Gặp thêm một lần thì được gì?
Trời trở lạnh. Em thiếp đi lúc nào không hay, trên tay vẫn cầm điện thoại với dòng tin nhắn chưa kịp gửi: “Mình gặp nhau được không?”…
Có người từng bảo với em rằng tình yêu bản chất là một tập hợp của mọi loại cảm xúc, mà đã là cảm xúc thì nó luôn luôn phức tạp. Hai chữ “phức tạp” đó em chưa bao giờ hiểu hết, cho đến lúc mình không còn thuộc về nhau nữa…
Ngày chia tay, khoảng cách giữa hai đứa lớn đến mức có thể ôm trọn cả một khoảng trời đầy nắng. Chân em nhỏ bé, bước thế nào cũng chẳng đến anh. Em đã tự nhủ lòng sẽ quay lưng đi thật nhanh, để như người ta thường nói “mắt không thấy, tim không đau”. Em chặn facebook, xóa số điện thoại, tránh né cả con đường đi ngang nhà anh. Để rồi sau đó em đều đặn vào facebook anh bằng một tài khoản khác, vẫn bấm hàng số quen thuộc mỗi đêm về, vẫn viện cớ đi lại rất nhiều lần con đường cũ mong một lúc nào đó có thể nhìn thấy anh.
Ngày anh nói vạn lời tàn nhẫn, em cứ nghĩ rằng nỗi đau em mang đã quá lớn, quá sức chịu đựng, nghĩ rằng tình yêu nơi em không còn đủ nuôi dưỡng để vết thương này lành da. Để rồi em vẫn không yên khi anh bị thương, vẫn chạnh lòng khi anh viết một dòng buồn bã.
Buồn cười quá anh nhỉ? Đây là tình yêu mà mọi người thường nói đó sao? Tình yêu mà cả bản thân cũng không hiểu nổi mình đang làm gì. Tình yêu mà chúng ta vẫn luôn hành động một cách phi lý và đau đớn đó sao?
Em đã từng hơn một lần muốn gặp anh đến tha thiết. Khi nước mắt rơi nghiêng hằng đêm, bản thân quá mệt mỏi với những khó khăn. Khi em gần như gục ngã và cần hơn một lời an ủi. Khi em cần một bờ vai để khóc cho thỏa thích, một cái nắm tay thật chặt để em mạnh mẽ đối mặt với bão tố ngoài kia. Khi mà nỗi đau đến một mức nào đó có cả mùi, cả vị, đắng chát và hanh hao.
Và rồi điều cuối cùng em làm đó là… không làm gì cả!
Video đang HOT
Em chẳng gọi để giữ một cuộc hẹn, em chẳng tìm để hi vọng một yêu thương… Anh biết vì sao không?
Vì tình yêu ở giây phút này chẳng còn giống với tình cảm ngày trước. Nếu ngày xưa muốn là em có thể chạy đến bên anh nũng nịu thì bây giờ để nhìn thấy anh với em cũng là một điều xa xỉ.
Vì khoảng cách ở hai ta chẳng còn là một khoảng trời nữa mà là bầu trời của anh chẳng hề có em. Gặp nhau rồi thì đã sao? Hai ta chẳng khác hai người lạ là mấy. À không, còn là hai người lạ từng làm tổn thương nhau nữa.
Và vì anh đã không còn là anh. Anh của ngày xưa… yêu em!
Nếu ngồi cạnh nhau mà nụ cười còn phải ngượng nghịu, nếu nhìn thấy nhau mà tim đau mắt ướt, nếu cách nhau một bước chân mà tưởng chừng là cả một đại dương, vậy ta gặp nhau để làm gì?
Gặp nhau thêm một lần, tình yêu vẫn không thể hồi sinh, cảm xúc vẫn không thể trở lại
Gặp nhau thêm một lần, anh vẫn phải về với hạnh phúc hiện tại, em vẫn phải gồng gánh tiếp ngày mai.
Gặp nhau thêm một lần, như uống một liều giảm đau cấp tốc, mãn nguyện tạm thời, đau đớn dài hơi…
Trời vẫn lạnh, em tự mặc thêm áo ấm, nghe một bài nhạc vui, xóa tin nhắn.
Thêm một lần, thì được gì…?
Theo VNE
Tình yêu không tạo nên tổ ấm!
Chị đã luôn ý thức việc "xây tổ ấm" bằng tình yêu của một người vợ, người mẹ. Thế mà, cùng căn nhà đẹp anh đã xây, tình yêu của chị không thể tạo nên "tổ ấm"?
Mới vài tháng trước, chị còn thấy hạnh phúc và hãnh diện với bạn bè khi tổ chức tân gia. Nhà chị tuy chưa phải là biệt thự nhưng cũng hai tầng lầu, kiểu dáng hiện đại, nội thất cao cấp lại rất thời trang.
Đây là căn nhà vợ chồng chị từng mơ ước, phải mất bao nhiêu năm vất vả, khó nhọc, giấc mơ đó mới thành hiện thực. Mọi người tấm tắc khiến chị thật mãn nguyện.
Vậy mà, hôm nay chị lặng lẽ một mình trong căn nhà thênh thang với cảm giác thật khó tả, chỉ thấy sự lạnh lẽo bao trùm. Chị cứ ra vào trong nỗi nhớ về căn phòng trọ cũ kỹ, chật hẹp ngày xưa với những kỷ niệm không thể quên của vợ chồng, con cái. Ngày đó thiếu thốn trăm bề, anh thường bảo với mấy mẹ con: Ráng đợi vài năm nữa, có tiền mình sẽ thoát khỏi chỗ này. Căn nhà chật hẹp mà đầy ắp tiếng cười, sao đến bây giờ chị mới nhận ra?
Anh thường bảo, "đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm" nên anh phải cố gắng để có được căn nhà thật đẹp cho mấy mẹ con. Thời gian cứ vậy trôi, gia đình chị đã vài lần chuyển nhà, nhà lần sau bao giờ cũng hơn lần trước. Nhưng chỉ đến lần này căn nhà mới làm anh thỏa mãn. Hôm hoàn thành căn nhà, anh mãn nguyện nói như phân công: "Trách nhiệm của anh xong rồi nhé. Các con cũng đã lớn, học hành chăm ngoan, chỉ cần em "để mắt" một chút là được". Để khẳng định điều đó, anh cho phép mình nhàn nhã, thong thả hơn; cho phép mình được sống... cho riêng mình!
Có nhà đẹp, ngoài giờ làm việc ở cơ quan, về đến nhà là chị lau chùi, dọn dẹp, trang trí... Chị không quên nhiệm vụ "xây tổ ấm" của mình, nên mọi việc chu toàn, có phần còn hơn trước. Chị muốn "tổ ấm" của mình xứng với "tầm vóc" ngôi nhà anh đã xây nên. Chị chăm lo bữa sáng, bữa trưa, bữa tối cho chồng con với lòng nhiệt tình và sự thành thục đã quen từ mười mấy năm nay. Có điều, bây giờ thực đơn của gia đình chị đã phong phú hơn rất nhiều. Bản thân chị cũng thay đổi, ai nấy đều khen chị đẹp ra, sang trọng hơn hẳn. Chẳng biết anh có nhận ra không?
Sau lễ tân gia, anh có vẻ như bận rộn hơn, quan hệ bạn bè cũng rộng hơn. Người ta bảo anh đang phất, chị chỉ biết việc làm ăn của chồng đang thuận lợi, vì không nhớ từ bao giờ anh không còn kể cho vợ nghe chuyện này chuyện nọ... Anh bảo đến giờ cơm cứ ăn trước, công việc của anh chẳng thể nói trước giờ về. Chiếc bàn ăn rộng rãi, đẹp đẽ luôn được chị trang trí bình hoa tươi nho nhỏ giờ trở nên lạc lõng. Những bữa cơm được chị tỉ mẩn chăm chút theo khẩu vị của chồng con, để được anh vừa ăn vừa hít hà khen ngon như trước cứ thưa dần.
Có hôm anh về đã nửa đêm, hơi rượu nồng nặc, áo quần xốc xếch. Chị vội vàng làm những việc cần thiết lúc này của một người vợ hiền. Lau mặt cho chồng bằng nước ấm, giúp chồng cởi bỏ bộ đồ đã vương vất đủ thứ mùi pha tạp của những chốn anh dừng chân trong ngày. Xem chồng cần gì để vội vàng hâm nóng đồ ăn hoặc pha ly nước giã rượu. Lòng trĩu nặng những cảm giác hỗn độn, khiến chị không thể thốt nên lời...
Cuộc sống của gia đình chị đã đổi thay rất nhiều, không biết chính xác từ bao giờ. Nhưng, có lẽ từ khi có ngôi nhà đẹp này mọi thứ mới thể hiện rõ nhất. Chị nhớ lại một câu nói từng nghe và tâm đắc thời còn con gái "Một mái nhà cộng với tình yêu thành mái ấm". Chị đã quyết tâm thực hiện điều đó bằng tình yêu của mình nhưng sao "mái ấm" của chị lại thành ra thế này?
Chị đã luôn ý thức việc "xây tổ ấm" bằng tình yêu của một người vợ, người mẹ. Thế mà, cùng căn nhà đẹp anh đã xây, tình yêu của chị không thể tạo nên "tổ ấm"? Chị lại tiếc nuối những căn nhà nhỏ trước đây. Ngẫm nghĩ lại, chị thấy căn nhà không có tội. Có chăng chỉ tại lòng người đã đổi thay, "tổ ấm" không tùy thuộc vào tầm vóc căn nhà, cũng không chỉ do một người trong đó xây nên mà được.
Theo VNE
Lúng túng vì bạn gái nói 'Ăn một món mãi chán lắm' "Trong một lần gần gũi, kết thúc &'chuyện ấy', như thói quen, em nằm ôm cô ấy, lấy hết can đảm, em đã hỏi cô ấy có điều gì không hài lòng ở anh không? thì cô ấy chỉ nói một câu: &'Ăn một món mãi chán lắm'". Ảnh minh họa. Em là nam, năm nay 25 tuổi, khỏe mạnh. Em và bạn...