Gặp lại anh, giữa Sài Gòn…
“Vòng tay ôm anh, bàn tay anh siết nhẹ như thể nếu buông ra, em sẽ biến mất, từng ngón tay như đan vào nhau. Cứ như thế, hai đứa lòng vòng dạo quanh thành phố tưởng chừng như nhộn nhịp nhưng lại dễ lạc mất nhau đến đáng sợ này. Trên chiếc xe cũ, hai chiếc nón bảo hiểm cũng sờn, chằng chịt vết xước, nhưng mặc kệ những gì xung quanh diễn ra, có hai con người đang chìm đắm vào hạnh phúc, tình yêu đôi khi giản đơn mà kì diệu đến lạ…!”
Cô lại bất chợt nghĩ tới anh, nhớ tới những kỉ niệm cô đã cố cho nó vào một góc sâu tận trái tim nhỏ bé và yếu đuối này….
Hai năm sau, cô trở lại nơi đây, Sài Gòn đón cô bằng cơn mưa chợt đến vào buổi sáng, nhưng cũng vội vã tạnh ngay sau đó. Dựa người vào chiếc cột của trạm xe buýt, cô khẽ ngắm nhìn cái thành phố nơi người cô từng yêu và có lẽ là vẫn yêu ở đó, vẫn nhộn nhịp mà có khi còn nhộn nhịp hơn hẳn hai năm về trước. Vẫn ồn ào và náo nhiệt, những dòng xe cứ thế lướt qua cô.
Chiếc Headphone cô đang nghe vẫn chạy ” Mùa thu cho em” của Đàm Vĩnh Hưng. Cô cũng chẳng nhớ từ khi nào cô lại thích nghe nhạc Đàm, điều mà trước đây cô chẳng hề hứng thú, có lẽ là từ sau khi xa anh, việc nghe nó như làm cô tưởng tượng đến người vẫn hay ngồi cạnh, ngêu ngao hát theo mặc cho cô ra sức phản đối. Những lúc như vậy, bản mặt cười hả hê khi làm cô giận của anh làm cô thêm phát cáu. Hôm đó có người mặc sức dỗ dành và có người làm thinh hờn dỗi.
Tất cả kí ức đó như tạn biến để nhường lại chỗ cho thực tại khi chiếc xe buýt đỗ phịch ngay trước mặt cô. Cô kéo chiếc va li, bước lên xe, chọn một chỗ ngồi gần cuối, lại tiếp tục chìm vào bản nhạc đang nghe dở, tựa đầu vào ô kính, lơ đãng, mơ hồ…
Hai năm sau khi chia tay, anh tiếp tục ở lại thành phố này, lại bận bịu với công việc, và chắc sẽ có lúc nhớ đến cô, cô bất giác nghĩ như vậy, chỉ vì cô vẫn nhớ đến anh, như hôm nào. Còn cô vẫn miệt mài với chuyện học hành, đôi khi mỏi mệt, đôi khi áp lực, người cô nghĩ đến đầu tiên lại là anh.
Cô chẳng hi vọng sẽ lại được gặp anh ở một thành phố rộng lớn đến nghẹt thở như thế này, mà biết đâu cô lại sợ gặp anh, trong cái tình huống anh tay trong tay cũng một cô gái nào khác. Điều đó sẽ chẳng khó xảy ra khi cô và anh đã kết thúc cách đây hai năm, chẳng dài, cũng chẳng ngắn để có thể làm cô chưa quên và làm anh yêu người khác. Cô tự nghĩ rồi lại tự buồn, đôi mi khẽ chùng xuống, sao lại có người yếu đuối đến lạ…
Cô dành tất cả thời gian của mình cho việc dạo khắp Sài Gòn mà chỉ có một mình, chẳng có anh, cũng chẳng có tình yêu. Và ngay lúc này đây, tâm hồn cô như nhẹ nhõm, cô tới những nơi cô và anh từng ghé, quán cà phê nhỏ, hiệu sách cũ quen thuộc với anh và giờ trở nên xa lạ với cô… Cứ thế cô bước đi vô định, như tìm lại chút kí ức của mối tình đầu dở dang mà cô chẳng muốn xóa đi trong tâm trí.
Đêm ở Sài Gòn dường như vẫn đẹp lung linh như vậy. Một ngày làm việc mệt nhoài với những lo toan cuộc sống, với những bon chen vất vả, với cái nóng oi bức của thành phố hai mùa mưa nắng này thì buổi tối được ở cạnh người mình yêu, vi vu trên những con phố sầm uất, rồi gió như làm cho những âu lo hàng ngày tan biến với người Sài Gòn có lec là điều tuyệt vời nhất. Đã có lúc chỉ vậy thôi cũng là hạnh phúc của cô. Cô lại chợt nghĩ về anh, một cách tự nhiên như bao lần cô vẫn nhớ tới…
Video đang HOT
Một thoáng nghĩ về anh bất chợt làm cô thấy mình cô đơn đến lạ, nhìn những cặp đôi nhìn nhau trìu mến, những cái nắm tay, những chiếc hôn nhẹ nhàng, sao cô thấy mình như lạc lõng… Cô nhớ anh.
Bất chợt điện thoại cô rung lên báo có tin nhắn, cô như nghẹn lại, số của anh. Tay cô như run run và mắt dường như nhòe đi khi thấy tin nhắn anh viết “anh nhớ em”. Nhưng sẽ chẳng vì thế mà làm cô òa khóc ngay giữa Sài Gòn xa lạ và đông đúc này khi dáng người quen thuộc cô vẫn mơ thấy mỗi đêm đang dần dần bước tới trước mặt cô.
Cô nào đâu hay, anh vẫn âm thầm lặng lẽ dõi theo cô, chỉ là theo cách anh lựa chọn, không muốn cô biết sự có mặt của anh trong cuộc sống vốn đang yên bình của cô. Thế nên việc cô đến với Sài Gòn này, tất nhiên là anh sẽ biết.
Và cô cũng đâu có ngờ rằng, mỗi tối cô sải bước dạo quanh ngóc ngách cái thành phố này luôn có người con trai bước sau cô, một khoảng cách đủ an toàn để bảo vệ cô trước những gì nguy hiểm. Người đi trước, người đi sau, chỉ cách nhau vài bước chân nhưng sao thấy xa nhau đến lạ như vậy. Và giờ đây anh mới đủ dũng cảm bước ra trước mặt cô khi thấy cô lạc lõng giữa những hạnh phúc xung quanh mình, thấy hai mắt cô ngấn nước khi nhớ tới anh. Và lí do có lẽ thuyết phục nhất chính là anh đã chẳng thể nào ngăn nổi con tim mình không đến bên cô, người anh vẫn yêu, và sẽ mãi yêu.
Yêu nhau từ lúc cả hai còn quá trẻ để nghĩ tới một tương lại vững chắc, cô và anh chon cách xa nhau để bản thân trưởng thành hơn, chin chắn hơn. Nhưng khoảng cách địa lí đã dần làm cho hai con người, hai trái tim vốn chung nhịp càng ngày càng xa nhau, tưởng chừng như sẽ chẳng bao giờ gặp gỡ.
Vậy mà điều kì diệu một lần nữa lại tới, cho cô biết thế nào là vỡ òa trong hạnh phúc. Điều kì diệu ấy mang tên “anh”. Trong tình yêu nếu cả hai người đều chọn cho mình cách im lặng, liệu có thể khi nào thấy nhau giữa trái đất rộng lớn này…
Cô nhìn anh, nở nụ cười khi nước mắt cô vẫn rơi, anh cũng vậy, nhìn cô với ánh mắt trìu mến như hai năm trước anh vẫn nhìn. Ánh nhìn chứa đựng tất cả yêu thương, tất cả những nỗi nhớ nhung vương vấn.
Đêm nay Sài Gòn dường như bé lại đối với hai còn người đang trao nhau ánh mắt của tình yêu, nụ cười của hạnh phúc, và liệu sẽ là cái nắm tay siết chặt, cái ôm ấm nồng hay nụ hôn trao nhau ngọt ngào chẳng muốn buông…
Giờ thì cô chẳng cảm thấy mình nhỏ bé giữa thành phố rộng lớn này, chỉ vì có anh bên cạnh.
Cứ như thế hai đôi mắt lâu ngày gặp nhau nhìn nhau không nói, nhưng còn hơn cả những lời nói, hai tâm hồn như hòa làm một, cũng nhau bước tới với tình yêu mình đã bỏ quên trong hai năm sống trong kỉ niệm và nhớ nhung.
Một lần nữa, Sài Gòn làm nhân chứng cho chuyện tình của cô và anh… Gặp lại nhau giữa Sài Gòn, chẳng phải là cái duyên, mà do tình yêu chỉ lối…. Cô mỉm cười nghĩ vậy….
Theo Guu
Hãy ôm em 2 phút mỗi ngày
Em mong anh ôm em 2 phút mỗi ngày, không nhiều, không ít, đủ để em thấy tình yêu vẫn còn vương vấn đâu đây, đủ để em thấy mình vẫn trân trọng nhau từng phút giây giữa bộn bề cuộc sống.
Em mong anh ...
Ở cùng một phía với em
Ở cùng một phía với em.
Ở cùng một phía với em, về mặt ... vật lý. Đó là khi anh ngồi cạnh em bên bàn ăn. Anh nói anh thích ngắm nhìn em mọi lúc, mọi nơi, nhưng anh biết không, ngồi đối diện với nhau, dù có thể nhìn vào mắt nhau, nhưng em vẫn cảm thấy giữa chúng mình có khoảng cách.
Em muốn đưa tay ra là có thể chạm vào anh, nghiêng đầu là có thể gối vào vai anh, hay đơn giản là khi anh vòng tay qua người em siết chặt. Đó là khi anh nắm tay em, đi dạo. Dù thời tiết chẳng mấy dễ chịu, nhưng bước cùng nhịp với anh, cùng đi về một hướng, em cảm thấy chúng mình đồng điệu với nhau, chẳng cần phải nói thành lời. Sự gắn kết này giúp em thấy vững tin, vì em biết rằng, anh luôn ở cùng một phía với em.
Ghi nhớ những giây phút ngọt ngào và cả những cuộc cãi vã
Trước khi kết hôn, em có thói quen viết nhật ký. Rất nhiều trang viết về anh, viết về những kỷ niệm giữa chúng ta, những điều làm em vui và cả những điều làm em buồn. Nhưng lấy nhau rồi, em không viết nhật ký nữa. Vì em không còn muốn giữ riêng những điều đó cho mình. Em muốn chia sẻ với anh.
Em viết những tấm note nhỏ, dán kín bức tường trong phòng ngủ của chúng mình.
Em viết những tấm note nhỏ, dán kín bức tường trong phòng ngủ của chúng mình. Tấm note màu hồng, em viết khi anh tặng em những bông hồng xanh, chẳng nhân dịp gì cả. Không phải hoa hồng đỏ - minh chứng của tình yêu, mà là hoa hồng xanh - biểu tượng của tình yêu chân thành và vĩnh cửu. Bên cạnh đó là tấm note màu vàng, em viết khi anh đi đá bóng với bạn, quên cuộc hẹn xem phim với em. Góc xa kia là tấm note màu đỏ, em viết khi sáng thức dậy bỗng thấy bình xăng được đổ đầy. Đằng xa, là tấm note em viết sau khi anh "trải nghiệm" bữa cơm đầu tiên em nấu.
Em viết tất cả những điều đấy lại, để nhắc nhớ em, và cũng nhắc nhớ cho anh, những điều nhỏ nhặt mình từng trải qua. Có những niềm vui, cũng có thật nhiều nước mắt. Người ta thường khắc sâu những gì làm mình đau, nhưng lại dễ dàng quên đi những điều ngọt ngào, hạnh phúc. Em viết lại, để chúng mình không bỏ lỡ bất cứ khoảnh khắc nào trong cuộc sống ngắn ngủi này.
Ôm em 2 phút mỗi ngày
Ôm em 2 phút mỗi ngày để thấy mình trân trọng nhau trong từng phút giây sống.
Em không muốn cái ôm vội vã ban sáng trước khi đi làm, hay nụ hôn "chuồn chuồn" sau một ngày mệt nhoài khi mà cả hai chỉ muốn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Em muốn anh ôm em 2 phút mỗi ngày. Chỉ 2 phút thôi. Không nhiều hơn, vì mình chẳng có nhiều thời gian.
Không ít hơn, vì em chẳng muốn một cái ôm hời hợt. 2 phút là đủ cho một cái ôm đầy quyến luyến, đủ để em hít hà hương thơm chiếc áo mới là ban sáng hay cảm nhận được những giọt mồ hôi lấm tấm khi anh vội vã trở về nhà. 2 phút mỗi ngày đủ để em thấy tình yêu vẫn còn vương vấn đâu đây, đủ để em thấy mình trân trọng nhau trong từng phút giây sống.
Theo Khoe & Dep
Tình cũ sao luôn vương vấn mãi không quên? Có rất nhiều điều trong tình yêu khiến bản thân mỗi người không thể nào hiểu nổi, rằng sao không dễ dàng để vứt bỏ hoàn toàn một người cũ đã từng yêu. Sau khi chia tay, bạn cần nhiều thời gian để lấy lại cân bằng (ảnh minh họa) Nhiều người yêu nhau, nhưng không đến được với nhau, trong hôn nhân...