Gái trinh “vật vã” đêm tân hôn
Đêm tân hôn đối với tôi là một cuộc chiến “gay go” và đầy thử thách. Tôi không thể tưởng tượng được lần đầu tiên “làm chuyện ấy” với người đàn ông mình yêu thương nhất lại khó khăn đến như vậy? Dù hai vợ chồng đã chuẩn bị cho “tiền tuyến” khá kỹ càng và chu đáo… thế nhưng, chúng tôi không ngờ “cuộc chiến” đêm tân hôn lại đầy mồ hôi và nước mắt đến như vậy!
Mặc dù trước đây đang yêu nhau, chúng tôi đã rất nhiều lần gần gũi, thân mật… nhưng chưa bao giờ hai đứa đi quá giới hạn cho phép. Tôi thường hỏi những chị em thân thiết về “lần đầu tiên” của họ như thế nào. Người thì bảo “Chị không thể tưởng tượng được lần được lần đầu tiên của mình lại đau đớn như vậy. Chị cố gắng dãy dụa, cố gắng thoát thân… nhưng chồng chị cũng chẳng thể buông tha cho mình. Nhưng sau đêm tân hôn “đẫm máu” ấy… bây giờ hai vợ chồng lại rất thích thú mỗi khi được gần gũi nhau”.
Có chị thì vừa tủm tỉm cười vừa hào hứng kể “ Sao người ta bảo quan hệ lần đầu tiên rất đau, chẳng khác gì đau đẻ… thế nhưng chị thấy nó diễn ra hết sức bình thường và cực kì suôn sẻ. Chồng chị cũng ngạc nhiên không kém khi thấy chị sung sức và chiến đấu dai dẳng như vậy! Kết thúc trận chiến là những giọt máu hồng đào loang ra tấm ra giường trắng tinh… và chồng chị đã rất hãnh diện khi nhìn thấy nó. Dù sao đi nữa, sự trinh trắng của cô dâu trong đêm tân hôn được chồng mình khám phá là niềm hạnh phúc thiêng liêng nhất trong đời của mỗi người phụ nữ”.
Tôi hỏi hết người này đến người khác, người thì ngại ngùng kể, người thì rất hứng thú khi truyền đạt “kinh nghiệm” quý báu cho “đàn em” của mình. Tôi vừa tò mò, vừa muốn khám phá… nhưng bên cạnh đó cũng tưởng tượng ra khung cảnh sợ hãi, đau đớn trong đêm tân hôn. “Không biết khi tôi đau quá, anh có chịu buông tha cho tôi không nhỉ?” – Tôi tự vấn lòng mình như thế nhưng trong lòng không khỏi băn khoăn về “cuộc cách mạng” diễn ra trong đêm tân hôn ấy.
Tôi về nhà trong trạng thái lo lắng vô cùng. Lo lắng vì phải chuẩn bị thiệp cưới, khách mời và tiếp đón gia đình nội ngoại sao cho chu đáo… nhưng tôi cũng không khỏi lo lắng vì mình chưa hề có một chút kinh nghiệm gì trong chuyện quan hệ nam nữ. Thấy tôi mấy ngày mất ăn mất ngủ, mẹ kéo tôi vào phòng rồi tâm sự “Tao hỏi thật mày nhé! Mày và thằng Tuấn đã “làm cái chuyện ấy” với nhau chưa?”. Tôi nguây nguẩy lắc đầu trả lời “chưa” thì mẹ tôi lại tiếp tục:
- Thế mày không tìm những cuốn sách nói về chuyện “quan hệ chồng vợ” mà đọc à?
- Con cũng thường xuyên lên mạng tìm hiểu vấn đề này nhưng con không hiểu lắm mẹ ạ!
- Thôi, không cần mua sách, tao bày cho một số bài này…
- Thôi… khỏi cần mẹ ạ!
- Mày xấu hổ với mẹ mày nữa cơ à? Coi chừng đêm tân hôn có vấn đề gì, gọi điện về là tao không trả lời cho đâu nhé!
Video đang HOT
Đêm tân hôn của chúng tôi cũng đã diễn ra sau một ngày tưng bừng bia rượu với người thân và bè bạn
- …
- Tao thấy cả mày và thằng chồng của mày đều “gà” lắm. Nhưng mà đừng vì thiếu hiểu biết mà chết đó nha con. Nói rồi, mẹ đưa cho tôi mấy chiếc kim và bảo: “Tao đưa mấy cái kim này để mày phòng thân thôi. Khi quan hệ, nếu như chồng mày sốc và ngất trên người mày thì hãy lấy cái kim này, châm mạnh vào vào chỗ xương cụt của nó, tiếp sau đó, ấn vào huyệt nhân trung (nằm trên môi, đoạn từ mũi đến môi trên). Hoặc mày có thể nhỏ lông mao (thường nằm ở xung hậu môn của đàn ông), sau đó, từ từ và nhẹ nhàng để người nó nằm xuống, xoa đều toàn thân, kết hợp kích thích hô hấp. Khi bị như thế, mày đừng có ngại ngùng, cũng không nên cuống quýt quá… vì lúc này, chỉ có mày mới cứu được mạng sống của chồng mày thôi. Sau đó, nhớ gọi cho bác sỹ để đưa chồng đến bệnh viện. Nghe chưa?”
- Vâng. Nhưng…
- Nhưng gì? Mày không biết thật à?
- Không ạ!
- Đấy gọi là thượng mã phong – bệnh đêm động phòng đó con ạ!
… Tôi đỏ mặt “vâng”, “dạ” rồi cố tình lảng tránh những câu hỏi của mẹ về vấn đề tế nhị đó…
Cuối cùng, đêm tân hôn của chúng tôi cũng đã diễn ra sau một ngày tưng bừng bia rượu với người thân và bè bạn. Anh ngà ngà say, còn tôi cũng đau đầu chóng mặt sau một ngày đi chào mọi người và cố cười thật tươi trong ngày cưới.
Tôi mặc chiếc váy voan mỏng manh, ngắn cũn cỡn và hở hang hết cỡ của người bạn thân mua tặng trước ngày cưới. Khi anh nhìn vào ngực tôi chằm chằm, tôi ngại ngùng quay đi như muốn tìm một nơi để thoát thân. Tôi tự hỏi “Sao mắt anh lại nhìn mình như tên yêu râu xanh thế kia chứ?”… Và không chần chừ gì nữa, anh cuồng dại ôm lấy tôi, hôn lên tất cả những điểm nhạy cảm trên cơ thể tôi… và chiếc váy mỏng manh, quyến rũ ấy cũng từ từ bị tụt xuống…
Dù “lần đầu tiên” đau đớn nhưng chúng tôi đã vô cùng sung sướng và hạnh phúc khi “cuộc yêu” của mình đã thành công tốt đẹp
Tôi vừa yêu vừa tưởng tưởng đến khung cảnh đau đớn của những chị bạn đồng nghiệp… tự nhiên tôi cảm thấy run sợ và lo lắng. Nhưng thật may mắn khi người “đàn ông không từng trải” của mình đã giúp tôi tự tin “vào cuộc” mà không một chút lo lắng… Dù “lần đầu tiên” đau đớn nhưng chúng tôi đã vô cùng sung sướng và hạnh phúc khi “cuộc yêu” của mình đã thành công tốt đẹp với chiến lợi phẩm thu về được là những giọt máu đào loang trên tấm ga trải giường màu hồng phớt.
Dù không phải gào thét đau đớn, cũng không phải đạp phăng chồng lăn xuống đất, hay ôm quần áo chạy vào nhà tắm vì sợ hãi như những chị bạn đồng nghiệp của mình… nhưng vợ chồng chúng tôi cũng phải “vật vã” suốt ba tiếng đồng hồ mới có được một thành tích đáng nể và để đời như vậy!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bao giờ thoát khỏi kiếp "bán thân"?
Nếu em không làm nghề này nữa thì lấy gì để đỡ đần bố mẹ, nuôi các em ăn học?
Sau bao nhiêu ngày suy nghĩ, em đã lấy hết can đảm của mình để viết lên những dòng tâm sự này và gửi đến chuyên mục Bạn trẻ cuộc sống để chia sẻ nỗi niềm của mình. Qua đây, em cũng rất mong sẽ nhận được những lời khuyên chân thành của quý độc giả chuyên mục!
Em năm nay 19 tuổi, sinh ra và lớn lên trên mảnh đất miền Tây sông nước. Bố mẹ em quanh năm phải bán mặt cho đất, bán lưng cho trời nhưng cuộc đời chưa có được một ngày nào thảnh thơi. Từ tấm bé, mấy anh chị em trong gia đình đã phải theo bố mẹ đi làm ruộng, bắt cua bắt ốc để sống qua ngày. Cuộc đời em chưa bao giờ có được một ngày vui vẻ bên đám bạn vì lúc nào cũng đầu tắt mặt tối với việc nhà, việc đồng áng.
Học hết cấp 2, vì gia đình không có điều kiện nên em phải ở nhà phụ giúp bố mẹ, thi thoảng đi cấy mướn thuê kiếm tiền nuôi em ăn học. Đến năm 17 tuổi, có một chị trong làng rủ em ra miền Trung "làm việc" và hứa hẹn " mức thu nhập một ngày bằng một tháng em đi cấy mướn". Khi nghĩ đến cảnh em mình được đi học đàng hoàng, bố mẹ không còn phải lao động cật lực để kiếm ăn qua bữa nên em đã đồng ý. Có lẽ công việc của những cô gái miền Tây nơi xứ người, em không nói, chắc mọi người cũng đã hiểu được phần nào?
Cái "công việc" mà cả xã hội xem thường thì nó lại giúp em có được miếng cơm, manh áo đàng hoàng, bố mẹ cũng bớt đi phần vất vả, em thơ có áo mới, cặp sách đến trường... Nghĩ đến cảnh những người thân của mình được sống "đàng hoàng" hơn một chút, em cảm thấy vui và không còn ái ngại khi làm công việc này nữa. Dù sao, đấy cũng là những đồng tiền do mình làm ra nên em luôn trân trọng công việc đó.
Rồi trong một lần ngồi ở bãi biển tìm khách, em đã quen anh, một chàng trai 25 tuổi, đẹp trai, lịch lãm và cách nói chuyện cũng rất ân cần. Khi biết em làm nghề "cave", anh đã rất sốc... nhưng lúc thấy những giọt nước mắt lăn trên má em khi em kể về cuộc sống nghèo khổ của gia đình nơi miền Tây nghèo khổ, anh đã thông cảm và chia sẻ với em rất nhiều.
Rồi từ đó, ngày nào anh cũng đến bên em, khuyên em nên "bỏ công việc đó để làm lại từ đầu. Còn nếu em cứ cuốn vào đó, rồi không may bị lây bệnh nguy hiểm thì có hối hận cũng đã muộn". Vì quý anh, tin anh là một người tốt nên em đã nghe lời anh và bỏ hẳn cái nghề "bán trôn nuôi miệng" đó.
Nếu em đi theo tiếng gọi của tình yêu thì gia đình em sẽ sống ra sao? (Ảnh minh họa)
Kể từ đấy, chúng em bắt đầu yêu nhau. Anh là mối tình đầu của em, là người mang đến cho em cảm giác bình yên nhất, cho em biết thế nào là một tình yêu thật sự... và em cũng cảm thấy rất hạnh phúc hãnh diện mỗi khi ở bên anh.
Nhưng cũng kể từ đấy, cuộc sống gia đình em lại trở về với ban đầu, lại tất bật với công việc, phải vật lộn vất vả mới có được miếng cơm cho qua ngày, trong khi đó, em thì "thất nghiệp", người yêu em cũng không đủ điều kiện để chăm lo cho cuộc sống của em, huống gì cả gia đình em.
Khi emdẫn anh về ra mắt gia đình, bố mẹ một mực phản đối vì anh "ở quá xa, lại không biết gia đình người ta như thế nào? Liệu lấy nó con có nhàn hạ hơn cuộc sống ở với bố mẹ không?". Em khóc lóc, van xin bố mẹ "Hãy hiểu cho nỗi lòng của con. Anh ấy là một người đàn ông tốt, chắc chắn anh ấy sẽ cho con cuộc sống hạnh phúc". Nhưng dù em có khóc lóc, năn nỉ, van vỉ như thế nào thì bố mẹ vẫn nhất quyết: " Nếu con lấy nó thì đừng bao giờ về với gia đình này nữa. Bây giờ con chỉ có hai sự lựa chọn, một là nó, hai là gia đình".
Em hiểu bố mẹ phản đối em không phải vì anh ấy nghèo, xa... mà phản đối vì em bỏ công việc kiếm được rất nhiều tiền để theo một người đàn ông " không có gì". Hơn nữa, bây giờ chỉ mình em phải lo cho bố mẹ già và mấy đứa em đi học, nếu em không tiếp tục "làm việc" nữa thì lấy gì để nuôi gia đình? Hơn nữa, một đứa con gái chưa tốt nghiệp cấp 3 như em thì làm sao có thể xin được một công việc lương cao để đỡ đần gia đình?
Bạn trẻ cuộc sống ạ! Bây giờ em phải làm sao? Nếu em từ bỏ anh để tiếp tục làm công việc xấu xa đó, kiếm tiền đỡ đần gia đình thì biết bao giờ, em mới thoát khỏi cái cảnh bùn nhơ đó? Còn nếu em quyết định theo anh và từ bỏ gia đình của mình thì cuộc sống của em nơi đất khách quê người sẽ ra sao? Và gia đình anh sẽ nghĩ thế nào về một đứa con dâu " không cha không mẹ, không người thân" như em?
Hiện tại, em đang rất buồn và không biết phải lựa chọn như thế nào cả. Em rất mong các anh chị hãy bớt chút thời gian chia sẻ cùng em, giúp em tìm ra hướng giải quyết tốt nhất cho cuộc sống của mình!
Em xin chân thành cảm ơn!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bao giờ thoát khỏi kiếp "bán thân"? Nếu em không làm nghề này nữa thì lấy gì để đỡ đần bố mẹ, nuôi các em ăn học? Sau bao nhiêu ngày suy nghĩ, em đã lấy hết can đảm của mình để viết lên những dòng tâm sự này và gửi đến chuyên mục Bạn trẻ cuộc sống để chia sẻ nỗi niềm của mình. Qua đây, em cũng rất...