Gái xấu – bất hạnh đủ mọi thứ đường…
Liệu tôi có đáng bị đối xử như thế hay không?
Có lần gái ế xấu xí như tôi đi mua chiếc khẩu trang, bà bán hàng tỏ ý không bằng lòng khi tôi ướm thử lên mặt. Tôi đi mua quần áo, cũng bị người bán hàng dè bỉu sau lưng…
Trước tôi tự nhân thấy mình rất xấu. Chẳng hiểu vì lý do gì mà từ khi chuyển xuống Hà Nội học, mặt mũi tôi bỗng nổi mụn tùm lum. Vì gia đình không có điều kiện chạy chữa nên tôi âm thầm đau khổ với cái mặt dày mụn, đi tới đâu là có người xì xào bàn tán, chê bai.
Đường nét trên gương mặt tôi vốn không lấy làm đẹp đẽ gì, nay lại bị thêm rất nhiều mụn, vết thâm. Có người nói xấu sau lưng tôi “mặt mũi gì như nghĩa địa”, “mặt to như cái mâm”, “miêng doe”… Chẳng có gì bất ngờ khi tôi đứng vị trí số 1 trong bảng xếp hạng những bạn nữ xấu nhất lớp (do các bạn nam trong lớp nhận xét, bình bầu) Tôi đã khóc rất nhiều.
Liệu tôi có đáng bị đối xử như thế hay không?
Có lần gái ế xấu xí như tôi đi mua chiếc khẩu trang, bà bán hàng tỏ ý không bằng lòng khi gái xấu như tôi ướm thử lên mặt. Bà nói: “Cháu bịt thử lên mặt như vậy rồi ai dám mua hàng của cô”. Tôi đi mua quần áo, thử vài bộ đồ cũng bị người bán hàng dè bỉu sau lưng “người thì xấu xí mà còn bày đặt thử tới thử lui mãi chả xong”. Hóa ra xấu thì nên biết điều, nên qua quýt, xuề xòa…
Video đang HOT
Tốt nghiệp đại học cũng là lúc tôi hết bị mụn khắp mặt. Nhưng lỗ chân lông to, vết thâm là những “di chứng cuối cùng”. Tôi uống thuốc nam, mua kem dưỡng đắt tiền, đầu tư tiền tới spa làm đẹp… mục đích là để đẹp hơn, tự tin hơn khi đi phỏng vấn xin việc. Tôi thấy mình trong gương ổn hơn rất nhiều so với mấy năm học đại học.
Nhưng với thời buổi đi ra đường, đập vào mắt là “cái đẹp” thì ngoại hình của tôi vẫn bị anh phỏng vấn đánh loại D (loại thấp nhất khi đánh giá ngoại hình ứng viên). Phỏng vấn tới vài chục công ty, tôi bó tay nhờ người quen xin việc. Nhờ vả đến “gẫy cả lưỡi” thì người ta mới chịu nhận một đứa xấu như tôi vào làm việc. Họ bảo rằng: “Không cần người giỏi, chỉ cần đẹp. Nhìn thấyngười đẹp chỉ có thêm năng lượng làm việc…”. Còn trông thấy tôi, họ bảo “không giãn cơ mặt ra được”.
Ngoại hình xấu còn khiến tôi cảm thấy mình là người phụ nữ bất hạnh nhất trên đời. Từ lúc còn đi học tới khi ra trường đi học vài năm, trông thấy bạn bè yêu đương, vật vã, đau khổ vì tình mà tôi cảm thấy xót xa. Tôi nói với họ, an ủi họ vài câu chứ thực tình nhiều khi tôi cũng thèm muốn có một người đàn ông yêu mình, làm cho mình đau cũng được. Nhưng rốt cuộc chẳng ai thèm lợi dụng, lừa gạt một con bé xấu xí.
Bố mẹ tôi thấy sốt ruột, thường xuyên tra hỏi tôi đã có ai chưa, rồi kể lể bạn bè cùng lứa đã có con tay bồng tay bế, rồi nhờ người quen mai mối… Nhưng vẫn không có tiến triển gì. Người quen nói thẳng “Chỉ sợ thằng ấy nó chê cháu xấu, không xứng…”. Khi hỏi lại xem “người kia làm nghề gì” thì tôi nhận được câu trả lời nó bán nấm, học hết cấp 2…
Là gái ế nhiều năm, tôi cay đắng nhận ra đàn ông giờ quá coi trọng hình thức. Cứ bảo rằng “tốt ghỗ hơn tốt nước sơn”, “cái nết đánh chết cái đẹp” ư? Ngoại trừ khiếm khuyết về hình thức, tôi là người chu toàn công việc bếp núc, chăm sóc gia đình, tính nết được khen thùy mị, nết na… Vậy nhưng tôi có ai thèm ngó ngàng tới?
Bạn bè, người thân tôi quen biết nhiều người tính tình đỏng đảnh, lười biếng, hỗn hào… vậy tại sao họ vẫn có người yêu, vẫn có chồng cưng chiều, chăm sóc. Chẳng lẽnhan sắc có một thứ quyền lực khủng khiếp đến thế?
Tôi băn khoăn không biết có nên vay tiền ngân hàng đi phẫu thuật thẩm mỹ không? Tôi sẽ đi gọt mặt, chỉnh lại khuôn miệng, hàm răng… rồi làm lại cuộc đời, bắt đầu một công việc mới tốt hơn, kiếm được người đàn ông tử tế.
Còn nếu như tôi chờ đợi kiếm tiền, tích cóp hàng tháng như hiện tại thì ít nhất khoảng 10 năm nữa tôi mới đủ tiền thực hiện phẫu thuật thẩm mỹ. Nghĩ đến 10 năm nữa, khi đó tôi đã 37 tuổi – 37 tuổi liệu tôi có còn cơ hội tìm kiếm được một người bạn đời? Liệu cuộc đời thực có còn câu chuyện cổ tích giống như truyện nàng lọ lem?
Theo Afamily
Gái đã có công mà chồng vẫn còn phụ bạc
Cuộc gặp gỡ tình cờ ấy là khởi đầu của tình yêu và đám cưới của chúng tôi sau này.
Tôi và anh gặp nhau trên một chuyến xe khách từ dưới Thái Bình lên Hà Nội, đó là một buổi chiều mùa đông tôi từ dưới quê lên Hà Nội còn anh về dự đám cưới một người bạn thân. Không may là xe đang đi đến đường cao tốc thì bị nổ lốp nên toàn bộ hành khách phải xuống xe ngồi đợi. Trong lúc ngồi đợi nhà xe thay lốp thì anh đã đến trò chuyện với tôi, và trong khoảng gần 2h đồng hồ ấy chúng tôi đã kịp làm quen nhau, anh là người khá vui vẻ và có duyên. Đến lúc xe sửa xong và toàn bộ hành khách đã lên xe, anh còn xin phép đổi chỗ cho một chị ngồi cạnh tôi để hai đứa chúng tôi tiếp tục nói chuyện đến bến xe. Cuộc gặp gỡ tình cờ ấy là khởi đầu của tình yêu và đám cưới của chúng tôi sau này.
Không ngờ những gì tôi nhận được chỉ là nỗi bất hạnh...
Cưới nhau về, chúng tôi ở chung với mẹ anh. Nhà anh neo người, bố anh mất sớm, mẹ anh chỉ sinh được mỗi mình anh nên vợ chồng tôi không nỡ ở riêng. Nhà anh ở Hà Nội và ở trung tâm, ngôi nhà khá nhỏ hẹp khoảng 37 mét vuông, anh làm nhân viên nhà nước còn mẹ anh thì ở nhà thỉnh thoảng rảnh làm ít dưa cà để bán cho hàng xóm. Đám cưới của chúng tôi được tổ chức ở hai nơi, Thái Bình và Hà Nội. Nhà tôi ở quê nên tổ chức đám cưới cũng đơn giản, ít khách mời, nhưng anh tổ chức đám cưới ở Hà Nội thì vô cùng hoành tráng, đám cưới được tổ chức ở khách sạn 4 sao với gần 80 mâm cỗ với giá vô cùng đắt đỏ. Sau khi tổ chức đám cưới xong và đếm lại tiền mừng thì tôi mới biết anh bị lỗ nặng sau đám cưới, phải nợ gần 100 triệu vì bạn bè anh thì nhiều nhưng tiền mừng của họ cũng ít vì nghèo trong khi đó anh tổ chức đám cưới lại ở nơi sang trọng với nhiều dịch vụ giá cao. Vậy là tôi phải nuốt nước mắt bán đi toàn bộ số vàng mà bố mẹ, ông bà và các dì tặng tôi trong ngày cưới cộng với toàn bộ tiền mừng cưới của tôi ở quê để đưa cho anh trả nợ cho khách sạn.
Sau khi cưới được nửa năm, tôi nghỉ việc ở công ty và ở nhà mở một cửa hàng buôn bán đồ thủ công mĩ nghệ. Tôi thuê cửa hàng nhỏ ở gần nhà để tiện bán, vì có kinh nghiệm trong việc marketing và đã từng bán hàng online nên cửa hàng của tôi khá đông khách, thu nhập cũng khá, trước khi về nhà anh trong nhà chẳng có đồ đạc gì, dần dần tôi đã sửa sang lại nhà cửa, sắm lại đồ đạc và mua cho anh cái xe SH để anh đi làm. Nhưng từ lúc thấy tôi làm có tiền thì anh chẳng mấy khi mang tiền về nhà. Tính anh vốn sĩ diện, lúc nào cũng nghĩ ta đây là trai phố cổ nên trong ví khi nào cũng phải có tiền triệu, mọi khoản chi tiêu trong gia đình mình tôi xoay sở hết, nếu có cần tiền hỏi anh lúc nào anh cũng cụt ngủn một câu: "Hết rồi, em tự xoay đi". Mẹ anh ốm, anh cũng chẳng bao giờ quan tâm đến để mặc bà ốm đau rồi tôi đưa bà đi viện, trong lúc tôi đang vật vã với mẹ ở bệnh viện thì anh ở nhà tự mở két tiền của tôi và lấy đi hơn hai chục triệu để chơi cá độ với bạn bè. Kết quả là anh bị thua hết toàn bộ số tiền đó.
Vì anh sống rộng rãi nên có rất nhiều cô gái theo đuổi, thậm chí anh còn cất nhẫn cưới đi và giả bộ chưa có gia đình khiến mấy cô gái đã về tận nhà để hỏi thăm anh làm mẹ chồng tôi đuổi họ đến phát mệt. Tệ hơn nữa, vì tính cách thoáng và hay nể bạn bè mà bạn anh đã lừa anh để anh nghiện hút, tôi đã phải cầm cố cả cửa hàng đưa anh đi vào tận trong miền trong mất gần 6 tháng để anh cai nghiện hoàn toàn. Nhưng thay vì cám ơn tôi, anh trở về nhà lại tiếp tục đi gặp những người bạn xấu, lên bar thâu đêm và thường xuyên về nhà trong tình trạng say khướt và nồng lên mùi nước hoa lạ.
Nhiều lần tôi định chuyển cửa hàng, ly dị anh và bỏ ra nơi khác để sinh sống, nhưng mẹ anh cứ ôm tôi khóc lóc nói rằng bà thương tôi hơn con gái ruột, giờ anh đã như thế, nếu tôi bỏ bà ra đi thì bà sẽ chết mất. Bà nói rằng bà sẽ di chúc lại căn nhà cho tôi để con trai bà trắng mắt ra khi đã đối xử với bà không ra gì, nhưng chưa kịp làm di chúc thì anh đã mang sổ đỏ ngôi nhà đi cầm đồ lấy tiền ăn chơi. Thật hết chỗ nói với người chồng phụ bạc và bất hiếu.
Công việc của tôi thời gian này đang gặp trục trặc vì tôi không tập trung được, tôi cũng cố gắng nói chuyện cho chồng hiểu nhưng anh phũ phàng tuyên bố: "Tao đã nghiện trở lại, đừng có hy vọng mang tao đi cai nghiện, mày mà còn mang tao đi nữa là tao đập chết hết". Biết anh bị nghiện và dính vào cá độ nên đã bị đuổi việc, anh chẳng lấy đó làm buồn mà còn tỏ ra vui vẻ vì được tự do, giờ ngày nào anh cũng về bắt tôi phải đưa tiền đi ăn chơi, không thì anh sẽ chém chết.
Tôi phải làm sao đây? Tôi muốn bỏ chồng nhưng tôi thương mẹ chồng tôi, tôi không thể bỏ bà một mình được. Tôi phải làm thế nào?
Theo Phunutoday
Tôi thật bất hạnh khi lấy người chồng ham chơi hơn ham làm Người ta thường nói đàn ông là trụ cột gia đình, nhưng trong hoàn cảnh của em thì em mới là người đảm đương vai trò đó. Em lấy chồng được ba năm nay, có một bé gái 7 tháng. Sau khi cưới vài tháng thì công ty anh phá sản và anh thất nghiệp cho đến nay. Thời gian đầu em ở...