Gặp lại kẻ hãm hiếp vợ mình 5 năm về trước, tôi cảm ơn rối rít sau khi nghe chuyện
Hóa ra chuyện 5 năm trước là vậy, cầm lấy tay kẻ đã hãm hiếp vợ mình 5 năm về trước tôi xin lỗi và cảm ơn anh ta rối rít.
Sau lần ấy hắn trốn biệt đi hóa ra là vào đây ẩn cư à? (ảnh minh họa)
Hoàn thành xong công việc của chuyến công tác Sài Gòn 2 tuần, ngày cuối ở lại thành phố thân thương này tôi lang thang ra quán café ngồi ngẫm nghĩ sự đời. Vừa ngồi xuống gọi đồ, thì bất chợt chủ quán bưng cốc nước trà ra cho tôi dùng trước. Trời đất, chủ quán chẳng phải thằng Lâm – kẻ đã hãm hiếp vợ tôi 5 năm về trước sao? Sau lần ấy hắn trốn biệt đi hóa ra là vào đây ẩn cư à?
Không chịu được nỗi uất ức, căm phẫn từ 5 năm tôi liền túm cổ áo hắn ta định đánh cho 1 trận thì Lâm giữ tay tôi lại mỉm cười kéo tôi lên tầng trên nói chuyện. Anh ta nhìn tôi cười, rồi hỏi vợ tôi đâu không đi cùng. Tôi im lặng tỏ vẻ khinh bỉ không nói gì, cho đến khi tôi đập tay xuống bàn gợi chuyện năm xưa lại với hắn ta.
- Mày vẫn còn nợ tao 1 lời xin lỗi đấy! Mày gọi lắm, 5 năm trước dám ngang nhiên hãm hiếp vợ tao rồi chạy trốn à? Đàn ông như mày thì hèn lắm, dám làm mà không dám chịu. Tao khinh, tao khinh…
- Anh cứ bình tĩnh nhấm nhấp li café rồi tôi sẽ kể cho anh nghe chuyện 5 năm về trước.
Không hiểu hắn ta muốn gì mà cứ ra vẻ các kiểu với tôi, cầm ly café nóng trên tay mà tôi muốn đập nát nó trước mặt hắn ta. Bao năm nay vợ tôi luôn sống trong mặc cảm vì chuyện quá khứ, cô ấy không thể quên mà yêu thương tôi 1 cách thoải mái nhất. Vậy mà hắn ta lai bình thản mở quán café ở cái xứ này.
Cả 2 im lặng vài phút thì bắt đầu Lâm kể câu chuyện 5 năm về trước.
- Anh còn nhớ đêm 5 năm về trước mà tôi mang tiếng hãm hiếp vợ anh chứ. Đêm ấy, cả tôi, anh, vợ anh, ông anh nuôi của anh nữa đều uống rượu say mềm. Hôm ấy ông uống nhiều quá nên say ngủ chẳng biết trời đất là gì, tôi thì vẫn tỉnh nhưng cứ nhíu hết mày vào. Nửa tỉnh nửa say, tôi vẫn cố hé mắt ra thì thấy ông anh nuôi anh đang ra sức hãm hiếp vợ ông. Cô ấy khóc, cầu xin các kiểu những gã kia không buông ra và mà làm cho tới cùng. Cố dùng chút sức lực yếu ớt của mình, tôi chạy ra kéo hắn ta ra thì bị đập ngã vào cột nhà nên bất tỉnh. Tỉnh dậy thì đã thấy mọi chuyện xong rồi.
- Tức là người hãm hiếp vợ tôi là anh nuôi?
Video đang HOT
- Đúng, là anh ta.
- Vậy sao vợ tôi lại nói là ông hãm hiếp chứ không phải tên kia?
Tức là người hãm hiếp vợ tôi là anh nuôi? (ảnh minh họa)
- Khi tỉnh dậy sau cú ngất ấy, vợ ông khóc lóc đến van xin tôi chịu tội thay gã kia. Vì cô ấy nói nhà anh mang ơn và đang vay nợ gã đó 1 khoản tiền lớn. Lúc đó mà tố cáo thì nhà ông chỉ có nước đi ăn xin nên cô ấy đã ngậm đắng và cắn răng xin tôi mang tiếng xấu thay.
- Ông chấp nhận ư?
- Ừ, phải nhận thôi. Tại tôi yếu lòng trước lời van xin, nước mắt của phụ nữ lắm. Cũng vì chuyện đó mà sáng hôm sau tôi phải trốn vào đây gấp đấy. Nếu ông không tin gọi điện hỏi vợ ông thì sẽ rõ.
Bấm máy gọi cho vợ, tôi điếng người vợ thừa nhận chuyện 5 năm trước như lời Lâm kể. Thì ra chuyện là vậy, nếu ngày đó không nhờ Lâm thì có lẽ ông anh nuôi sẽ dùng chuyện nhà tôi nợ 2 tỷ mà uy hiếp các kiểu. Vì chuyện đó đã khiến Lâm bỏ xứ vào đây làm ăn thế này sao. Cúi đầu xin lỗi Lâm, tôi cảm ơn anh vì chuyện 5 năm trước. Nếu như không phải Lâm tốt bụng, giúp người thì có lẽ giờ đây vợ chồng tôi đang đi nhặt nhạnh ve chai sống qua ngày rồi.
Rời quán, tôi thấy lòng nhẹ tênh sau chuyện cũ 5 năm qua. Nỗi bực tức, hậm hực trong lòng tôi suốt 5 năm qua đã được gỡ bỏ. Còn chuyện ông anh nuôi, có lẽ tôi sẽ cho qua vì cái gì đã qua rồi thì thôi gợi lại chỉ thêm đau buồn. Giờ là lúc tôi nên chữa lành vết thương lòng của vợ hơn là lục lại chuyện cũ.
Theo blogtamsu
Tôi run rẩy: "Anh là anh nuôi của em của em cơ mà, đừng anh ơi..." nhưng anh ta vẫn lao tới
"Em đúng là con cừu non ngây thơ năm thứ nhất. Thời đại này chắc chỉ còn mỗi mình em tin vào cụm từ anh nuôi trong sáng đấy!" - Tùng cười hả hê.
Tôi đã đánh mất đi thứ quý giá nhất của đời người con gái chỉ vì sự cả tin dại dột của mình. (Ảnh minh họa)
Nhận được giấy báo nhập học, tôi vừa mừng vừa lo. Mừng vì cuối cùng, sau bao ngày khổ công rèn luyện cũng thu được kết quả ưng ý, hoàn thành được mong mỏi của bố mẹ. Nhưng cũng lo vì bản thân tôi vốn là một cô gái rất nhút nhát, lên chốn đô thành xa hoa, tập nập, ồn ào, nhiều cạm bẫy lại không người quen biết thì tôi biết sống như thế nào. Bạn bè tôi trong làng thì lại không ai có may mắn đặt chân được vào cổng trường đại học ngoài tôi. Nhưng ai rồi cũng phải lớn, cũng phải rời xa vòng tay cha mẹ để tự lo cho cuộc sống của mình. Tôi có lẽ, cần phải học cách sống mạnh mẽ hơn.
Nói là một chuyện nhưng làm lại là chuyện khác. Đã tự dặn với lòng như thế mà những giây phút chỉ có một mình trong căn phòng kí túc lạnh lẽo với những người bạn xa lạ, tôi vẫn không thể giấu nổi nỗi tủi thân, nước mắt cứ thế rơi lã chã suốt đêm. Rồi trong một tối đi làm thêm về, tôi bị hai tên thanh niên xấu chặn đường trêu ghẹo, khóc lóc kêu cứu mà không thấy ai xuất hiện. Tôi chỉ biết dồn hết sức chống cự cầu mong điều kì diệu xảy ra. Và rồi...
Niềm vui đến quá đỗi bất ngờ, lúc đó, tôi đã nghĩ Tùng chân thành với mình nên gật đầu đồng ý luôn. (Ảnh minh họa)
Tôi không biết là mình đang mơ hay thật nữa khi Tùng đột ngột từ đâu xuất hiện, đánh đuổi hai tên xấu đó để cứu tôi. Nhìn mặt Tùng bị chúng giáng cho một cú đấm đến thâm tím, tôi vừa ăn năn, vừa cảm kích. Rồi chẳng hiểu sao, có lẽ là vì sự gần gũi, vì giọng nói ấm áp và cử chỉ dịu dàng của Tùng nên tôi đã tình nguyện dãi bày hết tâm tư của mình với Tùng. Nghe xong, Tùng nhìn sâu vào mắt tôi, nắm chặt tay tôi:
- Anh cũng luôn mong mỏi mình có một cô em gái. Nếu như em không chê, có thể cho phép anh được nhận em làm em nuôi không?
Niềm vui đến quá đỗi bất ngờ, lúc đó, tôi đã nghĩ Tùng chân thành với mình nên gật đầu đồng ý luôn. Những ngày tháng sau đó, mỗi quan hệ anh - em nuôi của chúng tôi tiến triển rất tốt đẹp. Tùng giúp đỡ tôi rất nhiều trong chuyện học hành vì Tùng học khá giỏi. Không những thế, Tùng còn giúp tôi tìm một công việc làm thêm khác an toàn hơn, không phải đi làm về quá khuya và giúp tôi thuê một căn nhà trọ đẹp, giá lại rẻ để tôi sinh hoạt tiện hơn so với ở kí túc. Tất cả những gì Tùng làm, tôi vô cùng cảm kích và chờ có cơ hội để được báo đáp. Cho đến hôm Tùng nói sắp sinh nhật Tùng, Tùng mời tôi tới nhà ăn tối.
Tôi lấy tiền làm thêm của mình mua tặng Tùng một chiếc áo sơ mi. Tôi nghĩ là Tùng sẽ thích nó. Tùng tới đón tôi đến nhà mình mà lòng tôi vui đến lạ. Tôi thấy ngạc nhiên khi buổi sinh nhật chỉ có mình tôi là vị khách duy nhất. Nhìn ánh mắt khó hiểu của tôi, Tùng cười mỉm:
- Buổi tối đặc biệt này anh chỉ muốn dành cho gia đình mình mà thôi. Bố mẹ anh lại ở nước ngoài nên anh chỉ có mình em là gia đình thôi.
Tôi không dám nghĩ bản thân mình lại có một ý nghĩa quan trọng như vậy với Tùng. Chúng tôi đã có những giây phút vô cùng vui vẻ ở bên nhau. Uống hơi nhiều nên tôi hơi choáng. Tôi xin phép ra về thì Tùng giữ tôi lại:
- Nhà anh mà còn không phải là nhà em hay sao? Em về đâu nữa chứ? Nhà nhiều phòng lắm nên em cứ ngủ lại đây cũng được, mai rồi về?
Tôi tin vào Tùng nên gật đầu đồng ý. Tùng đưa tôi lên phòng mà không hiểu sao tôi cứ thấy nóng ruột khủng khiếp. Và rồi, cánh cửa phòng đột ngột đóng sập lại, Tùng lao vào tôi, ôm chặt lấy tôi, đè mạnh tôi xuống giường. Hốt hoảng, tôi hét lên:
- Anh là anh nuôi của em của em cơ mà, đừng anh ơi!
- Em đúng là con cừu non ngây thơ năm thứ nhất. Thời đại này chắc chỉ còn mỗi mình em tin vào cụm từ anh nuôi trong sáng đấy! - Tùng cười hả hê
Rồi mặc cho tôi vùng vẫy, la hét, Tùng vẫn lao vào tôi, y như hổ đói vồ mồi vậy. Rồi chuyện gì đến cũng phải đến...
Tôi đã chẳng thể chống cự lại được Tùng. Phụ nữ yếu ớt là sao chống lại được đàn ông sức dài vai rộng. Nhìn tôi nước mắt ròng rã, Tùng cười đắc ý:
- Yên tâm, nếu có anh sẽ có trách nhiệm với em bằng cách đưa em đi phá thai. Cô em gái nuôi ngoan ngoãn của anh ạ!
Tôi đã đánh mất đi thứ quý giá nhất của đời người con gái chỉ vì sự cả tin dại dột của mình. Sau ngày đó, tôi vĩnh viễn xóa Tùng ra khỏi đầu mình và cũng không có ý định bắt vạ một kẻ thâm độc như Tùng. Tôi coi đó là bài học lớn cho bản thân mình. Bài học về cách đặt niềm tin mà tôi đã phải trả cho nó một cái giá quá đắt.
Theo blogtamsu
Đêm động phòng thấy "cái ấy" của vợ từng là "gái bán hoa" tôi mới hiểu vì sao mẹ tôi lại.. Đêm tân hôn, dù cũng hơn buồn vì vợ mình không còn trinh nhưng bản tính một thằng đàn ông trong tôi cũng trỗi dậy. Nhìn thấy vợ trong chiếc váy ngủ sexy trên giường, tôi lao tới ôm chầm lấy em. Đêm tân hôn, dù cũng hơn buồn vì mình không phải là người đầu tiên của vợ nhưng bản tính một...