Gặp ả nhân tình chồng theo 2 năm trước, vợ bám theo xem chồng sống thế nào để rồi
Thùy chợt thấy tim đau nhói, bước chân lại tiếp tục theo Thu. Cho đến khi Thu nhẹ nhàng đặt bó hoa lên tấm bia mộ có in rõ hình của Thành thì Thùy cũng chính thức ngã gục.
Cô ta cầm hoa mà Thành thích đến nghĩa trang làm gì cơ chứ? (Ảnh minh họa)
- Tại sao anh lại phản bội em, anh nói đi, tại sao? – Thùy hét như điên dại vào mặt Thành
- Vì cô ấy xinh đẹp hơn cô, nóng bỏng hơn cô. Lý do đó chính đáng rồi chứ. Cô đã quá cũ trong mắt tôi rồi! – Thành cười nhạt vào mặt Thùy
Thùy chết lặng, chân không nhấc nổi để đuổi theo Thành khi Thành quay bước đi. Đã quá cũ ư? Thùy cười như một kẻ điên trốn trại tâm thần. Thành và Thùy mới kết hôn được gần một năm, con cái còn chưa có vì cả hai còn đang kế hoạch. Ai nhìn Thùy cũng khen nức nở Thùy lấy chồng xong xinh đẹp, quyến rũ hẳn ra.
Ấy thế mà trong mắt Thành, Thùy đã trở thành một món đồ cũ rồi. Thùy hận, hận đến mức cắn chặt môi đến bật máu. Thùy còn yêu Thành, còn yêu rất nhiều, cú sốc phản bội này, Thùy thực sự không thể đón nhận nó đâu. Lời hứa bên nhau trọn đời của Thành hóa ra là Thành học trong tiểu thuyết ngôn tình đấy ư?
Còn Thành, bước đi mà tim như con từng nhát dao đâm, máu cứ thế rỉ ra, rơi từng giọt tí tách vào tâm can. Nhìn Thùy đau đớn thế kia, Thành cũng dằn vặt, cực tâm chẳng kém. Nhưng Thành, chẳng có sự lựa chọn nào khác cả. Đây chính là cách tốt nhất để Thành mang lại cho Thùy một cuộc sống bình yên sau này.
Thấy bóng Thành vào nhà nghỉ cũng Thu, kẻ được cho là tình địch của Thùy, Thùy hận mình không nhảy vào xé tan khuôn mặt cáo già của Thu ra và tát một cái tát cháy má vào bộ mặt giả dối của Thành. Thùy quay người bước đi, nở nụ cười khinh bỉ. Tình yêu đã hết, trái tim đã chết, Thùy níu kéo mà làm gì nữa đây.
- Đơn ly hôn đây, anh kí đi. Chúng ta không còn thuộc về nhau nữa. – Thùy nói mà không thèm nhìn vào mặt Thành
Video đang HOT
Thùy chết lặng, chân không nhấc nổi để đuổi theo Thành khi Thành quay bước đi. (Ảnh minh họa)
Đây chẳng phải là điều mà Thành mong mỏi bấy lâu nay hay sao. Bây giờ nó đến rồi, Thành lại chẳng đủ can đảm đặt bút kí xuống đó tên mình.
- Sao thế, anh sợ thua thiệt gì ư? Yên tâm, chúng ta sẽ chia đôi tài sản? – Thùy nhạt giọng
- Không, tôi sẽ để lại hết tài sản cho em. – Thành đặt bút kí dứt khoát vào lá đơn rồi cầm áo đi thẳng ra ngoài
Cơn oán giận trong lòng Thùy khi đó đã khiến Thùy chẳng để ý được đến những cơn ho húng hắng của Thành. Thùy cười nhạt vào cái sự cao thượng giả tạo của Thành.
Bước ra khỏi tòa, Thu đến đó Thành rồi cả hai bước lên con ô tô bóng lộn đó, nhả theo một đống khói đằng sau càng khiến Thùy giận tím mặt. Thùy quyết định ném bỏ hình ảnh Thành ra khỏi đầu, nhưng xem ra không hề dễ như Thùy nghĩ. Nhưng thời gian, Thùy tin nó sẽ giúp Thùy làm được tất cả.
Hai năm sau…
Sau cái ngày rời khỏi tòa, Thùy không có bất cứ liên lạc gì với Thành. Nhà Thành ở quê, cách xa nơi hai vợ chồng sống nên Thùy cũng không hỏi được gì nhiều. Mà hỏi làm gì chứ, Thành cũng chẳng còn quan trọng với Thùy nữa rồi. Và quan trọng hơn là trái tim Thùy cũng đang yêu trở lại. Ai ngờ…
Kia chẳng phải là Thu, ả nhân tình nóng bỏng mà Thành bỏ Thùy để chạy theo hai năm về trước đó sao? Ả ta dừng ở hàng hoa, đăm chiêu chọn lựa. Cầm lên đóa hướng dương, ả cười có vẻ mãn nguyện càng làm Thùy khó chịu. Hướng dương là loài hoa mà Thành yêu thích nhất. Ả với Thành chắc đang sống rất hạnh phúc bên nhau đây nên mới có tâm tư đi chọn hoa thế kia. Tính tò mò trỗi dậy hay còn vì lý do gì khác thì Thùy cũng không rõ, Thùy bất giác đi theo Thu. Chắc Thùy muốn biết Thành đã sống thế nào trong hai năm qua chăng?
Thu cầm bó hoa đến thẳng nghĩa trang làm Thùy kinh ngạc. Cô ta cầm hoa mà Thành thích đến nghĩa trang làm gì cơ chứ? Thùy chợt thấy tim đau nhói, bước chân lại tiếp tục theo Thu. Cho đến khi Thu nhẹ nhàng đặt bó hoa lên tấm bia mộ có in rõ hình của Thành thì Thùy cũng chính thức ngã gục.
- Cô… Chuyện này là thế nào? – Giọng Thùy vang lên làm Thu giật mình
Thu sững sờ quay lại, Thu thực sự không hề biết Thùy đã đi theo Thu từ bao giờ. Biết chẳng giấu được nữa, Thu đỡ Thùy dậy, nhẹ giọng:
- Anh Thành hai năm về trước biết mình bệnh nặng không thể sống nổi nên đã xin em bày ra màn kịch ngoại tình đó để lừa gạt chị, khiến chị tức giận ly hôn. Anh ấy nghĩ, sự phản bội và biệt tích của anh ấy sẽ làm chị oán hận, quên đi anh ấy mà tìm hạnh phúc mới. Nhưng em biết, ân hận lớn nhất, nỗi day dứt, nhung nhớ lớn nhất của anh ấy cũng chính là chị. – Nước mắt Thu lăn dài
Thùy nghe từng lời Thu nói như dao cứa vào tim. Thùy đang mơ hay sao ấy chứ? Thùy chẳng tin lời Thu nói đâu. Giả dối, sao từ đầu đến cuối, Thùy vẫn là người bị lừa dối. Thành thật độc ác quá, Thành nghĩ cứ thế mà bỏ Thu đi được hay sao? Thùy ngồi bần thần bên mộ Thành, nước mắt lăn dài, đôi môi dính vết máu đỏ. Cái kết này, có phải quá bi kịch cho những kẻ si tình rồi không?
Theo blogtamsu
Sốc khi cô nhân tình nói: "Đây là viên thuốc lát nữa anh ấy sẽ dùng để đối phó với chị"
Trước những tin nhắn của cô nhân tình, tôi chỉ nhắn lại một câu: "Ừ, chị nhường chồng cho em".
Nhìn hình ảnh mà tôi đã rụng rời tay chân. Đó là chiếc quần lót của chồng tôi. (Ảnh minh họa)
Khi tôi nói ra điều này, hẳn nhiều người sẽ trách tôi ngu ngốc khi tự dâng chồng cho người khác. Nhưng có ở trong vị trí của tôi mới hiểu được lý do và tâm trạng đau đớn khi tôi quyết định như vậy.
Tôi và chồng yêu nhau từ thời học sinh. Lên đại học chúng tôi chọn ngành cùng nhau để được bên cạnh nhau. Tình yêu của chúng tôi được xem là cổ tích và được nhiều người quý trọng. Bố mẹ hai bên cũng chỉ chờ chúng tôi học xong sẽ tổ chức đám cưới.
Ngày cưới, anh đeo nhẫn vào tay tôi và thề sẽ yêu thương tôi trọn đời. Giây phút thiêng liêng ấy có chết tôi cũng không quên. Cũng chính anh đã chọn phông màn màu tím thủy chung cho cả khung cảnh buổi tiệc. Cũng chính anh đã thức mấy đêm để hoàn thành những video ảnh của hai đứa suốt 12 năm yêu nhau. Nhưng tôi không ngờ người mà tôi yêu thương tin tưởng nhất lại lừa dối tôi một cách trắng trợn nhất.
Cuộc sống sau hôn nhân của tôi rất tốt. Tôi luôn nghĩ mình hiểu chồng từng chi tiết nhỏ, anh cũng vậy. Anh biết tôi thích ăn cà om nên thường mua về nấu cho tôi. Mỗi tối anh pha sữa ép tôi uống. Anh cũng không ngại đi mua băng vệ sinh vào những ngày tôi đến kì.
Tôi có bầu, anh chiều tôi chẳng khác nào bà hoàng. Đến mức bố mẹ tôi phải bảo anh bớt chiều tôi đi kẻo tôi hư. Vậy đấy, anh yêu tôi đến vậy đấy nhưng vẫn phản bội tôi. Còn tôi ngây ngô trong hạnh phúc mãi đến khi nhận những tin nhắn từ người phụ nữ ấy.
Chồng tôi ít khi đi chơi. Hàng tuần anh chỉ đi hai đêm thứ 5 và thứ 7 từ 8h30 đến 10h là về. Lần nào thấy anh về trễ vài phút, tôi gọi đều nghe tiếng ồn ào ở quán cà phê. Vì thế tôi tin anh tuyệt đối. Cách đây đúng một tháng, có một người lạ kết bạn zalo với tôi. Tôi đồng ý.
Đêm ấy chồng tôi đi chơi. Khi đang cho con ngủ thì tôi nhận được tin nhắn zalo từ người lạ ấy. Mở ra, tôi chỉ thấy tấm ảnh một cái quần đàn ông đang treo trên giá mắc đồ. Nghĩ người ta nhắn nhầm, tôi định tắt đi. Nhưng càng nghĩ tôi càng thắc mắc về lí do họ gửi tấm ảnh đó. Mở ra xem kĩ lại, tôi đã xém đánh rơi điện thoại. Đó là quần của chồng tôi.
Tâm trạng tôi hoang mang tột độ. Cầm điện thoại gọi chồng thì anh bảo đang về. Nhìn anh vẫn bình thường, vẫn nhẹ nhàng với mẹ con tôi, tôi lại tự trấn an mình: Chắc quần ai giống quần chồng tôi thôi.
Đêm tiếp theo anh đi chơi, tôi lại nhận được tin nhắn sau khi anh rời nhà được nửa tiếng. Nhìn hình ảnh mà tôi đã rụng rời tay chân. Đó là chiếc quần lót của chồng tôi. Tôi nhận ra nó bởi tôi đã khâu 2 đường chỉ đỏ vào phần cạp bị rách của anh. Phải mấy mấy phút sau tôi mới đủ bình tĩnh gọi điện cho chồng. Anh vẫn bắt máy, vẫn rất ồn ào phía đầu dây bên kia. Nhưng tâm trạng tôi chông chênh lắm rồi. Tôi cũng gọi và nhắn tin qua số zalo kia, không một ai trả lời tôi cả.
Đêm thứ 5 tuần sau, tôi cố tình mua thức ăn ngon về nấu và nói anh ở nhà với mẹ con tôi một đêm. Anh tỏ ra khó chịu, ở lại một lúc rồi vẫn đi khi con đã ngủ, lúc đó cũng đã hơn 9 giờ. Đêm đó, tôi nhận được tin của cô ả nhân tình: "Sao chị làm khó ảnh. Không đến với em, ảnh không chịu nổi đâu". Lúc này thì tôi đã hiểu. Anh chỉ đi 1 tiếng đồng hồ, nhưng khi về nhà thì thái độ vui vẻ, thoải mái hẳn.
Tôi chỉ nhắn lại một câu: "Ừ, chị nhường chồng cho em". (Ảnh minh họa)
Đêm thứ 7, anh lại đi. Lần này tôi không cản nữa. Nhưng trái tim tôi vỡ vụn. Số kia không nhắn tin nữa mà gọi điện cho tôi, sau đó không nói gì chỉ để tôi nghe những âm thanh trò chuyện yêu đương của họ. Tính tôi trước giờ, càng đau khổ tôi càng bình tĩnh và im lặng. Anh về, tôi vẫn cười, vẫn dịu dàng. Anh chỉ hỏi sao mắt tôi đỏ đỏ, tôi chẳng nói, thế là xong.
Đêm thứ 5 tuần sau, cô nhân tình lại nhắn cho tôi một hình ảnh: 1 viên thuốc và ảnh chồng tôi đang cắt móng chân cho cô ta. "Đây là viên thuốc anh sẽ dùng để lát nữa đối phó với chị cho chị khỏi nghi ngờ. Sống với người không tình yêu như vậy, chị chịu được sao? Sao chị không buông tha anh để anh tự do đến với em". Tôi chỉ nhắn lại một câu: "Ừ, chị nhường chồng cho em".
Đêm đó, anh về và đòi hỏi tôi chuyện đó. Đó cũng là đêm cuối cùng chúng tôi bên nhau. Hiện tại, tôi đã nộp đơn. Chồng tôi đã quỳ xuống mà van xin tôi tha thứ. Nhưng tôi đau đớn và mất niềm tin hoàn toàn vào anh rồi. Quyết định của tôi là đúng phải không? Sao tôi không thấy thanh thản chút nào.
Theo Afamily
"Tôi và chồng chị đang vui vẻ trên giường, chị có muốn đến chung vui không?" Thật sự chắc không ai đoán định được, tôi đã chuẩn bị cả 1 kế hoạch đánh ghen dành cho cô bồ của chồng chỉ vì cô ta là người đàn bà trơ trẽn và có phần hống hách. ảnh minh họa Tôi lấy chồng được hơn 7 năm nay. Thật sự cả 3 năm yêu nhau nữa cũng đã tròn 10 năm...