Gạt nước mắt nhìn chồng và người lạ ân ái
Đêm tân hôn lẽ ra phải là cái đêm ân ái mặn nồng của cô dâu chú rể nhưng nó lại là cái đêm mà tôi phải gạt nước mắt đứng nhìn người đàn bà khác trên giường cùng chồng mình.
Tôi và anh là mối tình đầu của nhau, yêu nhau tới 7 năm mới chịu cưới. 3 năm cuối cùng chúng tôi yêu xa khi mà tôi được ra nước ngoài tu nghiệp. Lúc đầu tôi ngần ngại không muốn đi nhưng chính anh đã động viên tôi hãy cứ mạnh dạn theo đuổi ước mơ của mình. Anh sẽ chờ cho tới khi tôi về, chúng tôi sẽ làm đám cưới.
Những ngày tôi sang bên đó, anh ở nhà vẫn lui tới thường xuyên bên nhà tôi giúp đỡ ông bà mọi việc trong nhà giống như con cái vậy. Bố mẹ tôi chỉ có mình tôi là con gái, vậy mà người ta cứ ngỡ ông bà mới có thêm cậu con trai ở đâu về vậy.
Yêu xa nhưng tình cảm anh và tôi dành cho tôi vẫn nguyên vẹn như lúc đang ở bên nhau. Chưa bao giờ chúng tôi giận hờn hay cãi vã gì cả. Anh còn luôn động viên tôi ăn uống cho tốt, sau những giờ làm việc căng thẳng cũng chính anh là người ngồi bên máy tính kể chuyện cười cho tôi nghe để tôi được xả stress. Tưởng rằng hạnh phúc rồi sẽ mỉm cười với chúng tôi khi thời gian tôi đi tu nghiệp đã xong 2 năm.
Anh sẽ chờ cho tới khi tôi về, chúng tôi sẽ làm đám cưới. (Ảnh minh họa)
Nhưng đúng cái năm cuối cùng phải xa nhau thì tôi phát hiện mình bị vô sinh sau một lần đau bụng và đi khám. Đau đớn vô cùng, mất cả tuần liền tôi không chịu ăn uống gì, người gầy sọp hẳn đi. Không muốn cho anh biết tình trạng của mình nên tôi nói bận làm không online với anh được. Mãi sau lấy lại được tinh thần tôi mới vào facebook chát với anh.
Tất nhiên tôi chưa nói ngay rằng mình đang mắc căn bệnh đó. Tôi chỉ dẫn ra trường hợp của cô bạn, bị như thế và anh người yêu đã chia tay ngay lập tức. Không ngờ vừa nghe xong anh nổi xung lên, mắng anh người yêu kia một trận thậm tệ. Anh nói anh ta không đáng mặt đàn ông, vợ chồng lấy nhau mà không yêu thương nhau thì dù có đông con cái cũng chắc gì đã hạnh phúc. Nếu là anh thì không bao giờ anh bỏ rơi người mình yêu như vậy, vì đây là lúc cô ấy cần tới người đàn ông nhất.
Thấy anh phản ứng gay gắt quá nên tôi cũng không nói thêm nữa. Nhưng những cuộc nói chuyện sau đó với em gái anh thì tôi nhận thấy bố mẹ anh đang rất trông mong chúng tôi đến với nhau và sinh cho ông bà một đàn cháu nội, nhà anh chỉ có anh là con trai duy nhất mà.
Tôi đi khám lại lần nữa và kết quả vẫn là như vậy. Tôi đau đớn nhưng cũng không thể nào giấu anh được nữa, tôi nói thẳng việc mình không thể có con và muốn anh đi tìm người phụ nữ khác. Mất 2 phút im lặng, anh nói với tôi rằng đời này anh sẽ chỉ lấy tôi mà thôi. “Em cứ xong việc bên ấy đi, về đây chúng mình sẽ nói chuyện tiếp. Còn giờ thì đừng lo lắng gì cả”.
Ngày tôi trở về, nhìn thấy anh tôi không cầm được nước mắt. Anh ra đón tôi vẫn tươi cười niềm nở. Anh đưa tôi về nhà, trước mặt bố mẹ tôi anh nắm chặt lấy tay tôi xin bố mẹ đồng ý cho chúng tôi làm vợ chồng. Bố mẹ tôi chỉ còn biết rưng rưng nước mắt vì cảm động, trước đó tôi cũng đã nói qua tình hình qua điện thoại với bố mẹ rồi.
Video đang HOT
Tối ấy anh đưa tôi về nhà anh, và lần này là trước mặt bố mẹ anh, anh quỳ xuống nói rõ tất cả với bố mẹ. Anh xin lỗi bố mẹ nhưng không bao giờ anh có thể bỏ tôi được. Có lẽ bố mẹ anh đã sốc, ông bà không nói gì và bảo hai đứa cứ ngồi chơi ông bà cần vào nhà nghỉ. Anh nói với tôi đừng lo lắng, anh đã chuẩn bị tất cả mọi thứ cho đám cưới rồi.
Thực sự lúc ấy tôi chẳng biết phải làm thế nào, chỉ biết theo sự sắp đặt của anh. Rồi cuối cùng đám cưới của chúng tôi cũng đã được ấn định ngày giờ. Nhưng trước ngày đám cưới diễn ra mẹ chồng có gọi tôi đến, cuộc nói chuyện chỉ có tôi và bà. 1 tiếng sau tôi ra khỏi phòng, nước mắt tuôn rơi, có lẽ đây là cách duy nhất. Tôi đã được cả gia đình anh chấp nhận thì phải làm gì để không có lỗi với tổ tiên nhà chồng.
Đám cưới của chúng tôi diễn ra ấm cúng và hạnh phúc vô cùng. Thỉnh thoảng mẹ chồng lại nhìn tôi và bản thân tôi cố gắng không để chồng nghi ngờ gì cả. Và cuối cùng cái đêm khủng khiếp ấy cũng đến. Đêm tân hôn lẽ ra phải là cái đêm ân ái mặn nồng của cô dâu chú rể nhưng nó lại là cái đêm mà tôi phải gạt nước mắt đứng nhìn người đàn bà khác trên giường cùng chồng mình.
Tôi đã làm theo kế hoạch của mẹ chồng. Khi anh bước vào phòng tôi đã lấy cốc nước cam mẹ chồng bỏ sẵn thuốc mê vào đó mang cho anh uống. Khi anh đã nằm bất động không biết gì, cũng chính tay tôi là người cởi quần áo ra của chồng ra và mẹ chồng dẫn người phụ nữ đó bước vào căn phòng tân hôn của chúng tôi. Người phụ nữ ấy sẽ thay tôi làm nhiệm vụ nối dõi tông đường cho dòng họ nhà chồng.
Ngày hôm sau và hôm sau nữa sự việc lại diễn ra tương tự như thế. Chồng tôi chỉ kêu sao thấy người mệt mỏi, tôi khéo léo bảo do anh đám cưới nên mới như thế. Mẹ chồng ra sức tẩm bổ cho tôi, nói rằng chắc chắn bác sĩ đã nhầm và may mắn 1 tháng sau thì cô gái ấy báo tin mình có bầu. Và cũng từ ngày hôm đó tôi đã tiếp tục đóng vai người vợ mang bầu theo kịch bản mẹ chồng dựng sẵn. Chính bà đã bắt vợ chồng tôi phải kiêng cữ để giữ cái thai, tôi chuyển hẳn sang ngủ với mẹ chồng để chồng không nghi ngờ.
Tất nhiên khi biết có con chồng tôi vui mừng khôn xiết, nên mẹ bảo sao anh cũng nghe theo. Tôi và mẹ thay nhau chăm sóc cô gái kia lúc cô ta bầu bí. Ngày cô ấy vào viện cũng là ngày tôi lâm bồn. Đứa con sinh ra mẹ tôi trao ngay cho tôi rồi chuyển cô ấy sang phòng khác. 2 ngày sau cô ấy nhận một khoản tiền rồi đi luôn từ đó. Đứa con trai kháu khỉnh và giống chồng tôi như đúc. Phải nói là tôi đã đóng quá đạt vai diễn mà mẹ chồng giao cho.
Giờ nhìn chồng và mẹ chồng vui đùa với đứa con trai 2 tuổi, tôi thấy lòng mình thanh thản. Mẹ chồng biết tôi phải chịu thiệt thòi nhiều nên bà cũng thương tôi lắm. Tôi cũng bằng lòng với cuộc sống hiện tại, dù không thể sinh được con nhưng tôi đã có con và được sống với người đàn ông mà mình yêu thương. Với người phụ nữ thế là đủ rồi.
Theo PNVN
Nghẹn lòng cậu bé 15 tuổi gạt nước mắt cầu xin bọn du côn
Tuấn nhìn gánh hàng đã gắn bó mấy chục năm nay của mẹ rồi cậu bỗng òa khóc nức nở. Nghe tiếng khóc đó người ta cảm nhận được sự bất lực, mệt mỏi, đau khổ lẫn biết ơn.
ảnh minh họa
Năm lớp 7 khi bạn bè còn vui vẻ hồn nhiên cắp sách đến trường thì Tuấn ngậm ngùi xin nghỉ học vì nhà cậu quá nghèo. Bố rượu chè cờ bạc suốt ngày đánh đập vợ con đã thế nhà có được bao tiền và vật gì quý giá ông đều bán để nướng vào lô đề và nhậu nhẹt hết.
Tuổi thơ của Tuấn và em gái là 1 tuổi thơ đầy nước mắt và chuyện buồn. Hai anh em cậu chứng kiến cảnh bố đánh mẹ còn nhiều hơn cả bữa cơm hàng ngày. Mẹ cậu - 1 người phụ nữ hiền lành, chăm chỉ giỏi cam chịu. Bao lần Tuấn bảo mẹ hãy bỏ bố đi nhưng bà lắc đầu: "Các con cần có bố, mẹ chịu được mà. Con đừng lo mẹ quen rồi, mẹ không sao đâu". Cái câu &'mẹ quen rồi' khiến trái tim 1 đứa bé như cậu cũng cảm thấy đau nhói.
Năm cậu học lớp 5 thì bố mất do 1 lần say rượu ngã xuống mương nước kể từ đó mẹ con cậu được sống trong yên bình. Với người khác mất bố là cả 1 nỗi đau lớn còn với anh em Tuấn có khi đó lại là 1 sự giải thoát cho số kiếp của cả 4 người.
(Ảnh minh họa)
Từ ngày bố mất, mẹ cậu vẫn ngày ngày gánh xôi ra chợ bán, số tiền kiếm được bà dùng để đong gạo và nuôi con ăn học. Trong mái nhà xiêu vẹo, đêm đêm cả 3 mẹ con quây quần bên mâm cơm đạm bạc nhưng vẫn đầy ắp tiếng cười. Mẹ hay kể cho các cậu nghe về tuổi thơ của mẹ rồi mẹ dặn các con phải cố gắng chăm ngoan học giỏi.
Dù còn nhỏ nhưng anh em Tuấn đã rất tự lập, mẹ đi vắng Tuấn và em ở nhà cùng nhau nấu cơm nhặt rau, lúc nào nghỉ học thì 2 anh em rủ nhau đi nhặt ve chai về bán. Số tiền kiếm được cậu đưa cho mẹ đong gạo, cuộc sống của 3 mẹ con diễn ra khá êm đềm như thế cho đến 1 ngày mẹ cậu bị bệnh nặng đó là căn bệnh ung thư quái ác giai đoạn 2. Sức khỏe bà xuống cấp trầm trọng, Tuấn biết được nên âm thầm xin nghỉ học rồi cậu bảo với mẹ:
- Từ nay con sẽ thay mẹ đi bán xôi, mẹ đừng đi nữa. Con không muốn mẹ yếu hơn, con không muốn mất mẹ đâu.
Ba mẹ con ôm lấy nhau mà khóc. Mỗi sớm cậu dậy sớm phụ mẹ nấu xôi rồi gánh ra vỉa hè đầu phố bán. Nhìn thấy cậu bé lầm lũi đáng thương nên nhiều người mua ủng hộ hơn nữa xôi mẹ cậu ngon nên mọi người ăn xong đều xuýt xoa khen ngợi.
Số tiền mỗi ngày kiếm được Tuấn đưa cho mẹ mua thuốc, đong gạo. Chiều đến không bán xôi thì cậu đi lượm ve chai hoặc đi đánh giày để kiếm tiền nuôi em gái ăn học. Mọi gánh nặng đổ dồn lên vai cậu bé ấy, nhưng chưa 1 lần câu kêu than hay trách móc số phận. Nhiều lần đi qua trường học cậu lại ngậm ngùi nhìn vào đó đầy khao khát. Thấy bạn bè chơi trò chơi trong sân câu bất giác mỉm cười rồi thèm thuồng, ai nhìn vào cũng thấy xót xa vô cùng.
Ngày ngày nhìn mẹ bị cơn đau hành hạ cậu chỉ biết chắp tay cầu nguyện: "Xin ông trời đừng cướp mẹ của con, nếu mất mẹ anh em con sẽ chẳng biết sống sao cả. Con xin người". Cuộc sống của họ cứ trôi qua mỗi ngày như thế, chật vật vất vả và đầy lo sợ.
Rồi 1 hôm trời nắng to, Tuấn gánh hàng đi bán như mỗi ngày. Khi cậu đang nhăn mặt gạt mồ hôi trên trán thì có 1 đám du côn đi đến đòi tiền:
- Thằng kia nộp tiền đây.
- Dạ... tiền gì ạ??
- À thằng nào láo còn dám hỏi tiền gì à?? Bọn tao bảo mày cống tiền thì cứ ngoan ngoãn mà đưa đây.
Đám khách bị đuổi đi hết Tuấn không chịu đưa tiền vì ngày mai mẹ cậu phải đến bệnh viện xạ trị. Thấy cậu ngoan cố đám du côn giật lấy túi tiền rồi phá nát hàng xôi. Lúc đó cậu chỉ biết ôm lấy chân họ khóc lóc cầu xin:
- Xin các chú đừng phá nát hàng xôi của con, con còn phải kiếm tiền chữa bệnh ung thư cho mẹ. Con xin các chú đấy. Ngày mai mẹ con phải đi xạ trị rồi, chú mà phá nát hết mọi thứ gia đình con biết sống sao đây??
Câu nói đó khiến 4 người bặm trợn sững lại, người đầu sỏ lưỡng lự rồi ném túi tiền lại:
- Đi thôi bọn mày.
Họ bỏ đi Tuấn lật đật nhặt nhạnh lại chiếc nồi bị đá méo mó, mọi người xung quanh cũng giúp cậu rồi còn quyên góp tiền động viên. Tuấn nhìn gánh hàng đã gắn bó mấy chục năm nay của mẹ rồi cậu bỗng òa khóc nức nở. Nghe tiếng khóc đó người ta cảm nhận được sự bất lực, mệt mỏi, đau khổ lẫn sự biết ơn. Rồi không biết số phận của 3 mẹ con cậu sẽ đi về đâu, mẹ cậu sẽ rời bỏ anh em cậu lúc nào. Cậu không rõ nữa nhưng thực sự điều đó sẽ rất khủng khiếp và tồi tệ.
Vậy nên các bạn hay biết hài lòng và trân trọng những mình đang có. Vì có thể nhìn lên bạn chưa bằng nhiều người nhưng nhìn xuống thì bạn may mắn và hạnh phúc hơn vạn người đấy. Cuộc sống này còn tồn tại những số phận mảnh đời bất hạnh lắm, vậy nên hay ngừng than vãn và kêu ca.
Theo blogtamsu
Xem xong clip ân ái nhân tình của chồng gửi, vợ chỉ nói 1 câu khiến chồng chết đứng Chị vừa chỉ vào màn hình máy tính vừa nói chuyện với chồng: "Em cũng vẫn giữ đoạn ân ái đầu tiên của vợ chồng mình do anh quay lại đấy. Sao anh không cho cô ấy xem mà học tập". Anh chị yêu nhau 2 năm thì cưới. Ngày yêu anh thương và chiều chuộng chị hết lòng. Chị đi đâu, anh...