Gặp đứa trẻ bị tai nạn giao thông liền đưa vào viện, sau 5 phút cô hóa đá khi biết…
- Bác sĩ hẹn ngày mai đến tái khám, anh đưa em đi nhé!
- Anh bận rồi, em tự đi đi.
Anh lạnh lùng bảo rồi bỏ về phòng. Tôi trơ khấc đứng đó chẳng biết làm gì khác. Thời gian này chồng cứ luôn hờ hững với tôi như vậy, là phụ nữ ai rồi cũng sẽ có chút đau lòng.
Mai là ngày tái khám lần thứ 25 tôi đi tìm con. Suốt 3 năm qua chúng tôi đã rong ruổi trên hành trình ấy với ăm ắp hi vọng, rồi lại ăm ắp khổ đau. Những cảm xúc ấy đến xen kẽ nhau, làm cho cả 2 vợ chồng đều cảm thấy mệt mỏi. Đã có lúc tôi thấy chồng có vẻ đuối sức, anh không nói thẳng ra nhưng cứ bóng gió bảo vợ dừng lại. Nhưng tôi vẫn không chịu, tôi khát được làm mẹ, và cũng biết được mình sẽ ra sao nếu như không có con.
Dần dần anh ngán phải đưa vợ đi gặp bác sĩ, chán phải nghe tôi nói chuyện về các phương pháp điều trị,… Mỗi lần nhắc đến, anh toàn bỏ đi chỗ khác, để tôi lại 1 mình chơi vơi, hụt hẫng.
Tôi hiếm muộn nên thường rất nhạy cảm mỗi lần nghe đến 2 từ “trẻ con”. Có tối tôi ngồi chờ cơm chồng, mở báo mạng ra đọc thấy người ta đưa tin 1 em bé bị tai nạn giao thông được người dân đưa lên viện cấp cứu nhưng không kịp, nó đã mất quá nhiều máu. Tôi thấy xót xa quá nên mới bật khóc. Anh vừa đi làm về thấy vợ đang sụt sùi thì quát:
- Cô thiếu việc để làm rồi à? Làm ơn cho tôi xin 1 phút bình yên!
Tối ấy anh không thèm ngồi ăn cơm với vợ, bắt đầu những chuỗi ngày tôi phải tự làm quen với việc ăn 1 mình.
Chồng tôi thay đổi quá nhiều, hay cáu kỉnh, hằn học với vợ, cũng thường xuyên đi làm về muộn hơn. Phải rồi, người có lỗi là tôi nên anh tự cho mình cái quyền làm điều đó, tôi không thể trách được!
Nhưng tôi không công nhận chuyện anh vẫn còn chung sống với tôi mà lại ra ngoài cặp bồ. Tôi như bị dội 1 gáo nước lạnh khi chính cô bồ ra mặt công khai chuyện tình vụng trộm, lén lút của anh:
- Cô còn muốn gì mà không chịu ly hôn?
Tôi ngây ra, mọi việc xảy đến thật quá bất ngờ. Anh chưa từng nói đến chuyện sẽ ly hôn, càng chưa từng nói mình đã yêu người khác rồi. Cô ta hết lời thách thức, xỉa xói làm tôi điên tiết lao đến, chỉ muốn cào cấu, đấm đánh cho hả giận. Tôi cố tình xô ả ra thật mạnh để hăm dọa. Thấy người ta méo mặt, ôm bụng nằm nhăn nhó dướt đất, tôi thấy khoái chí vô cùng.
Tối đó anh không về nhà, cũng không thèm trả lời điện thoại hay tin nhắn của vợ. Tôi cứ có cảm giác mình đang dần mất đi 1 thứ quan trọng.
Anh rệu rã bước vào, vừa thấy bóng tôi đã gào lên:
- Cô thật quá đáng!
- Tôi quá đáng lắm sao?
Tôi ứa nước mắt, cay đắng hỏi lại. Anh được nước, vằn mắt quát:
- Cô định hại chết con tôi thì mới vừa lòng à?
Video đang HOT
Thì ra tối đó anh bận ở trong viện với bồ, chăm cho cô ấy qua khỏi cơn động thai. Anh đổ cho tôi độc ác, biết người ta mang bầu mà còn xô ngã như thế. Đế lúc này thì tôi không đủ sức chịu đựng nữa. Tôi gạt nhanh nước mắt, nói 1 câu thẳng thừng:
- Được rồi, khỏi cần đôi co, tôi sẽ ly hôn!
Chúng tôi nhanh chóng kết thúc với nhau, tưởng như sự gắn bó của những năm tháng trước đây chỉ như 1 hạt cát nhỏ, thích thì gạt tay 1 cái sẽ sạch ngay dấu vết. Trong khi để có được nó, 2 đứa đã từng phải trải qua không ít khó khăn, bản thân tôi thì phải đổ quá nhiều máu và nước mắt.
Tôi dứt áo ra đi, tự nhủ mình không được phép yếu đuối, bằng mọi giá phải sống tốt vì anh không phải là tất cả.
Tôi bỏ vào miền Nam lập nghiệp, còn trẻ và cũng có chút nhan sắc nên tôi được khá nhiều người để ý. Thế mà tôi lại cảm thấy chẳng thể bắt đầu với ai được. Tôi sợ những mâu thuẫn, sợ bị dò xét, bị đổ lỗi, bị đổ vỡ… như trước đây.
1 ngày, tôi đang đi trên đường thì bất ngờ gặp 1 vụ tai nạn giao thông. Chiếc ô tô chẳng may va phải cậu bé con đang trên đường đạp xe đi học về. Chung quanh có rất nhiều người tụ tập, nhưng lạ thay, chẳng ai chịu đứng ra giúp đỡ . Thấy thương thằng nhỏ quá, tôi hô hoán mọi người phụ mình 1 tay cùng đưa thằng bé bị tai nạn giao thông đang nằm ngất bên đường lên viện cấp cứu.
Tôi đang tính quay đi thì đột nhiên có 1 người chạy tới níu tay lại, giọng hớt hải:
- Dạ chị ơi, có phải chị là người đã đưa cháu trai bị tai nạn giao thông vào viện mới đây không ạ?
Tôi quay mặt lại, giây phút ấy tưởng như tim mình ngừng đập mất mấy giây. Người đứng trước mặt tôi không ai khác chính là chồng cũ.
Anh cũng giật mình, ngây ra nhìn tôi 1 hồi, rụt rè rụt tay lại, miệng lắp bắp chẳng nói nên câu.
Vài phút sau thì người phụ nữ vừa gào khóc vừa chạy tới bên phòng cấp cứu.
- Con của tôi, con tôi đâu rồi…?
Thấy chúng tôi đứng đó, cô ấy cũng vội lao nhanh tới rồi chẳng nói chẳng rằng, tự nhiên xô tôi ra thật mạnh.
- Cô thật độc ác, năm xưa không hại chết được mẹ con tôi, nên giờ mới tìm đến đâm xe vào thằng bé khiến nó ra nông nỗi này phải không?
Tôi vẫn lặng thinh đứng nhìn, còn anh thì gạt tay vợ mới của mình ra, quát lên:
- Cô im ngay đi, chính người ta đã cứu sống con cô đấy!
Tôi cười nhạt rồi quay bước đi luôn, anh vội vàng chạy theo, cố gắng níu kéo:
- Cảm ơn em.
- Là người bình thường ai rồi cũng sẽ làm như tôi thôi, có gì mà phải cảm ơn chứ!
Dứt lời, tôi cố bước đi thật nhanh, cố gắng không ngoảnh đầu nhìn lại. Chẳng hiểu sao lúc đó tôi lại khóc – giọt nước mắt đầu tiên kể từ khi tôi dứt khoát rời xa anh.
Từ sau cái lần đưa con trai của chồng cũ vào viện cấp cứu vì bị tai nạn giao thông, tôi không còn gặp lại 3 người bọn họ nữa. Kể ra như vậy cũng thật tốt, vì tôi có thể thoải mái sống mà không phải lo nghĩ gì đến quá khứ đau thương của mình nữa…
Theo WTT
Vì cứu mẹ chồng mà con dâu bị tai nạn giao thông chết tại chỗ
Mẹ chồng-nàng dâu vốn dĩ là 2 người xa lạ cùng yêu thương 1 người đàn ông. Vì thế, giữa họ luôn xảy ra những mâu thuẫn, khúc mắc nhưng họ không biết rằng vì sự bất đồng đó mà chính người đàn ông ở giữa mới là người thiệt thòi và đau khổ nhất.
Mẹ Bình vốn dĩ rất ghét con dâu vì chuyện sinh con. Trong khi mẹ Bình thì đặt tiêu chuản đứa đầu lòng nhất định phải là con trai đích tôn thì Tú vợ Bình) lại sinh ra 1 cô "công chúa".
Nhưng không chỉ vì thế mà mẹ chồng nàng dâu xảy ra mâu thuẫn. Ngay từ ngày Bình muốn cưới Tú làm vợ, mẹ anh đã hỏi rõ ngày tháng năm sinh để đi xem quẻ bói, thầy phán Tú tuy hợp tuổi với chồng nhưng lại xung khắc với mẹ chồng vì thế gia đình luôn xảy ra lục đục không yên, thậm chí chính mẹ chồng sẽ gặp nguy hiểm nếu sống cạnh nàng dâu đó.
Mẹ Bình lại là người mê tín dị đoan, bà tin tưởng vô cùng vào thầy bói và luôn nghĩ những lời thầy bói nói là đúng 100%. Bởi thế, bà nhất quyết không cho Bình cưới Tú làm vợ.
Thế nhưng, khi đó, Bình nói với mẹ rằng Tú đã mang thai. Ai ngờ bà sửng cồ đáp:
-Có thai thì phá đi.
Bình cương quyết phản đối:
-Con và Tú yêu nhau 4 năm rồi nay cô ấy lại có thai, chỉ vì mẹ tin lời thầy bói mà chia cắt chúng con, thử hỏi có được không. Con không bao giờ làm việc thất đức như vậy đâu.
Mặc kệ mẹ có khuyên bỏ, ép buộc thế nào Bình vẫn nhất định tổ chức đám cưới.
Sau khi cưới xong, Bình mua 1 căn nhà ở thành phố, còn bố mẹ anh từ sau khi nghe tin Tú sinh con gái thì rất ít lên thăm.
Cho tới năm nay, mẹ Bình đột ngột mắc bệnh, điều kiện ở quê không được tốt nên bà phải chuyển lên thành phố chữa trị.
Khi đó con gái Bình đã 3 tuổi và vợ anh cũng đang mang thai đứa thứ 2, còn mẹ chồng thì đi đi về về suốt để khám bệnh.
Một hôm, mẹ Bình báo sẽ lên khám bệnh định kỳ thì Bình tỏ ra lo lắng:
-Chết rồi, mai con lại có lịch đi công tác trong miền Trung, phải làm sao đây?
(Ảnh minh họa)
Mẹ anh cười nói:
-Thì bảo vợ anh đưa tôi tới viện là được, không lẽ anh định để bà già này bơ vơ 1 mình bắt xe tới viện?
Nghe giọng nói có vẻ trách móc của mẹ, Bình tuy lo lắng vợ đang mang thai đi lại bất tiện nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Nhưng Bình hoàn toàn không ngờ được sau lần đó anh đã mất đi người vợ yêu quý vĩnh viễn và cả đứa con còn chưa chào đời.
Vừa tới nơi công tác, Bình đã nhận được tin dữ báo vào:
-Anh...về nhà ngay...vợ..anh ...bị tai nạn giao thông.
Bình hoảng loạn vội mua vé gấp trở về nhà, anh vẫn cầu nguyện và tin rằng vợ có lẽ sẽ không sao nhưng khi tới nơi thì thấy bác sĩ đã trùm kín người vợ còn người thân thì đang khóc nấc.
Bình lao vào như người phát điên, anh ôm chầm lấy vợ rồi khóc ngất đi, mẹ anh nói:
-Vì...cứu..mẹ...nên cái Tú nó đã...thấy chiếc xe lao tới nó đẩy mẹ ra còn mình thì bị tai nạn. Mẹ...có tội.
Bình không nói chẳng rằng chỉ ôm vợ mà khóc như người mất hồn. Nhưng đúng lúc ấy đứa con gái bước vào vừa khóc vừa chỉ mặt bà nội:
-Trả mẹ cho cháu, chính bà đã đẩy mẹ cháu, trả mẹ đây, chính là bà đã hại mẹ cháu.
Nghe thế, Bình điếng người quay sang hỏi mẹ thì bà trả lời:
-Nó còn nhỏ nói năng linh tinh mà con cũng tin à? Vớ vẩn.
Nhưng nhìn vẻ mặt sợ sệt của mẹ, tôi đoán ngay bà là hung thủ gây ra cái chết cho vợ Bình cầm điện thoại định gọi báo cảnh sát để dọa mẹ thì bỗng nhiên mẹ anh khóc lóc:
- Nếu nó không chết thì mẹ cũng chết, nó sắp khắc chết mẹ rồi mày không thấy à? Vì ai mà tao ốm đau bệnh tật thế này? Chẳng phải do nó xung tuổi sao? Cả 2 mẹ con nó đều là sao chổi, từ ngày vào cái nhà này không 1 ngày được yên.
Bình điên quá hét lên:
-Mẹ đừng nói nữa, sao mẹ lại tàn nhẫn như vậy chứ?
Nhưng anh không thể báo cảnh sát, tay chân anh run rẩy hết cả lên, Bình phải làm sao đây? Là tại anh đã không thể bảo vệ được vợ, là lỗi của anh, Bình cứ tự dằn vặt mình như vậy.
Theo WTT
Trời lạnh căm, lão chồng lười nhà tôi lại được dịp 'trổ tài' Vào nhà tắm chừng hai phút, tôi đã thấy chồng lười chạy ra, trên đầu vẫn còn bọt xà phòng. Thật là cười không được mà khóc không xong. Tôi phải tới kéo lê anh mới chịu đi. (Ảnh minh họa) Chồng tôi có cái bệnh lười. Anh lười vô đối, lười không có địch thủ. Hồi yêu nhau chúng tôi rất ít...