Gặp ‘hiệp sĩ’ gần 30 năm đuổi thần chết trên quốc lộ
Mỗi khi có tai nạn xảy ra, người dân ven QL 5 lại thấy một người đàn ông xuất hiện,lao vào sơ cứu, băng bó vết thương, sau đó chuyển người gặp tai nạn đến bệnh viện và bảo vệ tài sản giúp họ…
Ông SOS
Khi thấy chúng tôi hỏi đường về nhà ông Nguyễn Ngọc Tuy (SN 1953), một anh xe ôm nhanh nhảu xin tình nguyện dẫn đường: “Các anh cứ đi theo tôi. Nhà ông Tuy ở ngay ga Phạm Xá, huyện Kim Thành, Hải Dương. Mà tôi thấy phục ông ấy thật đấy. Chẳng hiểu vì điều gì mà mấy chục năm nay, ông này lại làm cái công việc “rỗi hơi”, cấp cứu người bị nạn mà không đòi hỏi công sá gì. Nhờ có ông ấy mà khối người thoát chết đấy. Chẳng thế mà có rất nhiều người gọi ông ấy bằng cái tên “Ông S.O.S” “, lời giới thiệu của anh xe ôm về ông cũng là lời đồn đại mà lâu nay chúng tôi vốn đã được nghe nhiều.
Đi được một đoạn, chúng tôi nhìn về phía tay người xe ôm chỉ, đó là một ngôi nhà nằm bên cạnh quốc lộ 5, khá đơn sơ và chật hẹp. Chúng tôi bước vào, gian phòng khách chỉ đủ kê một chiếc tủ thờ cộng với chiếc bàn uống nước khi có khách. Khi chúng tôi đến cũng là lúc ông và vợ chuẩn bị hành lý, bỏ bông băng vào chiếc túi xách nhỏ để mang đi sơ cứu tai nạn khi cần. Trên mái tóc của người đàn ông mới gần 60 tuổi này đã bị bạc gần hết, nhưng đôi mắt rất sáng và tinh nhanh.
Ông Tuy bên tủ đồ nghề của mình.
Rồi trong câu chuyện ông kể cho chúng tôi nghe cái cơ duyên đến với “nghề” này. Năm 1984, vợ chồng ông chuyển ra ngay cạnh ngoài QL 5, mở quán bán nước mưu sinh. Km 67 – QL 5 nơi ông sinh sống được coi là “điểm đen” TNGT trên trục đường QL 5. Thế rồi một lần khi ông đang ngồi trước cửa quán bán nước thì xảy ra một vụ tai nạn giao thông xe máy va với xe đạp ngay trước cửa quán ông. Sau khi gây tai nạn chiếc xe máy phóng chạy mất, còn người bị nạn sau khi bị va đập mạnh vào dải phân cách đã bị ngất xỉu.
Điều ông Tuy thấy bức xúc nhất là thay vì việc chạy đến cứu người bị nạn thì có một số kẻ cơ hội đã tìm cách lấy của cải, đồ đạc của người bị nạn. Rồi những cảnh như trên vẫn xảy ra một vài lần nữa.
Nhiều lần chứng kiến những cảnh đau lòng như thế khiến ông Tuy cảm thấy đau xót và day rứt vô cùng, ông nghĩ họ cũng như mình, ai chẳng có lúc gặp nạn. Rồi ông âm thầm bắt đầu công việc giúp những người bị nạn và bảo vệ tài sản cho họ.
Ông Tuy cười vui vẻ cho hay: “Các chú không biết thôi. Lúc đó có nhiều người cho tôi là “kẻ rỗi hơi”, rồi “ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng”. Nhưng tôi lại có suy nghĩ khác, thấy người lúc lâm nạn mà không cứu thì không phải với lương tâm mình. Mình cần tạo phúc đức để cho con cháu sau này chứ”.
Video đang HOT
Ông Tuy nhanh chóng đến cấp cứu một người bị tai nạn giao thông lúc nửa đêm
Vợ ông Tuy, bà Bùi Thị Mát lúc đầu thấy chồng mình làm chuyện “lạ lùng” này thì cũng có ý ngăn cản. Nhưng sau khi được ông thuyết phục, giải bày tấm lòng thì bà không những động viên chồng mà còn là “đồng nghiệp” cùng ông tham gia cấp cứu nhiều ca tai nạn dù là lúc nửa đêm. Thời đó, bà đã đem bán hơn 2 tạ thóc giúp ông có tiền mua sắm các dụng cụ như đèn pin, kim tiêm, băng gạc…
Từ đó, ông Tuy cứ âm thầm cứu người bị nạn mà không cần công sá hay ai phải trả ơn. Có một số người ác khẩu thì tiếng to tiếng nhỏ, bàn ra tán vào rằng: “Cái nhà ông này đang làm việc kiểu “thả con săn sắt để bắt con cá rô”, cứu giúp người để người ta mang ơn rồi trả ơn bằng một cục tiền đây”. Nhưng ông Tuy không để bụng, bởi lương tâm ông rất thanh thản mỗi khi cứu giúp người.
Sau lần ông được cô con gái sắm cho chiếc điện thoại, từ đó đến nay, số điện thoại của ông được rất nhiều người nhớ và gọi mỗi khi có vụ tai nạn ở đâu đó. Dù bận công việc nhưng nghe tin có người bị tai nạn là ông bỏ việc lấy vội đồ nghề đến ngay. Lâu rồi thành quen, một số người dân đã làm giúp ông tấm biển đỏ: “Chốt sơ cấp cứu hội Chữ thập đỏ” để người đi đường thuận tiện biết và báo với ông khi có người bị nạn.
Đến năm 1999, ông được Hội Chữ Thập Đỏ (CTĐ) huyện Kim Thành và tỉnh Hải Dương chính thức đặt nhà ông là điểm sơ cấp cứu người bị nạn rồi cử đi tập huấn các lớp sơ cấp cứu. Chính ông cũng là người đã đưa kiến nghị với chính quyền địa phương cho thành lập “Đội thanh niên tự quản”, bảo vệ tài sản cho người dân.
“Giúp người, đâu cần trả ơn”
Suốt gần 30 năm làm việc cứu giúp người, nhưng ông chưa bao giờ đòi hỏi hay muốn người khác phải trả công lao gì cả. Những việc làm từ trước tới giờ đều là do tự nguyện. Năm 2006, Hội Chữ Thập Đỏ tỉnh Hải Dương có dự án nâng cao năng lực sơ cấp cứu tại QL5. Lần đó ông Tuy được hội CTĐ cho một túi bông băng và một chiếc tủ để đựng các dụng cụ cấp cứu khác.
Từ đó, mỗi khi có chuyện gì ra khỏi nhà là ông lại đem theo bên người chiếc túi đó. Chiếc túi sơ cứu đã trở thành vật “bất li thân” của ông từ lâu không hay. Các tổ chức đoàn thể quan tâm hỗ trợ một phần về kinh phí để ông mua sắm dụng cụ cấp cứu, chủ yếu vẫn do ông tự bỏ tiền túi ra mua các đồ dùng cần thiết như bông, băng, gạc, đến thanh gạc nẹp chân tay ông hay dùng cấp cứu cùng do một người bạn làm xưởng mộc làm tặng.
Sau mỗi lần cấp cứu người bị nạn, ông Tuy lại ghi chép vào một quyển sổ theo dõi. Danh sách những người bị nạn mà ông cứu giúp đã phải ghi tên sang quyển sổ thứ 3. Riêng trong năm 2010, số ca mà ông đã cấp cứu người bị nạn là 45 vụ. Nhiều người được ông đưa về nhà chăm sóc thuốc thang đến khi khoẻ lại ông còn tạo điều kiện giúp họ có tiền đi về, uống nước dọc đường. Ông cũng là nhân vật luôn được mời đi Hà Nội để báo cáo về tình hình giao thông.
Nói về công việc “không công” của mình, ông Tuy thấy rất vui, ánh mắt ông sáng bừng lên những hy vọng về cuộc đời. Ông nhớ nhớ nhất trường hợp của anh Đào Hồng Phúc, ở TP. Hải Dương. Đó là năm 2002, anh này bị tai nạn rồi ngất lịm hôn mê tại chỗ, đứt đến 2/3 lưỡi, dập xương bánh chè. Rất may ông đến kịp và đã giành giật được sự sống từ tử thần cho anh Phúc.
Mỗi khi có người gặp nạn, sau khi sơ cứu ông Tuy đưa họ đến bệnh viện gần nhất để cấp cứu
Ông nhớ lúc đó ông còn cất giữ cho anh hơn 800 USD và một số tài sản giá trị khác. Lúc anh Phúc tỉnh lại, ông trao lại số tài sản của anh Phúc đầy đủ và tạm biệt. Bẵng đi gần 3 năm, anh Phúc đã hỏi thăm người dân và tìm được nhà ông để cảm tạ. Anh có ý tặng ông một số tiền để trả ơn nhưng ông đã từ chối và khuyên anh nên ủng hộ cho các trung tâm nuôi dưỡng trẻ khuyết tật, mồ côi, người nghèo khó.
Anh Nguyễn Văn Hoàng, quê thị trấn Kẻ Sặt, huyện Bình Giang bày tỏ: “Tết năm 2011 vừa rồi, tôi đi chúc tết bạn cũ, do uống vài chén rượu nên đi đường bất cẩn va vào xe tải rồi ngã nhoài xuống đường, lúc ấy xe tải cũng chạy đi luôn. Đang lúc nằm la liệt chẳng biết nhờ ai thì có bác Tuy đến băng bó và đưa về nhà nghỉ ngơi khiến tôi ngạc nhiên và có chút nghi ngờ. Mãi sau biết tấm lòng của bác, gia đình tôi biếu bác ít quà mà bác cương quyết không nhận, tấm lòng của bác chắc cả đời này tôi không trả hết”.
Vì không muốn chứng kiến cảnh có nhiều vụ tai nạn đáng tiếc xảy ra nên hàng ngày ông Tuy thường dậy sớm đi ven các tuyến đường quốc lộ để đưa người già và trẻ nhỏ sang đường. Bởi lẽ ga Phạm Xá nằm sát cạnh trường học nên mỗi khi tan trường, cảnh học sinh nhốn nháo qua đường rất dễ xảy ra tai nạn. Vì thế ông tự nguyện dẫn trẻ nhỏ qua đường và giải thích cho các cháu biết về luật lệ giao thông.
Đã nhiều năm nay, người dân sống ở gần ga Phạm xá đã quá quen với hình ảnh ông Tuy dang rộng hai tay, hò hét cảnh báo để đưa học sinh khi qua đường Quốc lộ 5.
Đến năm 2006, ông Nguyễn Ngọc Tuy còn mở một xưởng dạy nghề và tạo việc làm cho trẻ khuyết tật, trong đó có 16 em là bị khuyết tật như câm, điếc, dị tật về chân tay. Những em như bị câm điếc bác Tuy sắp xếp cho làm bên bộ phận may, còn khuyết tật về chân tay thì làm móc, mỗi công việc đều được ông sắp sếp sao cho phù hợp với khuyết điểm của các em.
Em Vũ Thị Xuân, huyện Tứ Kỳ, bị liệt 2 chân, tâm sự: “Chúng em biết ơn bác Tuy lắm. Nhờ có bác mà chúng em đã vượt lên mặc cảm và biết sống sao cho không thành người thừa của xã hội. Đối với cháu, bác Tuy là người cha thứ 2 che chở, nâng đỡ cháu”.
Không những thế, ở địa phương ông Tuy là một công an viên xuất sắc luôn làm tròn công việc của mình. Ông đã 5 năm liền được nhận danh hiệu “chiến sĩ thi đua”. Năm 2006, ông Nguyễn Ngọc Tuy được nhận giải thưởng KOVA, giải thưởng “Những tấm gương tiêu biểu trong đời sống xã hội” do nguyên phó chủ tịch nước Trương Mỹ Hoa trao tặng.
Có lẽ việc làm của ông chẳng có gì to tát, lớn lao so với các nhân vật xã hội mà báo chí vẫn thường nhắc, nhưng với người dân Hải Dương, cái họ ghi nhận ở ông không phải chỉ là những tấm bằng khen mà là cả tấm lòng đức hạnh.
Nhật Tân- Hồng Thịnh
Theo Bưu Điện Việt Nam
Thợ điện bị điện giật mắc kẹt trong bảng hiệu shop áo quần
Vào lúc 8h30' sáng 8/5, trong lúc bắt hệ thống điện tại shop áo quần Táo Đỏ (29 đường Bến Nghé, TP Huế) một thợ điện đã bị điện giật mạnh và mắc kẹt treo người lơ lửng trong bảng hiệu shop này.
Nạn nhân tên là Thăng Võ Trường Quang, thợ điện tự do. Vào thời điểm trên, anh Quang đang đứng trên ghế để bắt điện vào bảng hiệu trước shop áo quần Táo Đỏ. Bỗng nhiên, mọi người xung quanh nghe thấy anh Quang la lên, chiếc ghế rơi xuống đất, cả người anh đã dính chặt vào khe hở bảng hiệu với bức tường.
Bảng hiệu shop Táo Đỏ, nơi anh Quang đã bị điện giật hút vào
Một thanh niên nhỏ người (chưa rõ tên) đã dũng cảm tìm mọi cách để kéo anh Quang xuống. Nhờ một phụ nữ đi đường biết cách sơ cứu, người dân đã đi lấy một tấm mền tẩm nước và phủ từ cổ xuống chân anh Quang.
Sau 20 phút, người thanh niên đã kéo anh Quang xuống bắt đầu làm hô hấp nhân tạo và hà hơi thổi ngạt vào miệng nạn nhân. Sau 15 phút, bỗng nạn nhân bắt đầu hắt hơi, người đỡ tím tái. Riêng thanh niên giúp cho anh Quang toàn bộ da trên người vàng đi và kiệt sức vì ảnh hưởng dòng điện từ nạn nhân.
Chiếc kềm vẫn còn mắc vào dây điện
9h15, xe cấp cứu đã đưa nạn nhân vào BV Trung ương Huế cấp cứu. Tại hiện trường, chiếc kềm anh Quang cắt dây điện vẫn mắc kẹt vào đường dây, phần bọc bằng nhựa ở 2 cán kềm đã bị cháy đen.
Hiện cơ quan chức năng đang làm rõ vụ việc.
Theo Dân Trí
Những sai lầm nguy hiểm khi sơ cứu Ai cũng có kiến thức nhất định về sơ cứu trong trường hợp khẩn cấp nhưng đôi khi một số cách làm lại khiến mọi việc tồi tệ hơn. Hãy đặt mình vào trắc nghiệm dưới đây và tự hỏi: Mình sẽ làm gì nếu gặp phải tình huống đó? 1. Trẻ bị bỏng, nhiều người vội vàng dùng nước đá hay dầu...