Gặp anh quá muộn màng…
Trong đôi mắt em… anh là tất cả!
Em chỉ ước sao em được ngủ một giấc thật dài và không bao giờ tỉnh dậy để nhớ đến tất cả những gì đã qua với hai ta.
Anh yêu, thế là anh đã rời xa em mãi mãi…. Còn gì đau khổ hơn là ngày ngày nhìn thấy anh mà biết rằng anh đã mãi mãi không thuộc về em. Tình yêu của chúng mình hệt như lời bài hát “Như đã dấu yêu”, phải không anh? Lẽ ra mình không nên đến với nhau, lẽ ra mình không nên gặp nhau… Bây giờ nghĩ lại em thấy mình đã có những quyết định sai lầm. Mọi lỗi lầm đều do em, nếu như em không làm việc ở đây thì mình không bao giờ phải gặp nhau và hai ta sẽ không bao giờ phải đau khổ.
Anh biết không, mình chia tay mới được mấy ngày mà sao với em như trải qua mấy năm vậy. Em thấy thời gian mình yêu nhau sao ngắn quá mà thời gian mình xa nhau dài đến vậy. Những ngày qua đối với em quả là những cơn ác mộng, không đêm nào em ngủ được… cứ mỗi lần nhắm mắt lại là em lại thấy hình ảnh của anh. Em sợ, sợ mỗi khi thức dậy, em biết mình không có anh bên cạnh, không có anh nhìn em âu yếm, hạnh phúc… Anh bảo rằng “Chỉ có lúc ngủ là sung sướng nhất” nhưng với em sao giờ đây nó lại là nỗi sợ hãi…
Giá như… anh mãi thuộc về em như hôm nào!
Video đang HOT
Em chỉ ước sao em được ngủ một giấc thật dài và không bao giờ tỉnh dậy để nhớ đến tất cả những gì đã qua với hai ta. Anh bảo em phải mạnh mẽ lên, nhưng sao càng ngày em càng yếu đuối, càng ngày em càng không thể mạnh mẽ hơn nữa, càng ngày em càng kiệt sức…
Em cảm thấy sợ hãi trước cuộc sống này quá anh ạ! Giá như… anh mãi thuộc về em như hôm nào!
Thu Thủy (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Thà bố mẹ cứ chia tay
Con sợ hãi cuộc sống này lắm rồi... (Ảnh minh họa)
Con không bao giờ muốn điều đó xảy ra, nhưng lúc này thì con thực sự mong bố mẹ đừng hành hạ nhau như thế nữa mà hãy "giải phóng" cho nhau đi!
Hồi con 12 tuổi, con không sao quên được cái cảnh đang bữa ăn mà bố hắt cả mâm cơm xuống đất, mẹ mặt mũi cũng hầm hầm, ném bát cơm đang cầm trong tay ra sân như thách thức với bố.
Lúc đó con sợ quá chạy sang nhà bà ngoại khóc mếu: "Bà ơi, bố mẹ cháu lại đánh nhau". Bà chạy sang, rồi bà nói gì đó, đại loại là "Chúng mày không thương nhau nữa thì cũng phải thương lấy đứa con chứ!".
Bố mẹ tạm thời làm lành, nhưng sau đó chuyện vẫn lặp đi lặp lại như thế nhiều lần. Bố vào miền Nam làm ăn, kinh tế gia đình có vẻ khá giả hơn, con thấy trong nhà có nhiều đồ đạc hơn (hay vẫn như trước, nhưng vì bố không ở nhà đập phá nên trông có vẻ nhiều lên?).
Con vào lớp 10 thì bố về, nỗi sợ hãi trong con lại trỗi dậy. Thật ra nó vẫn thường trực và ám ảnh con chứ không phải đợi đến khi bố xuất hiện. Nhưng tình hình còn đáng sợ hơn trước đây khi hai người không đánh chửi nhau mà thay vào đó, một không khí nặng nề bao trùm lên gia đình. Mẹ thản nhiên như không có mặt bố trong nhà, còn bố sống như người đàn ông độc thân, những bữa ăn chẳng ai nói với ai, chỉ có tiếng và cơm của ba người.
Rồi một lần con lại thấy bố mẹ "trò chuyện" với nhau, bao nhiêu kìm nén, chất chứa trong lòng bấy lâu được dịp nổ tung. Thật khủng khiếp, bố mẹ như hai con người chưa bao giờ là vợ chồng, chưa bao giờ từng có tình cảm với nhau, cả hai xả vào mặt nhau những lời không thương tiếc.
Nếu không thể hòa hợp được nữa thì bố mẹ đừng "vì con" mà cố chịu đựng... (Ảnh minh họa)
Mẹ nói bố là gã đàn ông bất tài vô dụng, nhu nhược khi ra ngoài xã hội, nhưng về nhà thì lại vũ phu, cục cằn, đã tưởng vào Nam làm ăn "cho khuất mắt", nhưng thua lỗ lại vác xác về, chỉ thêm nợ cho vợ con... Bố thì nói mẹ là loại đàn bà hám tiền, cứ thấy tiền là "hoa mắt" lên, không biết lo lắng, chăm sóc cho gia đình mà cứ đua đòi chạy theo những thứ hão huyền, lại còn ngoa ngoắt, "Chính vì sống với cô mà tôi mới không ngẩng mặt lên được"...
Bố mẹ còn xỉ vả nhau nhiều nữa, nhưng con không còn đủ sức để nghe nên chạy một mạch ra bờ sông ngồi. Bà ngoại giờ mất rồi, con không thể chạy đến ôm bà mà khóc rấm rứt như xưa. Nhưng nếu bà còn sống thì con cũng không làm thế nữa, vì con biết điều đó chỉ làm bà khổ tâm hơn.
Không chỉ có thế, mỗi lần gặp ai, kể cả những mối quan hệ chẳng thân thiết gì với gia đình, con cũng thấy bố mẹ người này tố cáo, hạ thấp người kia, như thể không còn chút tình nghĩa nào.
Lý do duy nhất khiến bố mẹ chịu đựng nhau đó là vì con! Bố mẹ không muốn con phải đứng trước sự lựa chọn sống với ai. Bố mẹ ơi, sao lại phải như thế?
Bố mẹ cố tạo ra cái vỏ bọc bên ngoài về một gia đình trọn vẹn như vậy để làm gì, khi mà trong lòng con đã mất hẳn khái niệm về một gia đình hạnh phúc. Cái mà bố mẹ nghĩ rằng "vì con" thực ra chỉ khiến con thêm nặng nề, đau đớn.
Con rất mong bố mẹ làm lành với nhau để gia đình mình thực sự êm ấm, nhưng nếu không thể hòa hợp được nữa thì bố mẹ đừng "vì con" mà cố chịu đựng, kéo dài sự hành hạ lẫn nhau.
Con sợ hãi cuộc sống này lắm rồi. Bố mẹ hãy giải phóng cho nhau để còn giữ được một chút tôn trọng, một chút ý nghĩ tốt đẹp về nhau. Con đã lớn và biết được con đường mình sẽ đi và sẽ tới, bố mẹ không phải lo lắng nhiều về con nữa đâu...
Theo PNVN
"Cảm" bạn thân của người yêu Tôi từng mơ rằng mình sẽ có cuộc sống bình dị, yên ả cùng anh Tôi từng mơ rằng mình sẽ có cuộc sống bình dị, yên ả cùng anh - người đã cùng tôi chia ngọt sẻ bùi năm năm qua. Nhưng rồi T. xuất hiện, mang theo làn gió mạnh mẽ thổi tung lớp bụi cũ kỹ và buồn tẻ trong...