Gái xinh tuổi “băm” có đành về quê lấy chồng?
Được mọi người quý mến, em sinh ra tự cao tự đại từ lúc nào không biết. Trời lại phú cho “cái con bé nhà quê” này một sắc đẹp chẳng kém gì “gái Hà Nội”…em dần quên “cái chất nhà quê”.
Đúng ra, tên em không phải là Thiên Trang mà bố mẹ đặt cho từ lúc lọt lòng là Vũ Thị Chắt. Làng em những mấy đứa tên là Chắt, nên em được gọi là “Chắt Đoài” nghĩa là “Chắt xóm Đoài” cho khỏi nhầm.
Sau khi tốt nghiệp cấp hai, thay vì tiếp tục học cấp ba trường huyện, em được “ông chú” kết nghĩa với bố em hồi còn ở bộ đội, làm ăn khá giả, có địa vị ở Hà Nội đón em ra Hà Nội học cấp ba. Hồi ấy, việc nhập khẩu vào Hà Nội rất khó nhưng không hiểu làm cách nào, ông chú vẫn lo được cả hộ khẩu lẫn việc cho em vào học trường cấp ba. Em vui và bố mẹ em càng vui.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Học cấp ba, rồi học đại học ở Hà Nội rất khó khăn nhất là đối với em, đứa con gái “nhà quê”. Nhưng em cố gắng nên cũng vượt qua tất cả, luôn là học sinh giỏi, thi học kỳ và thi tốt nghiệp đều đạt điểm cao.
Được mọi người quý mến, em sinh ra tự cao tự đại từ lúc nào không biết. Trời lại phú cho “cái con bé nhà quê” này một sắc đẹp chẳng kém gì “gái Hà Nội”…em dần quên “cái chất nhà quê”. Thỉnh thoảng về quê thăm bố mẹ, mấy đứa bạn trai gọi em là “Hoa hậu Hà Nội”, làm em hơi ngượng, nhưng rất thích.
Bố và chú em là đồng đội nên càng thân thiết nhau, nhưng em cảm thấy hai người vẫn có sự cách biệt nào đó. Bố em phục viên về làm nông dân. Chú là người Hà Nội lại làm to, khác biệt là phải. Nhưng khi gặp nhau, hai người vẫn tỏ ra mặn mà tình nghĩa.
Tốt nghiệp đại học tài chính ra trường, em được ông chú xin ngay việc làm ở một chi nhánh ngân hàng trong Quận. Công việc ổn định, thu nhập cao, lại có nhiều cơ hội giao tiếp nhưng đường tình duyên của em lận đận.
Hai mươi tám tuổi, em vẫn chưa có một cánh nhạn đưa thư nào, mặc dù hằng ngày không thiếu gì người ve vãn. Em biết, có một anh bộ đội trước đây cùng học cấp hai trường làng, con một cán bộ xã, làm Thượng uý chuyên nghiệp quân đội, đẹp trai, phong cách lính, ngay thẳng và tốt bụng, thỉnh thoảng về quê có hỏi thăm em. Gần đây anh ta còn nhắn người nhà muốn gặp em nhưng em không để ý.
Chẳng gì em cũng là một cử nhân, đang học thêm để lấy bằng Thạc sĩ, là “con gái Hà Nội rồi” ai lại “về quê” lấy một anh cùng làng. Trong khi, tại cái trung tâm giao dịch của ngân hàng, hằng ngày thiếu gì những người vừa giàu sang, vừa có địa vị xã hội để ý đến em. Phải chọn một trong những người như thế!
Cuộc sống ít có những điều hẹn trước mà đến đúng với từng người. Và thời gian cứ trôi, mặc dù có nhiều tin đi mối lại, trong đó có người ông chú em giới thiệu, nhưng chưa có ai “hợp” nên em chưa gật đầu. Thế là đã hơn ba mươi cái xuân xanh, để ý kỹ, hình như đuôi con mắt đã có lờ mờ vết rạn chân chim. Hôn nhân là việc hệ trọng đối với đời người, không thể “vơ bèo, vạt tép”, trong khi em là một cô Thiên Trang “sắc nước hương trời”.
Thời gian khắc nghiệt không chờ đợi một ai. Mẹ em nóng lòng từ chục năm nay. Bố thì bảo “vợ chồng là cái duyên cái số”, chưa gặp duyên nên chưa thành vợ thành chồng. Vào cái năm “Con Rồng” này, người ta đua nhau “lên xe hoa”, còn em tuy vẫn còn đẹp nhưng đã bắt đầu vào cái tuổi băm, con gái “ba mươi đã toan về già”, em thì đã ở gần cuối đầu 3…
Ở nhà mẹ lo lắng, nhắm cho em một mối. Người này ngoài 50 tuổi, đã qua một đời vợ. Cũng là một đại gia, nhưng là đại gia nông dân…phất lên nhờ buôn bán nông sản sang Trung Quốc. Có lẽ em là một người con gái “hồng nhan bạc phận”, đã “lỡ thì” còn bị “lỡ thời” nữa, quá ảo tưởng về mình mà đánh lỡ hết cơ hội khi còn trẻ. Đại gia nông dân thì cũng là đại gia, có lẽ em sẽ an phận…
Theo VNN
Tôi cũng muốn lấy chồng
29 tuổi, chưa một mảnh tình vắt vai dù đã từng thích một vài người.
Nhưng cảm xúc nam nữ bình thường ai mà chẳng có. Vậy mà, dù cũng một, hai lần muốn yêu thương ai đó hết lòng nhưng lại không được đáp lại. Đôi khi cuộc sống là vậy, mình yêu người, người lại không yêu mình. Tôi cũng đã từng biện minh cho bản thân rằng đó là số mệnh của mình và nên chấp nhận điều đó, hãy chờ đợi một tình yêu đích thực đến với mình vì ai sinh ra trên đời cũng có quyền yêu thương và được yêu thương.
Nhưng tuổi xuân cứ trôi qua đi thế. Tôi đi làm rồi về nhà với những sở thích vụn vặt bên chiếc máy tính. Bạn bè cũng có những trong số những người ấy, không ai dành tình cảm cho tôi vả lại tôi cũng không thích ai cả. Những cuộc vui chơi cũng không thể cứ mãi kéo dài, rồi mỗi người cũng có cuộc sống riêng của mình, họ cũng sẽ tự lo liệu cho bản thân. Tôi cũng vậy, tiệc tùng chỉ là giải pháp tạm thời cho những ngày buồn bã. Nhưng cuối cùng, cuộc vui cũng phải tàn. Cái tôi cần là một người mình có tình cảm để trái tim mình biết rung động, để biết yêu thương và cần một bờ vai để tựa.
Thế mà, bao năm nay tôi cũng mải miết tìm kiếm, vậy mà tìm hoài không thấy. Tôi không phải là người phụ nữ xinh đẹp, cao ráo nhưng cũng có những thứ tôi đạt tiêu chuẩn với một người đàn ông thông thường. Tôi cũng đâu có kén cá chọn canh, cũng đâu phải người thích ngon ngọt, vậy mà ngay cả &'người đàn ông bình thường' đó tôi cũng không có. Tôi thật lòng không biết nên làm gì.
Tôi cũng đâu có kén cá chọn canh, cũng đâu phải người thích ngon ngọt, vậy mà ngay cả &'người đàn ông bình thường' đó tôi cũng không có. (ảnh minh họa)
Tình yêu, hai chữ ấy đã trở thành xa xỉ với tôi từ khi nào tôi cũng không biết nữa. Chỉ có điều không còn quá nhiều thời gian cho một người con gái như tôi chơi bời, lơ đãng chuyện tương lai nữa. Tôi cần lấy chồng, cần tìm một người yêu thương và hiểu tôi lấy tôi làm vợ. Bố mẹ tôi cũng cần một người con rể và đứa cháu để bế bồng. Vậy mà tôi không làm được, tôi đã thất bại chăng?
Tôi đã tìm kiếm, cũng đã cố gắng nhưng cái duyên chưa tới, tôi đâu thể điều khiển được tương lai của mình. Nhưng nếu chỉ biết chờ đợi, liệu rồi tôi có gặp được người đàn ông nào đó thật lòng yêu thương tôi hay không. Nhưng con gái đâu thể chủ động trong chuyện ấy. Người tôi thích thì lại không thích tôi. Chả lẽ, tôi phải nhắm mắt đưa chân, chấp nhận lấy người chồng mà tôi không yêu thương sao? Như thế có cay đắng quá không, có phũ phàng quá không? Thật lòng tôi thấy mệt mỏi lắm rồi, giờ tôi không biết mình phải làm sao nữa.
Tôi muốn lấy chồng, muốn có một gia đình và đầy ắp tiếng trẻ thơ. Mọi việc có thể không, tại sao ông trời không mang tới cho tôi một người đàn ông tốt? Ai cũng sẽ được yêu thương cơ mà, vậy tại sao, 29 tuổi đầu, tôi vẫn không thể có được một tình yêu chân thành như bao người khác? Tôi thật sự thấy rất cô đơn!
Theo Eva
Gái ế kêu oan Đội ngũ gái ế tập họp nhau lại lên Thiên đàng đánh trống kêu oan với thần Cupid. Mùa cưới cuối năm, nhà nhà người người theo chàng về dinh. Ai chưa lên xe hoa thì cũng có đôi có cặp, ấm áp qua mùa đông. Nhìn người ta tay trong tay, chân trong chân mà các gái ế không khỏi bùi ngùi,...