Gặp lại người cũ, tôi biết mình sai khi bỏ cô ấy
Người cũ của tôi bây giờ không còn là một cô bé nhút nhát, có cuộc sống thụ động như hồi chúng tôi mới yêu nhau,…
Ảnh minh họa
Người cũ và tôi bằng tuổi, cô ấy khác tôi, được sinh ra trong một gia đình có điều kiện kinh tế khá giả hơn, và được bố mẹ bao bọc từ bé. Vì thế, suy nghĩ của cô ấy, lúc nào cũng phủ một màu hồng, cô ấy nhìn thế giới bằng ánh mắt long lanh và đẹp đẽ.
Trong khi đó, gia đình tôi khó khăn hơn, tôi phải bươn trải từ bé. Thời sinh viên, vừa đi học, tôi vừa phải lo kiếm tiền ăn học, nên nhìn nhận cuộc sống thực tế hơn. Đôi khi tôi nhìn đời có phần đen tối.
Yêu nhau được một thời gian, tôi nhận thấy chúng tôi không hợp nhau trong cả suy nghĩ và hành động. Cô ấy sống triết lý và sách vở, còn tôi thực tế và có phần thực dụng. Tôi lo lắng, nếu cưới cô ấy, tôi sẽ phải gánh vác mọi chuyện, lo lắng cho cô ấy, nên tìm lý do để chia tay.
Tôi đã bội ước và quên những điều đã hứa với cô ấy, tôi lẳng lặng không liên lạc với cô ấy nữa dù biết, làm như vậy cô ấy sẽ rất buồn, bị tổn thương nghê gớm. Cô ấy cố tìm hiểu lý do, nhưng tôi không nói nguyên nhân vì sao. Và rồi, như hiểu ra tôi không muốn tiếp tục, cô ấy im lặng.
Video đang HOT
Ngày cô ấy cưới, tôi đi cùng vợ chưa cưới đến dự tiệc. Thấy cô ấy hạnh phúc đi bên cạnh chú rể cao ráo, họ trao nhau ánh mắt tình tứ, tôi cảm thấy yên lòng. Vì dù sao, cô ấy cũng không còn trách tôi chuyện quá khứ nữa.
Hơn 10 năm sau ngày chia tay, tôi và người cũ gặp lại nhau trong buổi họp lớp cấp 3. Cô ấy bây giờ đã khác xưa nhiều quá, không còn vè nhút nhát ngày nào, cô ấy chủ động và có vị trí nhất định trong xã hội. Cô ấy tự tin nói chuyện với tôi, nhưng tuyệt đối không nhắc lại chuyện quá khứ. Có lẽ, cô ấy không còn nhớ chuyện cũ nữa.
Chỉ có tôi, là vẫn nhớ đến mỗi ngày. Nhìn cách cô ấy nói chuyện, đi đứng, ăn mặc, tôi cảm giác mình đã mất đi một cái gì đó, rất quý giá. Nếu thời gian quay trở lại, nếu có cơ hội làm lại lần nữa, chắc rằng tôi sẽ không để mất người con gái ấy.
Theo baodatviet.vn
Càng tính càng 'lỗ'
Bù đắp cho chồng cả đời rồi, giờ là lúc chị phải tự bù đắp cho mình, để đừng cạn kiệt, để sống vui.
Kính gửi chị Hạnh Dung,
Tôi năm nay 49 tuổi - cái tuổi người ta nói hay gặp chuyện phiền muộn, xui rủi. Tôi thấy cũng đúng ở chỗ tôi suy nghĩ rất nhiều, không còn hùng hục lao vào làm việc, kiếm tiền chỗ này chỗ kia... như xưa. Tôi hay nghĩ về chồng, anh hơn tôi sáu tuổi.
Ngày trước, tôi lấy chồng vì tính anh thật thà, ngay thẳng. Anh làm việc ở cơ quan nhà nước, ít tiền, không có cơ hội thăng tiến vì tính anh ngang, nhưng anh không muốn chuyển chỗ làm, do không thích vì kiếm tiền mà phải luồn cúi.
Ảnh minh họa
Tôi phải tranh thủ hùn hạp làm ăn để đắp thêm kinh tế gia đình, nuôi con ăn học. Hai bên nội ngoại, anh thích gì nói đó, thẳng tưng, nhiều khi mích lòng, tôi phải giải thích, phải nói đỡ, lui tới thăm hỏi để bù lại những chỗ đổ bể anh gây ra. Chuyện ăn uống cũng vậy, anh không ăn thứ này thứ nọ, dù đó là món tôi và các con thích, tôi cũng không mua, không nấu, tránh chuyện dọn cơm ra bị anh chê, nâng lên đặt xuống. Sau này, anh bị cao huyết áp, bất kể anh muốn gì, cả nhà đều phải nhẹ nhàng chiều theo, kẻo anh giận, huyết áp lại tăng...
Tôi nghĩ mình giờ cạn kiệt rồi, chẳng thể làm gì cho chồng được nữa. Tôi thực sự muốn nhà cửa yên ấm, nhưng tôi mệt mỏi, chị ạ.
Thùy Viên (TP.HCM)
Chị Thùy Viên mến,
Lúc này mới nhìn lại đời mình là cũng hơi muộn rồi phải không chị. Tất cả những gì chị coi là "bù đắp", nói là bù đắp cho chồng cũng đúng, mà nói bù đắp cho gia đình cũng đúng. Mình cũng thấy, với tính khí ấy, với khả năng lo lắng cho gia đình như vậy, không có chị, chắc anh đã không thể chu toàn cho gia đình, các con của anh chị đã không được nuôi ăn học đầy đủ, khôn lớn như bây giờ.
Mình không tính phần mình san sớt cho con, vì bản năng làm mẹ là vậy, nhưng cái phần dành cho con cũng hòa lẫn trong cái phần dành cho chồng. Cái cân đong đo đếm, gánh đỡ cho chồng cũng vì người đàn ông ấy là cha của các con mình, khó mà tách bạch. Gia đình chị được như hôm nay là biết bao nỗ lực. Khổ nỗi, bây giờ càng tính, chị sẽ càng thấy mình "lỗ" chứ không "lời" đâu. Nên thôi, tính tới đó thôi chị ạ, rồi mình tìm cách giải quyết.
Ảnh minh họa
Chị không cần tuyên bố, cự nự gì anh cả. Chị chỉ cần nói với anh về sức khỏe, tinh thần, mong muốn của mình được dành thời gian cho bản thân nhiều hơn. Chị có những ước muốn gì, có bao nhiêu món ăn, có những sở thích nào... mà vì anh chị đã phải gác lại? Mình hoàn toàn có thể thu xếp cuộc sống gia đình, cân bằng giữa ý muốn của anh và của chị.
Chị hãy thử từ việc nhỏ thôi: món ăn chị thích, chị cứ nấu, anh không ăn cũng được. Từ việc nhỏ này, chị có thể dần tiến tới những việc lớn hơn. Anh cũng phải chấp nhận sự thay đổi của vợ mình thôi. Chị cứ nhẹ nhàng giải thích cho anh hiểu, không cần nhắc lại hay phân tích những chuyện quá khứ. Bù đắp cho chồng cả đời rồi, giờ là lúc chị phải tự bù đắp cho mình, để đừng cạn kiệt, để sống vui.
Theo phunuonline.com.vn
Chứng kiến chồng sỉ nhục bố, ném tập tiền vào mặt đuổi về quê, tôi đau thắt lòng nhưng không thể làm gì được Bố tôi thanh minh chẳng được, ông còn thề giữa trời và nói dù trước đây tù tội nhưng đó là bất đắc dĩ. Chồng tôi nghe bố vợ nói vậy thì đáp trả... Ai cười, ai chê trách vì tôi có một người bố tù tội, tôi chịu hết. Mặc dù bố tôi từng làm sai, mặc dù bố không hoàn hảo,...