Gặp lại cô bé “ma cà rồng” có sở thích ăn động vật sống
Hai chiếc răng nanh mọc ngược cùng với sở thích “quái dị” là ăn thịt động vật sống khiến người dân ở xứ Thanh gọi cô bé là “ma cà rồng”.
Cuộc sống là một hành trình dài mà ở đó luôn có hạnh phúc, niềm vui đan xen với khổ đau và bất hạnh. Vẫn biết cuộc sống không cho ai tất cả nhưng có những người lại mất quá nhiều. Ngay từ khi sinh ra họ đã kém may mắn khi mắc phải những căn bệnh quái ác và những khổ đau ấy cứ đeo bám lấy cuộc đời họ như một sự trớ trêu của số phận. Hãy cùng chúng tôi gặp gỡ “ Những phận đời kém may mắn” để phần nào thấu hiểu và chia sẻ với những đau đớn, thiệt thòi mà họ đang phải đối mặt hằng ngày.
Anh Dũng phải buộc tay và dùng khăn bịt mồm mỗi lần cho con ăn.
Đó là trường hợp của bé Lưu Thị Hằng (11 tuổi, trú tại thôn 7, xã Cán Khê, huyện Như Thanh, Thanh Hóa).
Hằng là con gái đầu lòng của vợ chồng anh Lưu Huy Dũng và chị Quách Thị Thúy. Hai anh chị cưới nhau năm 2005 và đầu năm sau thì sinh đôi đẻ ra 1 gái, 1 trai. Hằng sinh trước nên là chị cả, bé trai tên Lưu Huy An.
Hai chiếc răng nanh và sở thích ăn uống “quái dị”
Ngày đón 2 con chào đời, vợ chồng anh Dũng, chị Thúy ngập tràn trong hạnh phúc. Tuy nhiên, do gia cảnh khó khăn, thuộc hộ nghèo nhất vùng nên từ ngày vợ đẻ, gánh nặng cơm áo gạo tiền đè nặng lên vai anh Dũng.
Anh Dũng làm việc quần quật từ sáng đến khuya với đủ thứ nghề từ phụ hồ, cửu vạn… ai thuê gì anh làm nấy để có thêm thu nhập lo cho 3 mẹ con.
Nhớ lại ngày đó, anh Dũng nói: “Đứa em trai sinh ra đều biểu hiện bình thường, chỉ riêng bé Hằng không hề cất tiếng khóc cũng không chịu bú mẹ”.
Điều bất thường ấy như báo trước với gia đình anh Dũng, chị Thúy những chuyện chẳng lành. Thế rồi, những biến cố bắt đầu xảy ra với gia đình anh chị.
Hơn 1 tuổi, Hằng bắt đầu mọc răng. Đặc biệt, hàm trên của Hằng mọc 2 chiếc răng nanh nhọn, dài, mọc ngược lên phía trên, xuyên thủng lớp da môi đâm và ngược ra ngoài.
Mọi người sợ hãi và không dám đến gần bé. Trẻ con trong xóm gọi Hằng là “ma cà rồng” khiến anh Dũng, chị Thúy chạnh lòng. Thương con, anh chị vay mượn tiền đưa con đi bệnh viện nhổ 2 chiếc răng nanh đi.
Tuy nhiên, càng lớn lên, Hằng càng bộc lộ sự kỳ quái, đặc biệt là sở thích ăn tươi nuốt sống động vật. Chuột, gà, thậm chí con cóc sống nhảy qua Hằng cũng bắt bỏ vào mồm.
Video đang HOT
Hằng dù đã 11 tuổi những vẫn chưa biết nói, mọi sinh hoạt đều phải nhờ vào người thân.
Anh Dũng kể lại, có lần anh đi đồng về bắt được con chuột to cho 2 chị em chơi. Được một lát thì thấy đứa em khóc toáng lên, chạy ra xem thì thấy chị đang cắn xé con chuột ăn.
Hay gà trong vườn, cứ thả ra là Hằng đuổi theo bắt và cắn ăn luôn chứ không cần vặt lông hay nấu chín. Có lần, Hằng trèo lên ngọn cây cao, bố mẹ gọi thế nào cũng không xuống nên đành phải bắt gà sống để nhử xuống.
Hằng còn hay đi lang thang, bắt gà hàng xóm để ăn. Những bộ quần áo mặc trên người, chỉ cần không để ý là Hằng dùng răng xé tan nát. Cực chẳng đã, anh Dũng, chị Thúy phải dùng xích để trói chân con lại.
Con nằm đỡ lo hơn con khỏe mạnh
Chúng tôi tìm đến nhà cô bé “ma cà rồng” Lưu Thị Hằng vào những ngày cuối tháng 9. Ngôi nhà nằm ở cuối thôn mới xây dựng và khá khang trang.
Lúc chúng tôi đến, chị Thúy sang ngoại để đón con thứ 2, chỉ có anh Dũng và Hằng ở nhà. Chúng tôi trầm trồ khen ngôi nhà đẹp, anh Dũng giải thích: “Ngôi nhà do anh em, bạn bè góp tiền vào xây dựng giúp chứ gia đình có tiền đâu. Ngôi nhà cũ hỏng hết rồi, không che nổi nắng mưa nữa”.
Bé Lưu Thị Hằng đang nằm vắt vẻo trên võng. Thấy người lại, bé quay ra nhìn nhưng chỉ ú ớ mà không nói lên thành tiếng. “Từ khi sinh ra đến giờ, cháu chưa nói được một lời nào, cho ăn đói no cũng không biết…” anh Dũng ngậm ngùi.
Đứa em trai song sinh với Hằng giờ đã lên lớp 6, còn Hằng thì vẫn chỉ suốt ngày ú ớ, chưa một lần cất tiếng gọi bố, mẹ.
Cách đây 2 tháng, Hằng bị ngã từ trên cây xuống bị liệt 2 chân. Bây giờ, mọi hoạt động đi lại của em phải nhờ bố mẹ hoặc ông bà bế. Vì liệt chân, nên gia đình cũng không xích em lại nữa.
Bữa ăn hằng ngày của Hằng là cháo. Ngay cả việc cho con ăn cũng khá vất vả với vợ chồng anh Dũng, chị Thúy. Mỗi lần đút cháo, Hằng lại cho tay vào móc sạch, vì thế anh chị phải dùng dây buộc tay con lại, đút xong một thìa cháo lại dùng khăn để bịt mồm để Hằng nuốt.
Nhìn thấy đứa con nằm vô thức, ăn uống không biết no đói thế nào, anh Dũng rơm rớm nước mắt. Tất cả các bậc cha mẹ sinh con ra chắc hẳn ai cũng muốn con mình khỏe mạnh, phát triển bình thường nhưng với anh Dũng, chị Thúy thì giờ con nằm lại đỡ lo hơn con khỏe mạnh.
“Từ khi con nằm liệt giường không quậy phá, tôi nhờ ông bà nội trông giúp để 2 vợ chồng đi làm ăn kiếm tiền trang trải cuộc sống”, anh Dũng bộc bạch.
Ông Nguyễn Ngọc Lương – Chủ tịch UBND xã Cán Khê cho biết: “Gia đình anh Dũng rất khó khăn. Hai vợ chồng thường xuyên ốm đau, lại có con gái tật nguyền. Xã đã có những chính sách hỗ trợ, thăm hỏi động viên nhưng vì xã cũng khó khăn nên chỉ giúp đỡ được phần nào”.
——————————————–
Sinh ra đã không có 2 cánh tay, chỉ nặng 1,8kg, tưởng như em không thể sống nổi thế nhưng, sau 7 năm, em đã tự làm mọi việc bằng chính đôi chân của mình và luôn lạc quan, yêu đời. Đó là cậu bé không tay Nguyễn Tiến Anh, học sinh lớp 2A, Trường tiểu học Lan Mẫu, huyện Lục Nam, Bắc Giang.
Đón đọc kỳ tới:” Cậu bé 7 tuổi đẹp như thiên thần không có tay từ trong bụng mẹ” vào lúc 0h30 ngày 11/10.
Theo Danviet
Chồng tâm thần bỏ đi biệt xứ 20 năm, vợ khóc ngất ngày gặp lại
Người chồng khỏe mạnh bỗng tâm thần rồi bỏ nhà ra đi biệt xứ, tưởng chết rồi nhưng bất ngờ gặp lại sau 20 năm xa cách khiến người vợ vỡ òa trong niềm hạnh phúc.
Hai vợ chồng bà Nghĩa ông Chiến sum vầy sau 20 năm xa cách.
Bán sữa lấy tiền chữa bệnh cho chồng
Căn nhà lá, vách liếp chẳng thể tồi tàn hơn, đồ đạc không có thứ gì đáng giá của gia đình bà Hà Thị Nghĩa (SN 1966, ở thôn Tân Quang, xã Thanh Tân, huyện Như Thanh, Thanh Hóa) lai luôn rộn rã tiếng cười, người ra kẻ vào.
Có lẽ, đã lâu rồi người ta mới thấy bà Nghĩa vui vẻ như vậy. Dù cái nghèo, cái đói vẫn bủa vây nhưng nụ cười luôn nở trên môi người phụ nữ đã ngoài ngũ tuần, bởi người chồng đầu ấp tay gối với bà đã trở về sau 20 năm lưu lạc.
Nhớ về những ngày tháng cơ cực, bà Nghĩa kể, năm 1984, bà kết hôn cùng ông Hà Văn Chiến (SN 1962, người cùng thôn. Dù nghèo nhưng hai ông bà sống bên nhau rất hạnh phúc và lần lượt có với nhau 4 người con trai.
Hằng ngày, ông Chiến đi lên rừng đốt than đổi gạo còn bà Nghĩa tranh thủ những lúc con ngủ lại ra sông mò cua, bắt ốc kiếm thêm tiền phụ giúp chồng nuôi con.
Năm 1996, khi bà Nghĩa hạ sinh người con trai út cũng là lúc tai họa ập đến. Ông Chiến mắc bệnh tâm thần nặng, không tự chăm sóc cho bản thân. Gánh nặng gia đình đè nặng lên vai bà Nghĩa khi bà vừa phải lo thuốc thang cho chồng, vừa phải chăm con nhỏ và lo cho 3 đứa lớn ăn học.
"Để có tiền thuốc thang cho chồng, trong nhà có thứ gì đáng giá tôi đều mang bán hết. Đến sữa con tôi cũng phải vắt mang đi bán cho những bà mẹ thiếu sữa để lấy tiền mua thuốc cho chồng", bà Nghĩa nhớ lại.
Mọi cố gắng, thuốc thang chẳng làm bệnh tình ông Chiến thuyên chuyển mà còn có dấu hiệu nặng thêm. Cuối năm 1996, ông Chiến đột ngột bỏ đi không tung tích.
Thương chồng, bà Nghĩa đành gửi các con vào nhà hàng xóm rồi lặn lội tìm chồng. Ba đứa lớn, mỗi đứa sang một hàng xóm ở và chăn trâu thuê còn đứa nhỏ mới tập đi thì đem gửi ông nội chăm hộ.
Bà Nghĩa mang ảnh của chồng đi khắp nơi, vừa xin việc làm vừa tìm chồng, gặp ai cũng hỏi nhưng bà chỉ nhận được cái lắc đầu.
Ngôi nhà nhỏ của bà Nghĩa giờ đã rộn ràng tiếng cười khi ông Chiến trở về.
Khoảng 3 năm sau khi ông Chiến bỏ nhà ra đi, gia đình bà Nghĩa nhận được tin từ một người quen ở Tĩnh Gia (Thanh Hóa) cho biết, chồng bà đã bị đánh tử vong, giờ không thấy thi thể ở đâu nữa.
"Khi nghe tin chồng chết, túng quẫn quá tôi cũng định tìm đến cái chết nhưng nghĩ tới mấy đứa con nên đành nén nỗi đau", bà Nghĩa nói.
Những lá thư "lạ" và cuộc hội ngộ sum vầy ở nơi đất khách
Sau 20 năm ông Chiến bỏ đi biệt xứ, các con của bà Nghĩa đã lớn khôn và lập gia đình. Ba người con thứ vào trong miền Nam làm ăn còn người con cả ở lại phụng dưỡng mẹ già.
Cũng trong 20 năm đó, bà Nghĩa không ngừng hy vọng sẽ gặp lại chồng. Một chiều tháng 2/2016, gia đình bà Nghĩa liên tiếp nhận được những lá thư của một người lạ tên Mai Ngọc Chung gửi.
Những lá thư mà ông Chung báo tin cho gia đình bà Nghĩa biết thông tin của ông Chiến.
Nội dung lá thư, ông Chung ghi rõ: "Tôi cùng ở và làm việc với anh Chiến, không may anh Chiến bị ốm phải nhập viện. Hiện anh Chiến vẫn ở lại viện. Anh Chiến nhờ tôi khi về báo với gia đình ra đón anh về với vợ con...".
Nhận được thư, bà Nghĩa cùng con trai lớn Hà Văn Tiến tìm gặp ông Mai Ngọc Chung. Ông Chung kể lại hết những gì biết về ông Chiến và đưa 2 mẹ con bà Nghĩa đến bệnh viện Phục hồi chức năng ở Quảng Ninh.
Đến đây, bà Nghĩa không còn tin nổi vào mắt mình. Người chồng 20 năm thất lạc tưởng đã chết xuất hiện trước mặt bà bằng xương, bằng thịt. Niềm vui càng nhân đôi khi bà Nghĩa biết, bệnh tình của ông Chiến đã thuyên giảm, ông có thể nhận ra vợ mình.
"Sau vài phút bỡ ngỡ, cả nhà lao vào ôm chầm lấy nhau, tôi mừng khóc ngất đi", bà Nghĩa nhớ lại.
Bà Nghĩa làm thủ tục cho chồng ra viện và đón chồng về nhà trong niềm hạnh phúc. Các con bà Nghĩa trong nam cũng bay ra để gặp bố, cả nhà đoàn tụ sau 20 năm xa cách. Bà con hàng xóm, anh em họ hàng cũng đến chúc mừng và chia vui với gia đình bà Nghĩa, ông Chiến.
Ông Lê Duy Tĩnh - Trưởng Công an xã Thanh Tân cho biết: "Khi biết tin ông Chiến trở về, chúng tôi rất mừng cho gia đình bà Nghĩa vì đã tìm được người chồng, người cha sau 20 năm lưu lạc. Phía chính quyền địa phương sẽ tạo mọi điều kiện pháp lý để cho ông Chiến và gia đình được hưởng quyền lợi chính đáng của một công dân".
Theo Danviet
Xe biển xanh lao vào đám đông: Gây tai nạn khi đưa xe đi rửa Liên quan đến vụ xe biển xanh của UBND huyện Như Thanh gây tai nạn tại chợ Bến Sung khiến 1 người chết, 3 người bị thương nặng, đại diện UBND huyện này cho biết thời điểm xảy ra tai nạn, lái xe không chở lãnh đạo. Sáng ngày 20/7, ông Lê Việt Hà, Chánh Văn phòng UBND huyện Như Thanh, tỉnh Thanh...