Gần như làm chồng cả hai chị em, tôi đã sai?
Tôi chưa bao giờ muốn làm một kẻ trăng hoa, làm dở dang cuộc đời người khác. Nhưng phát hiện tình cờ trong lần về nhà em ra mắt vừa qua khiến tôi bế tắc. Tại sao tạo hóa khéo để tôi lần lượt gần như “làm chồng” 2 chị em họ thế này!
Ngày còn là sinh viên, tôi có một mối tình rất đẹp. Tình yêu của chúng tôi không hoàn toàn trong sáng, nhưng lại là một sự pha trộn hoàn hảo tuyệt đối giữa cảm xúc và tình dục. Hai thứ đó không bột phát xốc nổi mà thật sự chín chắn và xuất phát từ trái tim.
Tôi chưa bao giờ có tư tưởng đã yêu là phải lên giường như các bạn nam cùng lứa. Người yêu tôi cũng không thuộc kiểu người con gái dễ dàng trao thân. Nhưng cả hai đến với nhau tự nhiên như thể tình yêu đã chín muồi. Và “chuyện ấy” là kết quả tất yếu.
Những lần quan hệ của chúng tôi tuy vụng trộm nhưng trên hết vẫn là sự tôn trọng lẫn nhau. Ngày ấy, chúng tôi đã gọi nhau là “vợ – chồng”. Suy cho cùng, khi yêu mà đã có “chuyện ấy”, tôi cũng chẳng khác nào làm chồng của em.
Cứ tưởng tình yêu bền chặt và đầu đời thiêng liêng này của 2 đứa sẽ có kết quả tốt đẹp. Song khi em ra trường (em ra trường trước tôi 3 năm), nghề nghiệp và cách suy nghĩ khác nhau đã vô tình đẩy chúng tôi đến hai con đường khác biệt. Địa vị xã hội thay đổi, các mối quan hệ cũng khác đi khiến tôi và cô ấy như hai đường thẳng song song ở ngay cạnh bên mà chẳng thể nào chạm vào được.
Tình yêu ấy cứ thoi thóp kéo dài thêm 2 năm nữa thì chúng tôi chính thức chia tay nhau. Cuộc chia tay của 2 đứa rất nhẹ nhàng. Cô ấy không luyến tiếc và tôi cũng chẳng vướng bận trách nhiệm gì. Riêng với chuyện tình dục thì cả 2 đứa đều nghĩ đã tự nguyện thì đều là bình đẳng nên chúng tôi coi như không ai nợ ai.
Tôi đã thành Đông Gioăng thật rồi! Tôi đã yêu và có thể nói gần như đã “làm chồng” hai cô gái. Nhưng oái ăm thay họ lại là chị em ruột của nhau.
Tuy vậy, thỉnh thoảng tôi vẫn thấy ray rứt vì tôi biết em là cô gái sống nghiêm túc, kín đáo. Chưa kể gia đình em bố mẹ cũng rất lễ giáo (qua lời em kể ngày yêu). Bởi thế, tôi luôn mong em có thể tìm được một người chồng tốt.
Bẵng đi gần 1 năm không liên lạc, nghe đâu em đã vi vu trời Tây du học cao học. Còn tôi khi ấy đã bắt đầu đi làm nên sống đời chàng trai độc thân không yêu đương đàn đúm chỉ biết đến công việc.
Video đang HOT
Hơn một năm trở lại đây tôi cũng yêu trở lại. Đó là một cô gái có hình dáng bề ngoài nhang nhác với người yêu cũ của tôi. Nhưng em tươi mới và tràn trề sức sống hơn, tính cách cũng khác hẳn người cũ. Vì đã gần 30 tuổi nên ngay từ khi quen người mới, tôi đã xác định yêu là cưới để sớm ổn định cuộc sống.
Do tôi già dặn và hơn em 7 tuổi nên ngay từ đầu tôi đã là người đóng vai trò quyết định và điều khiển trong tình yêu thứ 2 này. Em yêu tôi theo kiểu trẻ con, rất yếu đuối, bảo cười sẽ cười, bảo không giận sẽ luôn vui vẻ. Hoặc nì nèo cùng tôi lên giường, em cũng “chiều”.
Điều đó khiến tôi và em “gần gũi” với nhau nhiều lần. Nhưng do xác định ngay từ đầu sẽ cưới ngay khi em ra trường nên cả hai rất thoải mái.
Tháng 7 vừa rồi em làm lễ tốt nghiệp đại học cũng là ngày em dẫn tôi về ra mắt bố mẹ em chính thức. Nhưng tôi đã hoàn toàn từ bỏ ý định cưới em ngay khi vừa đặt chân vào nhà. Bởi đang ngồi ở phòng khách chuyện trò cùng mọi người, đập vào mắt tôi là bức ảnh chân dung gia đình đang treo trên tường.
Trong bức ảnh ấy, có một người đàn ông nghiêm nghị nhưng phúc hậu, một người phụ nữ vẫn đẹp ở tuổi ngũ tuần, một cô bé dễ thương nhí nhảnh là người yêu tôi. Và người con gái hiền lành nết na đứng ngay bên cạnh chẳng ai khác mà tôi ngớ người và ngờ ngợ chính là người yêu cũ của tôi.
Dù đã cố gắng giữ thái độ bình thường nhưng thực sự tôi bắt đầu thấy căng thẳng vì tôi không tài nào gạt được mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu: Thì ra họ là chị em ruột?! Tôi giận mình ngu ngốc và hời hợt khi thời gian qua đã không thể tinh ý nhận ra 2 chị em em có cùng một nụ cười.
Về lại thành phố, tôi hỏi lại bạn gái hiện tại để kiểm chứng thật chắc chắn về những điều tôi đang hoài nghi. Bạn gái tôi vẫn vô tư kể, chị gái em tên là gì, đã từng học ở đâu và giờ đang du học… Chị ấy tính cách thế nào.
Và không còn nghi ngờ gì nữa: Chị gái người yêu tôi hiện nay chính là người bạn gái đầu tiên của tôi. Với người yêu đầu, chúng tôi đều là sinh viên chưa có nhu cầu tìm hiểu gia đình của nhau. Nhưng đối với người yêu hiện tại, lỗi là do tôi quá chủ quan và thiếu quan tâm đến gia đình cô ấy.
Tôi đã thành Đông Gioăng thật rồi! Tôi đã yêu, đã phá trinh và có thể nói gần như đã “làm chồng” hai cô gái. Nhưng oái ăm thay họ lại là chị em ruột của nhau. Ngay từ lúc còn đang chuyện trò với bố mẹ em và bắt gặp bức ảnh gia đình kia, tôi đã muốn bỏ chạy, muốn chạy trốn.
Chỉ mới đây thôi, tôi vẫn còn muốn kết hôn cùng người con gái hiện tại, lập gia đình và sinh con như bao người bình thường. Nhưng giờ thì tôi hiểu, điều bình thường mà tôi đang khao khát có thể sẽ không thực hiện được.
Thực sự bây giờ, tôi không biết phải làm thế nào. Tôi có nên thú nhận với em rằng trước đó đã từng yêu chị gái của em không? Hay tôi có nên xin số của người cũ để gọi điện bảo rằng tôi đang yêu em gái của cô ấy?
Tôi không dám nói đến chuyện “tình chị duyên em” ở đây. Vì hoàn cảnh của tôi khác. Tôi đã yêu lần lượt từng người một và đã yêu rất thật lòng. Chỉ tệ hại là số phận dường như đã quá trớ trêu 3 chúng tôi mà thôi.
Thực sự bây giờ, tôi không biết phải làm thế nào. Tôi có nên thú nhận với em rằng trước đó đã từng yêu chị gái của em không? Hay tôi có nên xin số của người cũ để gọi điện bảo rằng tôi đang yêu em gái của cô ấy? Dù nghĩ phương án nào, tôi cũng không thể làm được.
Hình như bất cứ sự lựa chọn nào cũng khiến tôi trở thành một kẻ trăng hoa thiếu bản lĩnh. Nếu tôi vẫn im lặng và nhắm mắt rồi cứ mặt dày đến với người em thì liệu có thể sống thanh thản suốt đời dưới cái nhìn khinh bỉ của người yêu cũ hay không?
Tôi cũng lo, bạn gái cũ của tôi, liệu khi biết tôi yêu em gái của cô ấy, liệu cô ấy có để cho quá khứ ngủ yên không hay tìm cách vạch mặt tôi? Xin mọi người hãy cho tôi một lời khuyên nên làm thế nào trong tình cảnh hiện tại bởi tôi cũng đang bế tắc vì chính mình quá.
Theo Afamily
Muốn cặp bồ với sếp vì chồng thất nghiệp
Tôi biết khi chia sẻ câu chuyện của mình lên đây, nhiều người sẽ chửi tôi là loại đàn bà không ra gì. Nhưng thực lòng tôi thấy chán nản và mệt mỏi lắm rồi.
Tôi kết hôn được 5 năm. Có một con trai hơn 3 tuổi. Hiện tôi đang làm trong lĩnh vực bất động sản. Chồng tôi trước đây làm ở công ty xây dựng, nhưng do công ty làm ăn phá sản nên thành ra thất nghiệp. Chồng tôi ở nhà đã hơn 1 năm nay.
Thời gian đầu mất việc, tôi biết chồng khủng hoảng nên cũng rất thương anh. Động viên chồng, thôi thì không làm việc này thì việc khác. Chồng tôi mãi cũng nguôi ngoai, anh yên phận ở nhà trông con, lo việc nhà cho tôi đi làm.
Tôi cứ nghĩ anh chỉ ở nhà một vài ngày rồi lo đi tìm việc nhưng mãi chẳng thấy anh động tĩnh gì. Giục thì không dám rồi, vì rất sợ anh buồn, có mấy lần tôi hỏi dò, xem anh có ý định gì chưa, chồng tôi chỉ nói anh đang tính.
Thời gian trôi qua, nửa năm rồi mà tôi thấy chồng vẫn chưa tính xong. Công việc thì ngày một khó, cơ quan tôi cũng gặp nhiều khó khăn, cơ chế không tốt như trước nữa, thu nhập giảm.
Trong nhà tôi lại là trụ cột, bao nhiêu gánh nặng, lo toan đổ cả lên đầu. Tất cả các khoản tiền, từ điện nước, ăn uống, thuốc men, thôi thì "trăm dâu đổ đầu tằm", nhiều khi thấy quá sức vô cùng.
Ảnh minh họa
Chồng tôi ở nhà rảnh rang, ngoài trông con ra anh cũng chẳng giúp tôi được việc gì. Gọi là trông con, nhưng thực chất con tôi đi mầm non, anh chỉ việc sáng đưa con đi, tối đón con về. Thời gian còn lại anh kề cà với mấy ông già trong xóm ngồi đánh cờ, uống nước chè. Tôi đi làm về vẫn một tay nấu nướng, dọn dẹp. Nhiều áp lực khiến tôi chán nản và suy sụp vô cùng.
Trên công ty, giám đốc trực tiếp của tôi bằng tuổi chồng. Rất phong độ và thành đạt, anh còn đang độc thân. Tôi biết sếp rất thích tôi, nhưng anh biết tôi có gia đình nên rất giữ khoảng cách, ở người đàn ông này, tôi nhận thấy sự đàng hoàng, kín đáo, nội tâm.
Dạo gần đây, tôi vì mệt mỏi chuyện gia đình nên khi tới cơ quan tâm trạng không được tốt. Sếp nhận ra điều đấy, một lần họp xong, anh gọi tôi ở lại bảo muốn bàn công việc. Nhưng khi mọi người đi rồi, anh hỏi tôi ốm hay không khỏe ở đâu, vì anh nhìn tôi thấy không ổn lắm. Tôi nói không rồi tìm lý do xin ra ngoài, tâm trạng lúc đó thật sự rất rối bời.
Những ngày sau đó, sếp quan tâm tôi hơn, thậm chí còn nhắn tin điện thoại cho tôi nữa, anh nói tôi có khó khăn gì cứ nói, anh nhất định sẽ giúp. Tôi thì thấy mình ngày càng yếu lòng. Chồng tôi thì không hiểu, anh vô tư, vô tâm đến mức không chấp nhận nổi.
Tôi chán chồng, rồi bắt đầu so sánh chồng với sếp. Cùng tuổi với nhau sao một người thành đạt thế, còn chồng tôi lại yên phận bất tài thế kia.
Thú thực, có lúc tôi chỉ muốn mặc kệ chồng để chạy theo tiếng gọi của sếp mà thôi. Nhưng nhìn con, rồi nghĩ đến gia đình lại thấy không thể làm như thế. Tôi cũng không che giấu nổi tình cảm của mình nữa rồi, tôi nghĩ và nhớ sếp rất nhiều. Ngay cả khi đang nằm cạnh chồng con. Tôi phải làm sao bây giờ đây?
Theo Khỏe & Đẹp
Nếu hay so sánh chồng, chị em nên đọc ngay bài này "Anh thấy chưa? Đàn ông người ta phải hiểu biết những chuyện đó, chứ đâu có chọn cho đẹp, cho bền như phụ nữ. Em đã không biết, anh còn mù tịt, chán gì đâu". Mỗi lần không vừa ý chồng điều gì, chị Vân đều lấy hình ảnh anh Trung - chồng của Nga - cô bạn thân nhất của mình ra...