Gái xinh tuổi “băm” có đành về quê để lấy chồng?
Được mọi người quý mến, em sinh ra tự cao tự đại từ lúc nào không biết. Trời lại phú cho “cái con bé nhà quê” này một sắc đẹp chẳng kém gì “gái Hà Nội”…em dần quên “cái chất nhà quê”.
Ảnh minh họa
Đúng ra, tên em không phải là Thiên Trang mà bố mẹ đặt cho từ lúc lọt lòng là Vũ Thị Chắt. Làng em những mấy đứa tên là Chắt, nên em được gọi là “Chắt Đoài” nghĩa là “Chắt xóm Đoài” cho khỏi nhầm.
Sau khi tốt nghiệp cấp hai, thay vì tiếp tục học cấp ba trường huyện, em được “ông chú” kết nghĩa với bố em hồi còn ở bộ đội, làm ăn khá giả, có địa vị ở Hà Nội đón em ra Hà Nội học cấp ba. Hồi ấy, việc nhập khẩu vào Hà Nội rất khó nhưng không hiểu làm cách nào, ông chú vẫn lo được cả hộ khẩu lẫn việc cho em vào học trường cấp ba. Em vui và bố mẹ em càng vui.
Học cấp ba, rồi học đại học ở Hà Nội rất khó khăn nhất là đối với em, đứa con gái “nhà quê”. Nhưng em cố gắng nên cũng vượt qua tất cả, luôn là học sinh giỏi, thi học kỳ và thi tốt nghiệp đều đạt điểm cao.
Được mọi người quý mến, em sinh ra tự cao tự đại từ lúc nào không biết. Trời lại phú cho “cái con bé nhà quê” này một sắc đẹp chẳng kém gì “gái Hà Nội”…em dần quên “cái chất nhà quê”. Thỉnh thoảng về quê thăm bố mẹ, mấy đứa bạn trai gọi em là “Hoa hậu Hà Nội”, làm em hơi ngượng, nhưng rất thích.
Video đang HOT
Bố và chú em là đồng đội nên càng thân thiết nhau, nhưng em cảm thấy hai người vẫn có sự cách biệt nào đó. Bố em phục viên về làm nông dân. Chú là người Hà Nội lại làm to, khác biệt là phải. Nhưng khi gặp nhau, hai người vẫn tỏ ra mặn mà tình nghĩa.
Tốt nghiệp đại học tài chính ra trường, em được ông chú xin ngay việc làm ở một chi nhánh ngân hàng trong Quận. Công việc ổn định, thu nhập cao, lại có nhiều cơ hội giao tiếp nhưng đường tình duyên của em lận đận.
Hai mươi tám tuổi, em vẫn chưa có một cánh nhạn đưa thư nào, mặc dù hằng ngày không thiếu gì người ve vãn. Em biết, có một anh bộ đội trước đây cùng học cấp hai trường làng, con một cán bộ xã, làm Thượng uý chuyên nghiệp quân đội, đẹp trai, phong cách lính, ngay thẳng và tốt bụng, thỉnh thoảng về quê có hỏi thăm em. Gần đây anh ta còn nhắn người nhà muốn gặp em nhưng em không để ý.
Chẳng gì em cũng là một cử nhân, đang học thêm để lấy bằng Thạc sĩ, là “con gái Hà Nội rồi” ai lại “về quê” lấy một anh cùng làng. Trong khi, tại cái trung tâm giao dịch của ngân hàng, hằng ngày thiếu gì những người vừa giàu sang, vừa có địa vị xã hội để ý đến em. Phải chọn một trong những người như thế!
Cuộc sống ít có những điều hẹn trước mà đến đúng với từng người. Và thời gian cứ trôi, mặc dù có nhiều tin đi mối lại, trong đó có người ông chú em giới thiệu, nhưng chưa có ai “hợp” nên em chưa gật đầu. Thế là đã hơn ba mươi cái xuân xanh, để ý kỹ, hình như đuôi con mắt đã có lờ mờ vết rạn chân chim. Hôn nhân là việc hệ trọng đối với đời người, không thể “vơ bèo, vạt tép”, trong khi em là một cô Thiên Trang “sắc nước hương trời”.
Thời gian khắc nghiệt không chờ đợi một ai. Mẹ em nóng lòng từ chục năm nay. Bố thì bảo “vợ chồng là cái duyên cái số”, chưa gặp duyên nên chưa thành vợ thành chồng. Vào cái năm “Con Rồng” này, người ta đua nhau “lên xe hoa”, còn em tuy vẫn còn đẹp nhưng đã bắt đầu vào cái tuổi băm, con gái “ba mươi đã toan về già”, em thì đã ở gần cuối đầu 3…
Ở nhà mẹ lo lắng, nhắm cho em một mối. Người này ngoài 50 tuổi, đã qua một đời vợ. Cũng là một đại gia, nhưng là đại gia nông dân…phất lên nhờ buôn bán nông sản sang Trung Quốc. Có lẽ em là một người con gái “hồng nhan bạc phận”, đã “lỡ thì” còn bị “lỡ thời” nữa, quá ảo tưởng về mình mà đánh lỡ hết cơ hội khi còn trẻ. Đại gia nông dân thì cũng là đại gia, có lẽ em sẽ an phận…
Theo VNE
Em bỏ anh đi theo ai kia
Tình yêu suót 4 năm qua cũng không thể giữ chân được người con gái anh yêu thương.
Vậy là mình đã kết thúc rồi phải không em? Có lẽ giờ đây em đang vui vẻ, hạnh phúc chuẩn bị đám cưới với người em đã chọn.
Em biết không, cái ngày em nói em phải đi, đi theo người ấy... con tim anh đã chết lặng. Mình đã yêu nhau 4 năm qua, thời gian mình ở bên nhau cũng không được nhiều nhưng những phút giây đó mình đã thật hạnh phúc.
Bao niềm vui, bao kỷ niệm, bao yêu thương... chúng mình đã có với nhau. Anh hạnh phúc nhất là những khi thấy nụ cười nở trên môi em, rất thích được gọi em là "đồ hấp"... vì anh yêu cái tính trẻ con vô tư đó.
Anh từng ước mình sẽ đi cùng nhau đến hết cuộc đời này. Đã từng mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ. Nhưng giờ có lẽ em đã quên, còn riêng anh thời gian, khoảng cách, những bộn bề lo lắng của cuộc sống cũng không xóa nhòa được bóng hình em với những yêu thương, nỗi nhớ.
Em ở nơi phương xa đó, hãy cứ sống thật hạnh phúc em nhé! (Ảnh minh họa)
Chưa lúc nào anh nghĩ mình có thể quên được em. Anh thực sự không hiểu tại sao em lại thay đổi nhanh đến như vậy? Vì anh đã quá vô tâm, vì em đã quá vô tình hay vì một điều gì đó?
Anh biết anh chẳng được như người ta, anh chỉ có hai bàn tay trắng. Anh chỉ hận mình vô dụng không giữ nổi tình yêu cho mình....
Anh xin lỗi vì ngày cưới của em anh sẽ không tới bởi, anh không đủ dũng cảm để đối mặt với sự thật này. Có những lúc anh tưởng chừng mình đã gục ngã, cuộc sống của anh sẽ còn ý nghĩa gì nếu thiếu vắng em... nhưng em đừng lo, rồi anh cũng sẽ vượt qua được thôi em ạ!
Em ở nơi phương xa đó, hãy cứ sống thật hạnh phúc, sống thật tốt với những gì em đã quyết định và lựa chọn. Ở nơi đây anh sẽ luôn chúc phúc cho em!
Theo VNE
Giận giữ vì bạn trai xem "ảnh nóng"? Bạn lãnh cảm với sách báo khiêu dâm và cảm thấy tức giận khi bạn trai xem "ảnh nóng"? Quan hệ tình dục và những sách báo khiêu dâm có ảnh hưởng tới nhau không là một trong những vấn đề luôn gây tranh cãi. Một vài ý kiến cho rằng, bạn thờ ơ với những tạp chí, tranh ảnh khiêu dâm, nghĩa...