Gầy là cảm giác như thế nào?
Mình nói với bạn, “Tao muốn mua một cái váy ôm vào mông.” Nó: “Mày lấy đâu ra mông mà ôm?”
1. Ngực cup A-.
2. Mua thắt lưng toàn phải tự đục lỗ.
3. Có một kiểu gầy gọi là mẹ thấy bạn gầy.
4. Mua quần áo không cần lo màu sắc, họa tiết có khiến mình trông béo hay không, chỉ cần quan tâm xem nó có đẹp hay không, sau đó chọn size bé nhất.
5. Từ bé đến giờ, chưa bao giờ dám phơi nắng cho đen da, nếu không nhìn như kiểu dân ốm đói châu Phi.
6. Suốt ngày bị bạn bè lải nhải sao ăn nhiều thế mà không mập.
7. Tự sờ người là có thể trả lời được câu hỏi “Con người có bao nhiêu cái xương sườn”.
8. Mùa đông, ngày lạnh nhất, mặc ba cái quần rồi mà còn bị người khác nói móc là thời trang phang thời tiết, vì đẹp mà mặc ít.
9. Ít đi một lí do vì sao không có bạn gái… Giờ chỉ còn lại xấu.
10. Thử cỡ nhỏ nhất rồi mà đồ vẫn còn rộng.
11. Nhẫn người khác đeo ngón út, mình đeo ngón cái.
12. Muốn ăn lúc nào thì ăn, chưa bao giờ phải lo “bị béo”.
Video đang HOT
13. Đi cân, chưa bao giờ sợ bị ai nhìn lén cân nặng.
14. Ngồi sau xe bạn, một đoạn dài không nói gì, nó bỗng dưng quay lại hỏi: “Mày còn ngồi không đấy?”
15. Ngồi lên đùi người khác sẽ bị đẩy ra: “Ra chỗ khác ngồi đi, mông toàn xương là xương, ngồi đau cả chân.”
16. Nếu người gầy muốn nhảy lầu, phản ứng của quần chúng xung quanh: “Mọi người đỡ nhanh!” Nếu người mập muốn nhảy lầu, phản ứng của quần chúng xung quanh là: “Mọi người chạy nhanh!”
17. Gầy đến mức suốt ngày bị mẹ nghi là bị nghiện.
18. Ăn mì tôm sẽ có hai thái độ cực đoạn: Người gầy ăn, “Bảo sao lại gầy như thế, ăn mì tôm thì lấy đâu ra dinh dưỡng.” Người mập ăn, “Mập như thế rồi mà còn ăn mấy cái đồ linh tinh! Không mập mới là lạ!”
19. Mình nói với bạn, “Tao muốn mua một cái váy ôm vào mông.” Nó: “Mày lấy đâu ra mông mà ôm?”
20. Chó nhìn thấy mình nước miếng chảy dòng dòng, rượt mình chạy suốt hai con phố!
21. Lúc ở trên xe bus, có thể chen qua những kẽ hở bé nhất.
22. Ăn như Trư Bát Giới, dáng như Tôn Ngộ Không.
23. Chẳng bao giờ dám nói mình béo lên rồi, nếu không sẽ bị người khác nói là khoe khoang, móc máy.
24. 20 năm qua, chưa bao giờ cân nặng lên đến đủ tiêu chuẩn để hiến máu.
25. Mùa đông, không cần biết bạn mặc nhiều thế nào, đều sẽ bị người khác hỏi là mặc ít thế có lạnh hay không.
Theo iBlog
'Nhiều năm nay chồng không còn nói yêu tôi nữa'
Khi tôi hỏi anh ấy có yêu tôi không? Anh ấy hay đùa: 'Yêu chỉ là cảm giác nhất thời của tuổi trẻ. Bây giờ lớn rồi, không yêu như thế nữa'.
ảnh minh họa
Không quan trọng là chúng ta nói với nhau những gì. Quan trọng hơn cả, là ta cảm nhận về nhau như thế nào? Trong chính bản thân ta, hình ảnh về nhau ra sao?
Ngày nọ, người bạn Hàn Quốc của vợ chồng chúng tôi hỏi tôi:
- Tanny, mày đi làm một mình như vậy? Tú có bao giờ nói nhớ mày không?
Tôi cười, nói:
- Tú không nói.
Cô ấy nhìn tôi tủm tỉm:
- Nhưng mày cảm nhận được đúng không? Rằng Tú nhớ mày?
Tôi cũng cười tủm tỉm trả lời cô ấy:
- Đúng thế!
Cô ấy lại trêu chọc:
- How?
Tôi cười trả lời:
- Tú không nói nhưng việc gì tao làm, anh ấy cũng luôn ủng hộ tao. Nên tao biết, anh ấy yêu tao và luôn nhớ tao.
Không phải tự dưng niềm tin được xây dựng lên vững chắc như vậy. Nó trải qua rất nhiều năm tháng ở bên nhau. Đặt mình vào địa vị đối phương để nghĩ suy ngay cả khi xung đột trở nên đỉnh điểm và gay gắt nhất. Chồng tôi nhiều năm nay không còn nói yêu tôi nữa. Khi tôi hỏi anh ấy có yêu tôi không? Anh ấy hay đùa: Yêu chỉ là cảm giác nhất thời của tuổi trẻ. Bây giờ lớn rồi, không yêu như thế nữa.
Cũng phải, anh ấy từng không phải là chồng tôi. Chỉ là bạn trai thôi và yêu tôi rất nhiều. Có những lúc trong tình yêu ấy, tôi tưởng rằng anh ấy không thể sống thiếu mình. Nhưng rồi khi chúng tôi yêu nhau, anh ấy vẫn bỏ đi, vẫn yêu người khác.
Còn bây giờ thì khác, chồng tôi là chồng rồi. Không còn là bạn trai nữa. Không còn cái cảm giác yêu tôi rất nhiều. Anh ấy có thể sống tốt khi không có tôi bên cạnh. Vì anh ấy đã là cha, người đàn ông gánh trên vai tình yêu thương lớn hơn đối với chỉ một người phụ nữ, chính là tình cảm dành cho gia đình không gì so sánh được.
Những ngày tôi đi công tác, anh ấy vẫn lo việc công ty và chăm sóc con. Hai bố con gọi cho tôi bất cứ khi nào tôi rảnh để con nói chuyện với mẹ. Anh ấy không nói yêu, không nói nhớ. Bởi vì nó không chỉ là nhớ, là yêu, tất cả chúng tôi, gia đình chúng tôi là một. Tôi tự xem đó là món quà mà người thân yêu dành cho mình. Chưa bao giờ kỳ vọng xa xôi hơn thế. Mặc dù đôi lúc cũng rất... tự kỷ vì chồng mình không được dịu dàng, lãng mạn hay "tâm lý" như... người ta.
Chúng tôi cãi nhau rất nhiều trong thời gian chung sống. Có những lúc anh ấy khá tuyệt vọng với những bất đồng. Và hiển nhiên, tôi cũng thế. Là phụ nữ, tôi luôn làm lành trước. Tôi thường ôm lấy chồng. Hỏi: "Tú có yêu Thanh không?". Anh ấy trả lời: "Không, Tú ghét Thanh lắm. Nhưng Tú thương Thanh".
Lời nói thương đôi khi vạn lần không thể so sánh với chữ yêu được nữa. Bạn có thể làm ai đó tổn thương vì bạn quá yêu họ. Nhưng bạn sẽ chẳng nỡ lòng nào chứng kiến ai đó khổ, vì bạn thương người đó.
Thương, không phải là tội nghiệp. Nó chính xác là cảm giác muốn bao bọc, chở che, là muốn chia sẻ, và muốn người mình thương dựa vào vai mình mà nghỉ, mượn hơi sức mình để thở... Muốn tiếp cho người đó, sức lực để mạnh mẽ hơn.
Ngày tôi nhận giải nhà văn nữ được yêu thích nhất, chồng nắm tay tôi rất chặt. Tôi hỏi anh ấy có tự hào về tôi không? Anh ấy nói: "Không, bởi vì Thanh sẽ còn làm được nhiều hơn thế!".... Trong tôi, anh ấy luôn là một người như vậy. Tú thương Thanh và Tú tin ở Thanh.
Khi ăn, anh ấy nói, đã quá quen với việc ở bên tôi rồi, và cả đời này, không muốn thay đổi thói quen ấy. Nếu một ngày nào đó, tôi muốn làm mới mình, để có câu chuyện cho tác phẩm của tôi, anh ấy sẽ luôn ở đây, không thay đổi... không phải bởi vì anh ấy chờ đợi tôi đâu nhé... Mà bởi vì anh ấy thích những thứ thân quen mãi mãi như thế.
Tôi vẫn cám ơn cuộc đời, vì tới tận giờ phút này, tôi đã yêu một người rất thương mình. Để rồi tình yêu của chúng tôi không chỉ đơn thuần là yêu nữa, mà đã đầy ắp "yêu - thương".
Có những thứ theo thời gian sẽ đổi thay, nhưng cảm xúc mà bạn có trong từng phút giây sẽ ngấm sâu vào tận cùng thịt da, tâm khảm... chẳng bao giờ xoá nhoà.
Người ta cứ nói mãi về những cuộc chia ly, về những chuyến đi rồi cũng đến ngày chạm đích. Nhưng tôi nghĩ, cuộc sống gia đình như chính những bữa cơm mà chúng ta ăn mỗi ngày. Chẳng phải ngày nào cũng ngon, nhưng ngày nào cũng ăn. Với tôi, cơm nhà thực là không thể thiếu. Thương và tin quan trọng hơn rất nhiều yêu mà hoài nghi, yêu mà ích kỷ.
Theo Baogiadinhxahoi
Chiếc máy thu âm giấu kín lật tẩy bí mật tày đình của chồng Thế nhưng đến đoạn gần cuối, tôi ngỡ ngàng khi nghe cuộc điện thoại bí mật của chồng với một người đàn bà khác. Tôi lấy chồng đến nay đã được 6 năm. 6 năm, không dài nhưng cũng đủ để cả hai nếm trải đủ mọi cảm giác đắng cay, mật ngọt của cuộc đời. Tôi đến với anh ấy khi cả...