Gặp là duyên may, còn lại là sự lựa chọn…
Thành phố nhỏ bé với ai còn với anh thì rộng lớn lắm, rộng lớn vô cùng mà chúng mình lại quen nhau, nhìn từ trên cao xuống duyên gì mà anh chọn em để say đắm, cớ gì mà em đặt vương vấn nơi anh rồi giữa trăm ngàn mối nợ chưa thành ta thoáng thấy duyên mình trong đó?
Em quả thật chẳng còn bé bỏng chẳng còn ngây thơ chẳng còn mải chơi như những cô gái 18 đôi mươi nữa, em của bây giờ là một cô gái hai mươi bảy tuổi, với em bây giờ mà nói tình yêu là thứ gì đó quá xa xỉ, đôi lúc em thấy mình chới với giữa cuộc sống, em thấy mình mệt mỏi giữa cuộc đời.
Em có còn trẻ không khi mà mọi âu lo ngày ngày cứ thế xuất hiện bao trùm lấy em?
Em có còn trẻ không khi mà cứ phải giả vờ vô tư, giả vờ là mình không cô đơn, giả vờ là mình rất hạnh phúc,hạnh phúc trong chính nỗi cô đơn của mình?
Video đang HOT
Em có còn trẻ không khi mà mỗi ngày trở về nhà đều là lúc mọi người chuẩn bị đi ngủ, công việc bận rộn làm em quên mất mình là một ” cô gái”?
Em quên mất cái cảm giác tối cuối tuần nhâm nhi ly cà phê ngắm đường phố thong thả,để lòng mình thả trôi, em quên mất cái cảm giác ngồi sau ai đó, nhẹ nhàng vòng tay qua eo tựa vào lưng mà hít thở bầu không khí tĩnh lặng của màn đêm…tất cả với em đều chỉ là “đã từng”, một thứ gì đó vừa mới mẻ vừa cũ kỹ, chỉ là đôi khi em hồi tưởng lại quãng thời gian ” thanh xuân ” đó! Quãng thời gian Đã từng là duyên của nhau nhưng là duyên nửa vời, đã từng là duyên nhưng là duyên đứt quãng. Phật nói rằng, kiếp sống con người chỉ là một giai đoạn trong dòng chảy luân hồi. Kiếp này nối tiếp kiếp khác, thừa hưởng và kế thừa lẫn nhau. Con người gặp nhau là bởi chữ DUYÊN, sống và yêu nhau là bởi chữ NỢ,chuyện tình yêu không thể nói trước đôi khi đó chỉ là người ta đã trả xong nợ và đã đến lúc phải rời đi. Chuyện tình cảm không thể níu kéo được!
Có lẽ một cô gái 27 tuổi như em, với trái tim ngày 1 già cỗi đi thì đôi lúc thèm có một ai đó ở bên cạnh cũng chỉ là ước muốn tầm thường, em đôi lúc ước có ai đó xuất hiện bên em, chỉ là ngồi nhâm nhi cùng nhau tách cà phê sáng, chỉ là tối về gọi cho nhau vài ba cuộc gọi, hỏi han, chia sẻ, tâm sự một vài chuyện nào đó…, em chẳng mơ sẽ có một tình yêu mãnh liệt, ngọt ngào hay dữ dội, tất cả những thứ đó với em chỉ là phù phiếm, em chỉ mong muốn có một người sẽ không rời bỏ, sẽ luôn cố gắng, sẽ vì em mà cố gắng dù hoàn cảnh nào. Khi lạnh sẽ mang áo khoác bắt em mặc, khi đau bụng sẽ đưa ly nước ấm cho em uống, khi em mệt mỏi hãy ôm lấy em, cứ như vậy ở bên cạnh em, đi cùng em trên một con đường, không cần phải yêu nhiều, yêu thêm nhiều nữa, mà chỉ cần nghiệm túc” anh sẽ không bỏ đi”, đó chính là hạnh phúc vô giá.
Em vẫn chỉ là đang đợi DUYÊN PHẬN của em tới, em chỉ là tin rằng đâu đó quanh em, có người vẫn đang chờ vẫn đang đợi để nắm tay em, em tin rằng trong kiếp nhân sinh này, Duyên là thứ chỉ cần hội ngộ đủ các yếu tố thì nhất định sẽ gặp!
Theo Guu
Dẫu còn nhiều mệt mỏi, xin hãy nở một nụ cười...
Dẫu cho phía trước là khó khăn, đau khổ thì cũng hãy bước đi xin đừng nhìn lại, dẫu còn nhiều lo toan, mệt mỏi nhưng xin hãy nở một nụ cười.
Tháng 5 đã về, những cơn mưa mùa hạ bất chợt, vội vã đến không kịp chuẩn bị nhưng cũng ra đi mau lẹ không chút vấn vương. Không hiểu cớ làm sao một cô gái khá lãng mạn, hay mộng mơ như tôi lại ghét mưa một cách kì cục. Vì mưa khiến bầu không khí ảm đạm, u ám, xám xịt và còn vì... Nhưng cũng phải nói lời cảm ơn đến những cơn mưa, vì đi qua ngày mưa ta mới biết nâng niu những ngày nắng, đi qua khổ đau cay đắng ta mới biết quý trọng những tháng ngày hạnh phúc và phải có những người ra đi ta mới nhận ra nên coi trọng những người ở lại.
Cuộc sống luôn là những trải nghiệm, sẽ có lúc thành công nhưng cũng có khi là thất bại. Nhưng những điều đó có gì to tát điều quan trọng là ta đã học được gì sau những lần vấp ngã kia.
Có những ngày chông chênh như thế, đôi khi cảm thấy mệt mỏi, áp lực trăm bề, khối công việc học tập quá sức tưởng tượng không kịp trở tay, không một chút phương hướng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu và điểm kết thúc là chỗ nào.
Chông chênh, vô định và tưởng chừng như gục ngã. Lúc đó chẳng muốn ai quan tâm, giúp đỡ vì cái bản tính sĩ diện, tự ti. Và bạn nhận ra rằng vấp ngã ở đâu thì nên đứng dậy ở chỗ đó. Niềm tin vào bản thân là điều cốt lõi nhất.
Có những ngày hưng phấn, bạn lao đầu vào học tập, hòa nhịp vào cuộc sống hối hả kia, chạy theo mọi cám dỗ mà quên mất đi người thân, bạn bè họ cần bạn quan tâm, lắng nghe và sẻ chia. Sống nhanh đó, thành công đó như đọng lại trong bạn là gì, rồi sẽ có lúc bạn nhìn lại ngẫm nghĩ và nên thay đổi, sống chậm lại yêu thương nhiều vào.
Có những ngày một mình bước đi trên con đường, suy tư và hoài niệm về quá khứ. Muốn xách ba lô lên và đi đâu đó thật xa, tạm gác lại cuộc sống đầy lo toan về phía sau. Muốn xa nơi đã từng là của ta, là nơi in giấu nhiều kí ức, là nơi xây dựng lên chuỗi ngày quá khứ. Bất chợt nhận ra rằng nên đi đâu, về đâu, nơi nào mới thực sự dành cho ta. Nhưng bạn hãy nhớ rằng quá khứ không phải là thứ để lãng quên mà quá khứ là nơi cất giấu những khoảng trời cảm xúc của riêng ta, là nơi chôn vùi những khổ đau và hoài niệm về những kí ức ngọt ngào.
Có những ngày bạn muốn nhận được sự yêu thương của ai đó nhưng lại sẵn sàng hất bỏ sự quan tâm của một ai kia, muốn được sẻ chia, tâm sự nhưng lại chẳng thể thốt lên lời. Muốn được sống là chính mình, muốn cống hiến nhưng lại chẳng có ai nhìn nhận. Muốn thay đổi nhưng lại sợ khó khăn vấp ngã... Con người thật là phức tạp, chỉ toàn là những mâu thuẫn đan xen, để hiểu được một ai đó khó quá phải không?
Nhưng dẫu cho phía trước là khó khăn, đau khổ thì cũng hãy bước đi xin đừng nhìn lại, dẫu còn nhiều lo toan, mệt mỏi nhưng xin hãy nở một nụ cười.
Theo Guu
Giá mà có thể nói một lời tạm biệt... Người ta nói "Xa mặt thì cách lòng" nhưng có phải vì chưa đủ xa nên lòng không thể cách, nên mọi thứ vẫn vẹn nguyên, mọi kí ức vẫn hiện hữu trong tôi nhức nhối đến vậy... Tôi có một người bạn, người luôn dịu dàng gọi tôi dậy mỗi sớm bình minh và nhẹ nhàng nhắc tôi đi ngủ sớm khi...