Gặp cậu chỉ một lần, mà cứ mãi không quên
Lân đâu tiên, va cung la lân cuôi cung ma tôi găp ban ây, rơi vao môt ngay thi cư, khi thang Hai săp cham ngo.
Thơi điêm ây, tôi đang hoc lơp Chin. Tôi cung be ban đên ngôi trương ban ây hoc, thi hoc sinh gioi. Tôi thi môn Ngư văn. Ban ây thi môn Đia ly. May sao, cac thây cô xêp tôi thi cung phong vơi ban.
Hôm ây, không khi kha lanh. Ban măc môt chiêc ao khoac đen day, cho hai tay vao tui ao khoac, cư như la đang giâu chinh minh đi. Ma ky thưc, chiêc ao khoac kia khiên ban như beo ra, kêt hơp vơi chiêc quân đen rông, biên ban thanh môt chu gâu. Gương măt lâm tâm mun cua ban thoang đo lên, như qua săp chin. Trông vưa buôn cươi, vưa đang yêu.
Ảnh minh họa: phim Bokura ga Ita.
Chô ngôi cua ban ây kha gân chô ngôi cua tôi. Thi thoang, không nghi đươc y gi hay đê đưa vao bai viêt, tôi lai nhin vê phia ban ây. Tôi thây ban ây câm but, cân thân đoc đê bai. Đôi luc, ban ây đanh dâu gi đo vao giây nhap bai thi, vơi ve đăn đo hiên ro trên gương măt. Hoăc la ban ây lât giơ cuôn Atlas Đia ly Viêt Nam, băng ban tay trăng treo, mêm mai – rât kho đê tim thây ơ nhưng chang trai. Vây la, tôi mim cươi. Tôi quên mây viêc minh con phai lam môt viêc rât quan trong, la tâp trung viêt bai. Tôi quên mât lơi dăn cua cô giao Ngư văn: “Cac em chân chư môt giây, tưc la cac em đang nhương lai cơ hôi cho môt ngươi khac”. Va kêt cuc la, tôi không co đu thơi gian đê viêt phân kêt thuc cho bai nghi luân xa hôi.
Ảnh minh họa: phim Bokura ga Ita.
Ngay công bô kêt qua, tôi hơi buôn. Vi tôi chi đat giai Khuyên khich, trong khi bô me luôn tin tương răng tôi se đat giai Nhi. Phai an ui minh băng câu: “Thua keo nay ta bay keo khac” hơn chuc lân, tôi mơi thây đơ buôn hơn môt chut. Nhưng, cam giac ây chăng keo dai, vi đam ban tôi cư noi vê ban ây: “Ca huyên minh thi Đia, minh no đâu”, “Giai Nhi đo”, “Kiêu nay đươc đi thi câp tinh chăc cu rôi”. Thâm chi, tôi con buôn hơn ban đâu. Bơi, vơi giai Khuyên khich, tôi không thê thi câp tinh. Nghia la tôi không thê găp lai ban ây. Hơn nưa, sao co thê biêt đươc ban ây co chung trương vơi tôi vao năm sau hay không… Nghi đên đây, tôi khoc oa.
Ảnh minh họa: phim Bokura ga Ita.
Chăng biêt vân mênh đưa đây thê nao, tôi tiêp tuc đươc đi thi.
Luc cô giao Ngư văn noi điêu đo trươc ca lơp, tôi đa suyt nhay dưng. Vôi va lây giây nhap va but bi, tôi đăt ra cho minh môt bang kê hoach hoc tâp. Tôi se gây ân tương vơi ban ây băng viêc đat giai câp tinh.
Giưa thang Ba, đi thi câp tinh, tôi không găp ban ây. Thây giao noi răng ban ây nga xe may, chân thương rât năng, không đi thi đươc. Tôi nghe tin ây ma nươc măt chưc tuôn rơi.
Ky thi câp tinh năm ây, tôi la ngươi duy nhât cua huyên đat giai. Tôi đat giai Khuyên khich. Lu ban chuc mưng, tôi chi âm ư.
Ảnh minh họa: phim Bokura ga Ita.
Lên câp Ba, ban ây không hoc cung trương vơi tôi. Môt vai ngươi ban tưng hoc cung trương vơi ban ây bao la ban ây đang sông ơ thanh phô, hoc trương chuyên lơp chon. Mong ươc găp lai ban ây trong tôi như bi thôi thanh tưng manh vun.
Cuôc găp gơ tương chưng như không phai găp gơ giưa tôi va ban ây khiên tôi nhân ra răng: Ơ đơi, co nhưng viêc rât nhe nhang, như viêc ngươi ta chi đi qua cuôc đơi ban môt lân, nhưng ngươi ta vân co thê lam ban hanh phuc.
Va lam ban mai nhơ vê ngươi ta.
Theo hoahoctro.vn
Hãy yêu nhau khi còn có thể
Lá thư trong tuần: Hãy yêu nhau khi còn có thể...
Khi bạn yêu một ai đó, hãy cho họ biết vì bạn không lường trước được ngày mai sẽ ra sao. Hãy học cách xây đắp hôn nhân hạnh phúc, hãy học cách yêu nhau nhiều hơn vì người bạn yêu thương chứ không vì bất kỳ điều gì khác...
Đã có người yêu em hơn tôi! - Chuyển thể từ truyện ngắn Con đường ngập nắng và hàn huyên cafe.
TÔI
Gió mùa đông bắc, mưa và lạnh, cái lạnh thấu xương của mùa đông miền trung như thấm sâu vào tận bên trong da thịt. Bước ra khỏi căn phòng ấm áp, mặc dù đã phòng ngự rất kỹ bằng những lớp áo dày cộm, nhưng tôi vẫn không khỏi rùng mình bởi những cơn gió mang theo mưa phùn hất vào mặt tôi tê tái từ hướng đông bắc ấy.
Con đường từ phòng ra sân bay không xa lắm, mà sao đi dưới thời tiết này tôi lại thấy xa đến là xa. Tôi thầm gét cái thằng nhóc đồng nghiệp mới, ai bảo lại hại tôi đi đón vào một đêm lạnh lẽo thế này. Sếp bảo phòng tôi có nhân sự mới, một sinh viên ưu tú và sẽ là trợ thủ đắc lực của tôi trong công việc. Thôi kệ, cứ nghĩ đến việc mình sẽ có thêm đồng nghiệp, lại là dân miền nam, tôi lại có thêm cho mình một động lực để chạy xe đi đón. Ngậm ngùi, tôi đốt một điếu thuốc cho êm lòng chờ đồng nghiệp mới đến.
Cuộc gặp gỡ diễn ra không có gì đặc biệt, vài câu chào hỏi, tôi chở cậu ta về phòng khách của công ty, từ nay tôi có thêm một người bạn, ấm áp hơn trong mùa đông giá lạnh.
Ba năm làm việc ở đây, cái nắng oi bức rát người của mùa hè, cái lạnh buốt giá của mùa đông, tôi đã quen. Và tôi hiểu, một phần tính cách cứng cỏi của người dân miền trung là do khí hậu chăng?
Em là con gái miền trung. Em mạnh mẽ, cứng cỏi trong cuộc sống và tình yêu. Em lặng lẽ chia tay tôi. Tôi níu kéo...vô ích. Tôi đi tìm em...vô ích khi những tin tức về em vẫn cứ biệt tăm. Tôi chạy trốn chính bản thân mình, tôi đến quê em, tôi biết tôi sẽ chẳng thể nào tìm đước nếu em cố tình biến mất. Đến quê em, biết đâu một ngày, NẾU CÓ DUYÊN ông trời sẽ cho tôi gặp em. Tôi điên đảo trong chính tình yêu của mình, mỗi đêm khi gió lạnh ùa về, tim tôi lại co thắt từng hồi nỗi nhớ em da diết. Phải, đã ba năm qua, mỗi lần nghĩ về em, tôi lại khó thở.
NHÂN SỰ MỚI
Lạnh, tôi biết là mùa đông miền trung khắc nghiệt. Khi ở đây, tôi mới thấy từ khắc nghiệt vẫn là chưa đủ. Giờ này, Sài gòn đang nắng ráo, giờ này ở đây buốt giá đến khó thở. Nửa tháng trôi qua, tôi đang tập thích nghi với nơi này, tôi thấy vui vì điều đó.
Tôi đang sống và làm việc ở nơi em sinh ra và lớn lên. Một năm ba tháng yêu em, tôi càng lúc càng yêu em. Ở em có một sức mê hoặc nào đó mà tôi không thể nào lý giải được. Điều đó đã đấy tôi rời thành phố và về đây với em.
Em mang gương mặt không hẳn là đẹp, gương mặt có nét góc cạnh, lạnh lùng, em ít cười, nhưng mỗi khi cười em lại rạng rỡ đến kỳ lạ. Tôi yêu nụ cười của em, tôi muốn làm cho em cười. Có lẽ, em đến với tôi vì tôi biết cách làm cho em cười, tôi biết, em vẫn chưa thực sự yêu tôi.
Trước tôi, em đã có một tình yêu đẹp. Nhưng rồi đổ vỡ. Tôi biết lý do, nhưng tôi không muốn đào bới chuyện đổ vỡ ấy. Khi trái tim đã vỡ, tôi không muốn chạm vào nếu những mảnh đổ vỡ ấy làm trái tim em đau. Tôi biết, tôi không thể nào làm lành những vết thương ấy, thời gian sẽ dần làm mờ những vết thương đó lại. Một ngày nào đó em sẽ yêu tôi, yêu thật sự.
TÔI
Một ngày của 5 năm trước, tôi và em đang yêu nhau...
Buổi tối, tôi đến thăm em. Bước vào phòng, nhưng có vẻ em không để ý đến sự có mặt của tôi, em mải miết đang xem gì đó trên ti vi. Tôi bước đến cạnh em, em quay sang nhìn tôi chớp mắt, tôi cười, chớp mắt nhìn lại em, bốn mắt chợt nhìn nhau, rồi cả hai lại dán mắt vào cái màn hình ti vi to đùng trước mặt, tôi vẫn chưa hiểu em đang xem cái gì mà lại chăm chú như vậy.
Tôi đã quen với tính cách kỳ quái của em, nhiều khi em có những hành động không thể lý giải được, vào những lúc ấy, tôi vô tình lại biến mình thành thằng khờ cùng em như lúc đó. Nhưng tôi yêu em, yêu hết thảy những điều đáng yêu kỳ cục ấy.
Sau nhiều lần nhìn nhau chớp mắt, rồi lại dán mắt vào ti vi. Tôi tròn mắt hỏi: -Gì vậy em?
Em lại chớp chớp đôi mắt nhìn tôi âu yếm:- Em tính mở quán cafe, anh thiết kế giúp em nha?
-Ở Sài Gòn à?
- Không ở nhà em, mà sau đó sẽ là nhà của chúng ta. Em nhí nhảnh trả lời, tôi yêu đôi mắt nhí nhảnh đó đến lạ lùng.
-Em tính bắt cóc anh à?
- Không anh sẽ tự nguyện về đó cùng em, em lại cười rồi gục đầu vào vai tôi âu yếm. - ---
-Còn lâu nhé...đừng dụ dỗ anh.
Không cần em dụ dỗ, tôi cũng đã tự nguyện về đây, mà em ở đâu rồi?
Một tháng sau, thiết kế của quán đã được hoàn thành, không chỉ là nơi giả trí, quán còn là nơi ghi đấu những kỷ niệm của em và tôi trong tất cả chi tiết bên trong. Đó chắc chắn là nơi ấm áp và bình yên.
-Cafe hàn huyên, anh thấy thế nào? Em nhìn vào bản thiết kế và nói hóm hỉnh.
- Tên chương trình ti vi mà em vẫn thích đó à?
- Đúng đó anh, vào cafe của mình, người ta có một góc riêng để hàn huyên về mọi thứ.
Người ta có thể đến với cafe hàn huyên để tìm cho mình một góc bình yên, nhưng tôi đã không có cơ hội về nơi ấy. Em im lặng rời xa, tôi phát điên lên, tôi giận em, tôi giận mình, tôi giận tình yêu của mình không đủ để níu kéo em. Đến giờ tôi vẫn đang đi tìm em, mải miết tìm, để mong...một lời giải thích.
NHÂN SỰ MỚI
Hơn 20km từ công ty đến quán, không hẳn là một quảng đường quá xa, nhưng giữa trời tối, mưa phùn, tôi chạy xe đến được đây, tôi thầm phục bản thân mình. Không ai phủ nhận được cái buốt giá của mùa đông miền trung, trời càng về tối càng lạnh, tiếng gió rít từng cơn như muốn thét gào. Trước giờ nghe em nhắc về quán, hình dung trong tôi không khác ở đây là mấy. Giờ đến quán, tôi càng cảm nhận được sự ấm áp trong đó. Có lẽ, ấm áp là do một cốc trà sen ấm nóng mang lại, cũng có lẽ, sự ấm áp ấy là do em mang lại chăng? Vì em gọi nơi này là Góc bình yên. Nhưng trên tất cả, Tôi yêu nơi này, vì em yêu nơi này, và vì tôi yêu em.
Tin nhắn đến, là của em:
-Anh đến quán chưa?
-Anh đang ngồi ở quán.
- Cảm giác thế nào?
- Bình thường thôi.
-....im lặng một hồi.
-Anh đùa đấy, nơi này ấm áp quá, làm anh nhớ đến em.
-Vài tháng nữa là ta gặp rồi mà anh.
- Anh đang cố gắng chờ đây.
Share tin nhắn mà lòng tôi vui phơi phới.
TÔI VÀ NHÂN SỰ MỚI
Làm việc với nhau đã vài tháng, lại là dân miền nam, chúng tôi càng có nhiều điểm chung, dễ nói chuyện và dễ hiểu nhau hơn. Tôi biết, cậu ấy ra đi vì muốn xây dựng một cuộc sống mới với tình yêu của mình. Tôi thầm khâm phục tình yêu ấy.
Nhân sự mới mời tôi đi khám phá một nơi mà theo lời cậu ta nói là "tuyệt" lắm. Tôi thắc mắc, nhưng cậu ta chẳng nói gì, cứ kéo tôi lên xe và đi.
Con đường đến đó cũng khá xa, mùa đông sắp qua, mưa đã không còn kéo dài dai dẳng. Một vài tia nắng làm không khí ấm hơn hẳn, đồng mía rộng lớn, lá mía kéo dài như muốn chạm vào những sợi nắng ấm áp để lấy thêm một chút xanh tươi, tôi cũng muốn tắm mình trong cái nắng ấy.
- Đến nơi rồi anh. Nhân sự mới dừng xe và chỉ tay vào nơi trước mặt. Tôi nhìn bảng hiệu. Cái tên Hàn huyên cafe vụt thoáng qua trong đầu tôi như một tia chớp. Đang đơ người, một cánh tay đập vào lưng làm tôi bừng tỉnh, nhân sự mới vội kéo tôi vào quán.
Chúng tôi chọn một góc ở phòng cuối quán.
Phải cố hết sức!...Tôi mới không để cho nhân sự mới thấy được gương mặt đang tái nhợt đi của mình. Tôi cười để phá vỡ những mạch máu đang co cứng lại trên gương mặt.
-Cậu ở đây chưa được bao lâu, sao biết được nơi này hay vậy?
- Quán này của một người bạn, anh thấy tuyệt chứ?
- Nhiều lần nghe kể về nơi này, khi đến đây em càng yêu cái quán này và yêu cô ấy nhiều hơn.
- Ai? Tôi giật mình
- Cô gái của em.
- À. Ra là quán của bạn gái cậu à.
- Em gái thôi, cô ấy chỉ coi em hơn một người anh trai, chỉ vậy thôi .
Nhân sự mới hút một hơi thuốc thật dài. lúc này gương mặt cậu ta trông già hơn tôi tưởng. Có lẽ, tình yêu làm người ta lớn hơn.
- Cậu ra đây vì cô ấy?
- Phải, cô ấy không còn người thân, ba mất từ nhỏ, mẹ cô ấy đã qua đời 2 năm trước vì bệnh, cô ấy cần người quan tâm và chăm sóc, cô ấy cần em.
Tim tôi vỡ ra từng mảnh, đau đớn, quằn quại. Cô ấy cần cậu ư? Tôi đã bên cạnh cô ấy 3 năm, 4 năm nay vẫn cô gắng giữ tình yêu của mình đi tìm cô ấy, để bây giờ nghe câu "cô ấy cần em" của cậu. Tôi lặng người...
Đã bốn năm nay tôi đi tìm em, tại sao những lúc em đau, tôi lại không thể bên cạnh em? Tại sao quán cafe tôi và em thiết kế mà tôi lại không đến được đó cùng em? Tại sao em bỏ rơi tôi để đến với người ngồi bên cạnh tôi đây?
Mơ hồ, tôi nhìn những đường nét quen thuộc của quán, nỗi nhớ em bao lâu nay làm tôi ghét em, tôi ghét cái sự trêu đùa trớ trêu này.
Đồng nghiệp mới lên tiếng, giọng như lạc hẳn đi, có lẽ cậu ta cũng đau...- Cô ấy vẫn chưa quên được người cũ, rồi một ngày nào đó, cô ấy sẽ yêu em. Em tin như vậy, em tôn trọng tình yêu của cô ấy và sẽ chờ đợi.
Ly cafe của tôi và nhân sự mới chảy từng giọt. Tim tôi càng nhói hơn, tôi khó thớ trong chính cái sự thật này.
Tôi hỏi giọng như đứt quãng về điều mà tôi tìm kiếm bấy lâu: - Giờ cô ấy ở đây à?
- Cô ấy đang theo học một khóa ngắn hạn ở TP. HCM, 2 tháng nữa tốt nghệp, cô ấy sẽ về, lúc đó, chờ nhé. Em sẽ giớ thiệu cho anh.
Cả tôi và nhân sự mới cùng cười, nhưng sao nụ cười của cả hai chúng tôi điều có gì đó gượng gạo, ra về sau vài chủ đề khác, hàn huyên cafe trong hai chúng tôi điều mang nhiều nỗi niềm.
Màn đêm mau chóng bao phủ nơi này, tôi ra ban công và tìm đến cho mình vài điếu thuốc. Miền trung một tối đầu năm vấn còn mang theo cái se lạnh của mùa đông. Gió đến, khẽ làm rung những nhánh cây, những quả me chín rụng xuống mái nhà lộp độp. Cảm ơn gió, gió mát làm lòng người ta dịu lại. Gió thổi khói thuốc đi xa, thổi cả những suy tưởng, lo lắng, nhớ nhung trong tôi về một miền vô tận nào đó.
Một tháng nữa em sẽ hoàn tất việc học, một tháng nữa tôi sẽ được gặp em. Một tháng nữa em sẽ gặp nhân sự mới, người yêu của mình, đồng nghiệp của tôi. Tôi không dám tưởng tượng cái vòng tròn này sẽ chạy đến đâu.
Hàn huyên quán vẫn còn nguyên vẹn như trong ý tưởng, vẫn là những đướng nét về tình yêu tôi và em. Vẫn là một phòng ấm áp màu vàng rực của bức tường với những bông hoa hướng dương, của những ánh đèn chùm nhỏ nhưng sang trọng đủ để làm người ta dịu lòng sau một ngày làm việc mệt mỏi. Vẫn là một phòng màu xanh của những đồng lúa trên tường, bộ bàn ghế tre mộc mạc, những chiếc ly nhỏ trồng mạ non, đủ để người ta mơ về một vùng quê yên bình, trù phú. Vẫn là một khoảng sân vườn được trọng dụng, dưới tán cây hoa sữa, vài bộ bàn ghế, nhưng đó là góc mà tôi và em thích nhất. Vì em thích mùi hoa sữa bên ly cafe thơm lừng.
Một cafe bình thường, những đường nét, màu sắc giản đơn, những góc ấy đã gắn kết tôi và em. Giờ cafe hàn huyên còn, tình yêu tôi dành cho em còn, cây hoa sữa còn, mà tình yêu của em giờ đã chuyển sang người khác!
Nhân sự mới yêu em nhiều hơn tôi nghĩ. Cậu ta biết em không thể quên được người cũ, cậu ta biết em rời bỏ người cũ vì em không thể sinh con cho người ấy. Cậu ta biết mẹ người cũ đã gặp em và van xin em rời khỏi người đó nếu nghĩ cho tương lai của hai người. Cậu ta đến với em bằng sự bình lặng và lòng nhiệt thành.
Bốn năm trước nếu biết sự thật này, tôi sẽ không để em đi, tôi sẽ kéo em về phía tôi, mãi mãi, cho dù cái danh hiệu đich tôn cứ treo lơ lửng trên đầu- Vì tôi yêu em
Giờ, tôi sẽ buông tay em, vì tôi tôn trọng quyết định của em, và vì đã có người yêu em hơn tôi.
Ích kỷ trong suy nghĩ ấy, đồng nghĩa với việc tôi sẽ không bao giờ có em. Nhưng như vậy không có nghĩa là tôi hết yêu em, hàn huyên quán còn, tình yêu tôi và em còn, còn mãi...
Trời miền trung đã qua mùa mưa bão. Những tia nắng ban mai đã bắt đầu xuất hiện xuyên qua từng vòm cây kẽ, lá hắt vào ô của kính nơi xe tôi ngồi. Đi qua rồi cái giá lạnh, đi qua rồi nỗ nhớ mong và hi vọng về một người con gái. Tôi vẫn đang và sẽ đi trên con đường ngập nắng ấy. Con đường tìm kiếm em, Cô gái miền trung của riêng mình.
Theo blogradio.vn
Tự sự mùa đông gửi tình yêu đã đến rồi lại đi Bước qua một tình yêu, bạn chọn cách nào cho lần gặp lại người đã từng là một nửa của mình? Có những lúc tưởng như khó vượt qua sự tổn thương ấy nhưng rồi một ngày quay lại, mọi thứ trôi đi nhẹ bẫng, bạn sẽ gật đầu mỉm cười khi vô tình gặp lại người ấy? Chúng ta không thể quay...