Gặp người thứ 3 nói chuyện cuối cùng vẫn mất chồng, đó có phải là quyết định quá ngu ngốc?
“Xem như đó là tiền chị trả vì em đã ‘phục vụ’ anh ấy nhiệt tình!”
Cô ta – người thứ 3 nhìn chị với đôi mắt ráo hoảnh. Trong đó chứa đầy lòng tự tin và kiêu hãnh. Bắt gặp ánh mắt ấy, bao nhiêu lời thuyết phục ôn hòa chị dự định nói bỗng chốc bay biến hết.
Hôm đó là một ngày khó quên của chị. Chị đã làm một việc mà có lẽ cũng khá nhiều người vợ có chồng ngoại tình đã từng làm: đi gặp người thứ 3. Vì sao chị đi gặp ư? Vì chị còn muốn giữ gia đình cho con trai bé bỏng của mình.
Nhiều nhiều nói, kẻ cần trị tội phải là chồng mình chứ gặp người thứ 3 thì được cái gì. Nhưng đôi khi trong cuộc sống, con người ta vẫn phải làm những việc ngốc nghếch như vậy đấy. Như khi bạn nhiễm một loại virus nào đó, bạn vẫn phải chấp nhận tìm mọi cách để chữa trị những triệu chứng nó gây ra. Trong khi ấy bạn biết thừa, nó sẽ tồn tại trong cơ thể mình cả đời, hôm nay khỏi thôi nhưng ngày mai có thể lại tái phát cũng không chừng.
Đó là một cô gái trẻ – một sinh viên vừa mới ra trường. Cô gái ấy xinh xắn, trẻ trung đầy sức sống. Cô ta nhìn chị với đôi mắt ráo hoảnh. Trong đó chứa đầy lòng tự tin và kiêu hãnh. Bắt gặp ánh mắt ấy, bao nhiêu lời thuyết phục ôn hòa chị dự định nói bỗng chốc bay biến hết. Chị không còn chút hứng thú nào để nói nữa.
Chị đã làm một việc mà có lẽ cũng khá nhiều người vợ có chồng ngoại tình đã từng làm: đi gặp người thứ 3 (Ảnh minh họa)
Chị hiểu được ánh mắt ấy. Cô gái trẻ ấy tin tưởng vào tình yêu chồng chị dành cho cô ta. Cô ta tự hào và nhìn chị với tâm thế của kẻ thắng cuộc. Có lẽ giờ này cô ta đang thương hại chị, vì tuy là vợ chính thức nhưng chỉ giữ được cái vỏ của anh, còn phần hồn và cả tinh lực thể xác anh đều dành cho cô ta cả. Không biết kẻ ngây thơ là chị hay là cô ta đây?
Chị nhìn thẳng cô ta, nhẹ nhàng mỉm cười: “Hôm nay chị hẹn gặp em không có mục đích gì to tát cả. Trước hết là muốn chị em mình biết mặt nhau. Thứ nữa là muốn nói với em, chị đã biết hết mối quan hệ của em và chồng chị. Chị không có ý kiến gì về việc đó, vì tự bản thân nó đã nói lên tất cả rồi.
Bây giờ, chị có ý kiến thế này. Em hãy đề nghị chồng chị ly hôn. Chỉ cần anh ấy mang đơn về, chị sẽ kí ngay lập tức không trì hoãn. Còn nếu em không thuyết phục được anh ấy làm điều đó, thì tất cả vật dụng, tiền bạc anh ấy cho em bấy lâu nay cũng chỉ có thể xem như là tiền chồng chị trả cho em vì em đã phục vụ anh ấy nhiệt tình”.
Video đang HOT
Nói xong, chẳng cần nghe xem cô ta trả lời thế nào, chị đứng dậy ra về. Ra tới cửa quán café, ngoái lại nhìn chị vẫn thấy cô ta ngồi im không nhúc nhích.
Chị không biết cô ta nghĩ sao về lời chị nói. Chỉ biết, sau hôm ấy chị không còn bắt gặp những tin nhắn, cuộc gọi nào của cô ta tới máy chồng chị nữa. Chồng chị cũng trở nên “ngoan” bất ngờ. Chị cố nén nỗi đau, chỉ hy vọng sau cơn sóng dữ sẽ là bình yên.
Ấy vậy mà vẫn có thêm một lần nữa chị phải gặp bồ của chồng, vẫn là ở quán café cũ. Nhưng lần này không phải là chị hẹn gặp mà là kẻ thứ 3 hẹn gặp chị. Và cũng không phải là cô gái nhỏ mới bước vào đời mà là một người phụ nữ đã dày dạn kinh nghiệm sống.
Chị thiết nghĩ, mình không cần phải nói một lời nào cả. Bởi, đối với người phụ nữ trưởng thành, đã biết chồng chị có vợ và con trai nhưng vẫn sẵn sàng lao vào, ngang nhiên hẹn gặp chị thì chị có nói gì cũng là thừa. Mọi lí lẽ thuyết phục lúc này đều trở nên vô nghĩa. Và có lẽ chị cũng chẳng còn hứng thú nữa…
Nhưng chị vẫn ngồi lắng nghe cô ta nói một cách chăm chú. Cô ta kể về tình yêu của chồng chị và cô ta. Nó nồng thắm, cuồng nhiệt vô cùng. Hai người không thể sống thiếu nhau. Họ mới mà một nửa đích thực của nhau, còn chị – kẻ đến trước, người vợ danh chính ngôn thuận nhưng thực ra lại chỉ là một mảnh ghép lệch lạc do anh… ghép tạm khi chưa tìm ra một nửa đích thực mà thôi.
Chị bật cười. Có thể cô ta nói đúng thật ấy chứ! Nhưng chị không ngắt lời, vẫn kiên nhẫn lắng nghe tất cả. Cuối cùng, cô ta chìa ra trước mặt chị một tờ giấy. Đó không ngờ lại là lá đơn ly hôn do chính tay chồng chị viết – chữ viết của anh khá đặc biệt, chị nhìn qua là nhận ra ngay.
Vẫn có thêm một lần nữa chị phải gặp bồ của chồng, vẫn là ở quán café cũ. Nhưng lần này không phải là chị hẹn gặp mà là kẻ thứ 3 hẹn gặp chị (Ảnh minh họa)
Hơi ngỡ ngàng nhưng cũng chẳng có gì là bất ngờ. Cả tuần nay anh không về nhà, không một lời hỏi thăm con. Và giờ, đến lá đơn li hôn anh cũng không muốn tự tay đưa cho chị. Mà cũng có thể, cô ta sốt sắng nên muốn mang đến cho chị kí càng nhanh càng tốt. Hoặc mang đến để… ra oai với chị cũng nên. Ôi, có là gì đi chăng nữa thì chị cũng chẳng cần phải quan tâm nữa rồi.
Kí xong lá đơn, nhìn cô ta cẩn thận cất đi như thứ gì đó quý báu lắm. Chị cười nhẹ: “Có lẽ chị em mình không còn việc gì để có cơ hội gặp nhau nữa đâu nhỉ. Nhân đây chị cũng chúc em và chồng vừa cũ của chị hạnh phúc. Riêng chị, chị cảm ơn em rất nhiều vì đã dọn sạch giúp chị đống rác hôi hám mà chị đã quá chán ngán rồi!”.
Dứt lời, chị đứng dậy ra về. Lần này, chị đi thẳng, không ngoái lại lần nào cả.
Theo VNE
Để anh ấy ra đi...
Khi người đàn ông tôi yêu nói anh ấy muốn một cơ hội làm lại với người cũ, tôi đã làm điều mà bất cứ cô gái mạnh mẽ nào cũng làm: Tôi nói "Ok"...
Tôi gặp Jeff trong tiệc sinh nhật một người bạn. Tôi để ý đến cách anh bước ra giới thiệu về mình, đến đôi mắt rất trong của anh. Tôi đã bước sang tuổi 29 và mất đến gần 10 năm hết yêu lại chia tay, rồi quay về với Jason. Mới đây tôi thành người độc thân, vì thế tôi chủ động hẹn hò với Jeff.
Chúng tôi gặp nhau vào một đêm tháng 1. Ngoài trời khá lạnh lẽo. Tôi và Jeff ngồi tán gẫu qua hơi nóng đang bốc lên từ nồi lẩu. Tôi nhớ hai người nói chuyện khá vui vẻ về việc một buổi hò hẹn thường giống như cuộc phỏng vấn xin việc ra sao. "Thế tại sao anh nghĩ anh phù hợp với vị trí này?" - tôi hỏi Jeff. Cung cách cởi mở, nồng nàn tình cảm cùng vòng tay dài rộng lúc nào cũng khoa lên khi nói chuyện của Jeff khiến tôi rất muốn "tuyển" anh vào vị trí bạn trai của mình.
Chuyện chúng tôi bắt đầu vào mùa Xuân khi những cánh hoa anh đào nở rộ. Chúng tôi gặp nhau thường xuyên hơn, cùng nhau ngao du các nẻo đường, về quê thăm nhà bạn của Jeff nữa. Sau Jason, việc tôi yêu Jeff dường như quá dễ dàng. Anh là người biết ăn nói và luôn nồng nhiệt, tôi chẳng bao giờ phải đoán xem Jeff đang nghĩ gì.
Jeff cũng có một "Jason" của riêng anh - cô ấy tên là Christine. Hai người họ đã chia tay cách đây 2 năm và họ vẫn chuyện trò hàng tuần qua điện thoại (hầu hết bạn của Jeff là phụ nữ, trong đó có cả những người đã từng yêu anh). Tôi cũng có nhiều bạn là đàn ông, bởi thế không lo lắng về quan hệ hiện tại của Jeff và Christine, cho đến một ngày tháng Năm, khi Jeff xin cho Christine một công việc ở công ty thiết kế nơi anh đang làm việc. Từ đó họ gặp nhau hàng ngày. Tôi bắt đầu cảm thấy không thoải mái, nhưng Jeff bảo "cô ấy chỉ là một người bạn mà thôi".
Khoảng 1 tháng sau, tối đó tôi ở nhà Jeff, tối cuối cùng tôi ở lại thành phố trước khi đi dự lễ cưới vàng của ông bà nội. Cảm nhận một điều gì đó rất khác, ngay khi bước chân qua ngưỡng cửa, tôi hỏi Jeff: "Có chuyện gì sao?".
"Christine muốn bọn anh quay lại...", Jeff trả lời.
"Cái gì?"
"Cô ấy muốn cố gắng thêm lần nữa", Jeff đưa mắt nhìn ra xa xăm.
Tôi bỗng dưng có cảm giác choáng váng, mọi vật trước mắt đang đảo lộn. "Anh đang chia tay em có phải không?". Anh gật đầu. "Em biết rồi, em là con ngốc" - tôi thổn thức.
"Chỉ là tạm thời thôi", Jeff nói nhanh, cố gắng xoa dịu tôi. "Chỉ 2 tuần thôi. Khi anh đã nhìn nhận rõ mọi chuyện, chúng ta sẽ nói chuyện".
Tôi khóc suốt hành trình về nhà với ông bà, cố che giấu đôi mắt sưng mọng dưới cặp kính râm. Không muốn làm hỏng ngày vui nên tôi cố sức tránh gần ông bà, tôi nói dối mọi người trong gia đình là mình đang bị dị ứng. Chỉ khi đêm xuống, một mình trong căn phòng kín cửa tôi mới dám chui ra khỏi vỏ ốc. Tôi check mail điên cuồng, cứ hy vọng sẽ có thư của Jeff...
Cảm giác bị bỏ rơi và bối rối, tất cả những gì tôi có thể làm khi ấy là hy vọng Jeff sẽ chọn mình. Tôi muốn nhắc anh nhớ đến những gì hai người từng có, những điều ngọt ngào chúng tôi đã chia sẻ với nhau. Thế nên tôi email cho Jeff như thể hai người chưa chia tay. Thay vì gào lên nỗi đớn đau trong lòng hay hỏi về Christine -tôi biết làm vậy sẽ đẩy Jeff ra xa hơn - tôi chỉ kể Jeff nghe về kỳ trở về thú vị với gia đình và gửi cho anh tấm hình tôi rất xinh, cười rất tươi trước biển. Tôi không quên ký tên: "... của anh".
Trở về, tôi đến thăm người bạn gay. Cậu ấy nói tôi nên bỏ Jeff đi, anh ấy chẳng ra gì. Song tôi nói mình quá yêu để có thể từ bỏ. Tôi từng ở vị trí của Jeff, vì thế tôi nghĩ, lúc này anh ấy cần yên tĩnh một mình...
Hai tuần trôi qua. Tôi đến gặp Jeff trong vẻ ngoài xinh xắn nhất có thể: Áo xanh navy kết hợp với quần sooc jeans khoe đôi chân thon dài. Tôi tô son màu đỏ. Cậu bạn gay nhìn tôi chuẩn bị như vậy thì cằn nhằn: "Tớ chẳng hiểu cậu phải phiền thế để làm gì".
Gặp tôi, khuôn mặt Jeff sáng lên. Nén đi nỗi mong mỏi được chạy đến ôm chầm lấy anh, tôi đi thật nhẹ nhàng. Khi hai người dạo chơi khắp công viên, dừng chân nghỉ bên hồ, tôi thấy rõ ràng rằng sau cùng thì chúng tôi chưa hề có chia tay.
Vài giờ sau, tôi quay lại căn hộ của mình, trên môi nở nụ cười. Jeff chưa nói, nhưng tôi biết anh và Christine đã thực sự chấm hết. Tối đó anh gọi cho tôi: "Anh qua chỗ em được không?". Và khi tôi mở cửa, Jeff ở đó, khuôn mặt nhợt nhạt dưới ánh đèn đường: "Anh nói với cô ấy rồi, chuyện bọn anh đã qua"...
Không lâu sau đó Jeff có nói với tôi, trước cái đêm chạy đến nhà tôi, anh chưa từng nghĩ lại yêu tôi nhiều đến thế. Bởi tôi đã không quay lưng lại với anh. Anh biết mình đã chọn đúng. Một năm sau, tôi đến sống cùng Jeff. Và hôm nay, đã 9 năm rồi kể từ ngày chúng tôi kết hôn, vẫn sống bên nhau vô cùng hạnh phúc.
Theo VNE
Lần lữa chuyến đò hai Những đắng cay khi bước lên chuyến đò trước chị chẳng buồn nhớ lại nữa, dù gì cũng đã gần chục năm trôi qua, giờ chị đang vui với con bé, kết quả của cuộc hôn nhân đầy mâu thuẫn đó. Bao năm qua chị đã phải bỏ quên tất cả nỗi đau, tuổi trẻ, sở thích cá nhân, phải gạt tất để...