy lại đưa cháu lớn lên ở nhà tôi cả tuần liền.
Không phải tôi ích kỷ hay không thương cháu đâu. Nhưng thật sự việc chăm một bà đẻ, một bé sơ sinh và một đứa 2 tuổi quả thật quá sức với mẹ tôi. Vì thời gian này tôi đã đi làm và không giúp gì được nhiều. Bô tôi vốn chẳng bao giờ làm gì, nên mọi việc dồn hết lên vai mẹ tôi. Tuy vậy mẹ tôi vẫn gồng mình gánh hết vì thương con thương cháu.
Đến khi cháu gái tôi tròn hai tháng thì mấy mẹ con chi về lại nhà nội. Thời gian này bố mẹ tôi rất năng xuống thăm mấy mẹ con chi và lần nào mẹ chồng chị cũng than thở là mệt mỏi, quá sức, không kham nổi. Nhưng khi đặt vấn đề cho cháu lớn đi học thì bà ấy lại không đồng ý vì bảo nó bé quá. Chị tôi khi ở nhà tôi chẳng phải làm một cái gì thì về nhà chồng phải làm đủ thứ từ tắm cho 2 con đến nấu nướng cho con lớn và cho mình, giặt đồ.
Mẹ chồng chị thì tôi cũng không hiểu, có mỗi việc đi chợ và nấu bữa cơm cho chồng con bà ấy thôi chẳng lẽ lại khó khăn mệt mỏi thế? Vì bố chồng chị tôi rất chăm chỉ, ông ấy trông cháu, dọn nhà đều không nề hà. Anh rể tôi thấy mẹ than thở thì càng quay ra trách móc chị tôi. Anh ta coi việc chị tôi cho con bú, hút sữa, chăm thằng lớn nấu nướng... là "không làm gì, ngồi chơi không, để mẹ chồng làm quần quật".
Cứ mỗi lần không vừa lòng chị là anh ta lên nhà tôi mách rồi trách bố mẹ vơ không biết dạy con. Anh ta nói về chị tôi cứ một điều "nó thế này" hai điều "nó thế kia". Quả thật là bố mẹ tôi cũng hiền và nhịn quá nên mới ra nông nỗi này. Tôi cũng không hiểu anh ta có phải là đàn ông nữa không khi cư xử như thế?
Lần gần đây nhất anh ta lên nhà tôi mách chuyện chị tôi không gọn gàng, không biết thu xếp, nhắn tin cho mẹ đẻ nói xấu mẹ chồng. Rồi anh ta bảo anh ta không kể chuyện này với mẹ đẻ vì sợ bố mẹ anh ta buồn. Xin lỗi chứ chẳng lẽ chỉ có mỗi bố mẹ anh mới có trái tim, mới biết buồn biết lo? Còn bố mẹ tôi là gỗ là đá, là cái bao để anh trút giận chắc?
Anh ta nói rất to như quát bố mẹ tôi, làm tôi đi về chưa đến cửa đã nghe tiếng. Thật sự không hiểu anh ta có văn hóa không mà nói với bố mẹ vợ bằng cái giọng ấy? Tôi định xen vào bảo anh ta nhỏ tiếng lại thì mẹ tôi ngăn lại và về sau có bảo tôi là anh ta ở nhà quen thế rồi, cũng nói với bố mẹ đẻ bằng giọng ấy.
Anh rê còn nói với chị tôi rằng, bố mẹ tôi không có trách nhiệm gì với con cháu, không "sốt sắng" lo nhà cửa cho con. Việc bố mẹ tôi đón và chăm sóc chị tôi hai lần sinh đẻ là chuyện nghiễm nhiên, là trách nhiệm.
Sao lại có người đàn ông như anh rể tôi chứ? Đã chẳng làm được gì cho vợ con, gia đình vợ lại còn mặt dày, gia trưởng, bảo thủ, bất tài, cố chấp, đòi hỏi cao? Giá như anh ta kiếm được nhiều tiền thì có gia trưởng, bảo thủ còn có thể chấm nhận được. Đằng này lại không được một điểm gì.
Chị tôi giờ đã có hai đứa con, đứa nhỏ mới gần 4 tháng nên không đủ dũng cảm để chia tay, nên gia đình tôi vẫn phải chịu đựng nhà thông gia và anh rể tôi. Thật chẳng ai ngờ nhà tôi lại gặp phải loại người này.
Theo VNE
Em gái tôi lại mang bầu với anh rể Vì say rượu, chồng sắp cưới của tôi làm em gái tôi có bầu. Thật đớn đau thay cho chị em tôi! Trong một lần say rượu, chồng sắp cưới của tôi đã phạm sai lầm làm em gái tôi có bầu (Ảnh minh họa) Chúng tôi yêu nhau được hơn 6 tháng rồi. Mặc dù đó không phải là thời gian quá...