Gái trẻ thành phố thua sao được bà vợ già ở quê
Mỗi lần thấy Phương gửi xe máy để lên gác là mấy bà già cùng dãy nhà tập thể lại nhìn cô với ánh mắt dò xét, khinh thị. Mấy chàng thanh niên ở cùng phòng với Liễu hễ thấy Phương đến là nhấm nháy ra hiệu rút khỏi phòng đi đâu đó để cho họ tự do. Cánh đàn ông thừa biết quan hệ của Phương và Liễu ở mức nào.
Cô đến đây thường xuyên một tuần ba, bốn lần, dọn dẹp, nấu nướng cơm nước, giặt giũ quần áo, chăm sóc Liễu như người vợ chăm sóc chồng hết lòng. Nhiều đêm cô ngủ luôn lại căn phòng, trên chiếc giường cá nhân cùng Liễu mặc cho mấy chàng thanh niên nhăn mặt cười gượng, đi thì cũng dở ở không xong. Sáng hôm sau phải chờ Liễu ra ngoài quan sát thông báo không có người cô mới nhanh chân ra khỏi phòng trở về nhà.
Một lần khi Phương đang đứng mở khóa vào phòng Liễu, có một bà cụ từ gian phòng cách đó hai nhà mở cửa ngó ra. Thấy cô, bà tiến đến gần, nhìn lướt khắp người rồi nói nhỏ:
- Cô Phương ạ, tôi muốn gặp cô để cho cô một điều.
Video đang HOT
Làm sao bà cụ này có thể biết tên mình? Cô ngạc nhiên nhìn bà chăm chú: “Chúng tôi biết cô vẫn thường đến đây, quan hệ của cô với chú Liễu chẳng khác gì vợ chồng”.
Phương khó chịu nhưng cố ra vẻ bình thản.Mấy bà già lẩm cẩm dám xía vô chuyện riêng người khác.
- Chú ấy đã có vợ và bốn thằng con trai ở nhà quê. Cô còn trẻ lấy đâu chẳng được chồng mà dại dột đâ.m đầu vào một người đàn ông như thế. Thật phí cả đời!
Cái tin bà cụ báo không làm Phương ngạc nhiên, với vẻ thản nhiên cô nói:
- Cảm ơn cụ! Cụ có biết anh ấy sắp li dị vợ và cưới tôi không? Chúng tôi đang tìm mua nhà, khỏi làm ảnh hưởng đến ai cả.
- Trẻ người non dạ, chưa hiểu hết lòng dạ đàn ông đấy thôi. B.ỏ v.ợ làm sao được. Một tay chị ấy nuôi bố mẹ chồng và chăm một lũ con trai, thờ tự hương khói nhà chồng thay anh ta …Xa nhà, lừa vợ dối con, lợi dụng cô để giải trí mua vui cho khuây khỏa thôi. Cùng là đàn bà, thương cô chúng tôi nói vậy, cô biết mà tránh kẻo mang tiếng cướp chồng, phá hoại gia đình người khác. Đừng để sau này thân xác tàn tạ chẳng ma nào thèm…
Bà cụ quay vào căn nhà của mình, còn lại Phương đứng chơ vơ. Lòng run lên tức giận, hí hoáy một lúc cô mới mở được khóa rồi bước vào căn phòng của Liễu. Bốn chiếc giường cá nhân kê bốn góc, đồ đạc sơ sài quen thuộc. Trong căn phòng này, cô đã nhiều lần ngất ngây trước những cử chỉ vuốt ve, âu yếm và sự đòi hỏi chiều chuộng tình yêu của Liễu. Anh chia sẻ với cô bao nhiêu điều…Rằng anh lấy vợ không có tình yêu, hoàn toàn do cha mẹ sắp đặt. Chỉ đến khi gặp Phương anh mới biết thế nào là sự dịu ngọt của tình yêu…Anh sẽ b.ỏ v.ợ, sẽ cưới Phương, anh đang tìm mua nhà và sẽ sắm sửa đồ đạc mới thật tiện nghi, đâu có tạm bợ như mấy thứ này…Trước sau gì họ cũng là vợ chồng thì Phương phải giữ gìn với Liễu làm gì cơ chứ!
Phương chờ đợi tất cả mọi điều Liễu đã hứa. Mỗi tuần ba, bốn lần hay khi nhớ anh cô lại tới đây. Nhớ lại những lần cô thông báo có thai, anh đều khuyên cô giải quyết vì điều kiện lúc này chưa thuận lợi, thiệt thòi cho cô…ba lần nạo phá thai, bỏ đi những đứa con chưa thành hình, bác sĩ cũng cảnh báo cô sẽ khó có con sau này. Phương cũng đã cảm nhận được cơ thể và sắc đẹp của mình đã bắt đầu tàn phai khi son phấn không che nổi nước da trắng xanh khiến bạn bè gặp cô đều ngạc nhiên nghi ngờ cô đau ốm.
Vậy mà cô vẫn phải chờ, vẫn hy vọng vào sự chia tay giữa người đàn ông cô yêu với bà vợ già ở quê. Người đàn bà quê mùa chân lấm tay bùn lam lũ vì nuôi bốn thằng con làm sao có thể sánh được với cô gái ở thành phố mới hai mươi tư tuổ.i xinh đẹp, duyên dáng, ăn mặc sành điệu lại biết cách chiều chuộng chăm sóc chồng như cô? Có phải vì cô bất chấp tuổ.i tác chênh lệch, hoàn cảnh để yêu và sống với anh mà những người đàn bà kia đều nhìn cô với ánh mắt khó chịu ghen ghét chăng? Họ đâu biết tình yêu là gì?
Theo Vietnamnet
Đán.h mất mình chỉ vì vợ ghê
Tự tin rằng mình sẽ chịu được tính tình có phần chua ngoa của vợ nên Tuấn (Ninh Bình) không lo lắng nhiều khi lấy Hạnh về làm vợ.
Anh nghĩ rằng vợ có đành hanh mấy thì đối với chồng chắc chắn vẫn phải ngoan hiền và biết điều. Nhưng những tưởng tượng đó đều sai và giờ Tuấn phải sống với một bà vợ chằn lửa không bút nào tả hết. Tất cả mọi việc của Tuấn, Hạnh đều tham dự vào. Cô yêu cầu chồng phải giới thiệu mình với tất cả các đồng nghiệp để cô hiểu rõ nhất về môi trường chồng làm việc, cô làm thân với cả sếp của anh để "khi cần còn có chỗ mà nhờ vả".
Có lần, không đồng ý để chồng đi xa, Hạnh đã đến tận công ty, vào tận phòng sếp, xin sếp hủy chuyến công tác của chồng khiến Tuấn bị sếp trách làm việc lôi thôi, không có trách nhiệm.
Lắm lúc nghĩ về Hạnh, Tuấn thở dài ngao ngáo: "Biết thế không lấy vợ còn hơn". Nhưng "đâ.m lao thì phải theo lao", để sống hạnh phúc, Tuấn biết nhất định anh phải trị được cái tính khí khó chịu kia của vợ. Biết vợ có tính sĩ diện cao, ở nhà có thể đay nghiến chồng thế nào cũng được, nhưng đối với người ngoài, Hạnh luôn để Tuấn ở đúng vị trí của một ông chồng. Nắm được điều đó, Tuấn biến mình thành một người chồng bị thiên hạ chế giễu là "lép vế vợ", "núp váy vợ, đội quần vợ"...Bất cứ điều gì vợ nói Tuấn đều nghe theo, làm theo với vẻ khúm núm, sợ sệt.
Đi về đều báo cáo, không bao giờ anh dám về nhà chậm trễ một giây. Bạn bè rủ đi chơi thì Tuấn đau khổ, cáo lỗi: "Tớ phải về không chế.t với vợ mất". Làm gì anh cũng phải chờ sự cho phép của vợ. Bố mẹ gọi anh về nhà ăn bữa cơm cũng phải đợi thằng con trai gọi điện xin phép vợ. Ăn xong bữa cơm, chưa kịp uống với bố ấm trà, Tuấn đã sấp ngửa chạy về vì "con chỉ xin vợ đi có một tiếng thôi".
Xưa Tuấn là một nhân viên năng nổ, hoạt bát, có hoạt động gì ở công ty anh cũng đều tham gia nhưng giờ cứ xong xuôi công việc, Tuấn từ chối mọi cuộc vui để về nhà vì "vợ tớ mà phải ăn cơm một mình thì không thể được". Tiề.n lương của Tuấn, Hạnh không hề có ý muốn quản lý. Hàng tháng, anh muốn đưa bao nhiêu cho vợ thì đưa. Nhưng giờ thì anh đưa hết và biến mình thành một kẻ nghèo xác xơ, vay tiề.n bạn bè tứ tung với cái lí do rất đáng thương rằng "tớ bị vợ lột sạch, có vài việc cần tiề.n mà không biết xoay ở đâu ra"...
Cứ như vậy, chỉ trong một thời gian ngắn, Tuấn nghiễm nhiên trở thành anh chàng sợ vợ kinh khủng, Hạnh trở thành người vợ vô cùng ghê gớm trong mắt mọi người. Thậm chí bạn bè Tuấn cũng sợ cô.
Gọi điện đến nhà nếu Hạnh là người bắt máy thì y như rằng bạn bè cúp máy luôn hoặc vờ gọi nhầm máy. Còn chuyện đến nhà Tuấn chơi thì hầu như không ai dám nữa vì mọi người sợ gây rắc rối cho anh. Bạn thân Hạnh góp ý rằng cô làm gì để người ta đồn thổi như thế. Hạnh lúc ấy mới giật mình.
Cô không hiểu từ bao giờ mình đã trở thành chồng trong cái gia đình nhỏ bé của mình. Muốn gia đình chồng ra chồng, vợ ra vợ, cô biết mình phải sửa cái tính chua ngoa của mình. Trong gia đình nếu chồng lúc nào cũng phải để ý, đề phòng vợ thì quả thật không ra gì và thật đáng xấu hổ. Mục đích của Tuấn đạt được. Cô vợ thì may mắn thay, dần hiền thảo ra.
Đôi khi trong một gia đình, người chồng thường nhường nhịn vợ bởi muốn giữ hạnh phúc cho gia đình lại là nguyên nhân dẫn tới thái độ ngông cuồng thái quá của người vợ. Muốn giữ hạnh phúc, không phải cứ nhún nhường là giải quyết được mọi chuyện. Tìm ra căn nguyên của nó, trị được tận gốc tính chằn lửa của các bà vợ mới là biện pháp hữu hiệu nhất.
Dù có phải dùng tới "khổ nhục kế", dù có phải hạ mình làm đủ trò nhưng chỉ cần người chồng có đủ tình yêu và niềm tin đối với vợ thì mọi chuyện nhất định sẽ được giải quyết. Và những người vợ như thế quả thật rất may mắn. May mắn vì đã có được người chồng yêu mình đến nhường ấy...
Theo Alo
Nỗi lòng bà vợ mang tiếng ghê gớm Ngày nghỉ cuối tuần, mẹ con được buổi ôm nhau, vợ chồng được ít phút thư giãn vậy mà anh co.i thườn.g em quá, coi em không bằng người dưng. Sao anh đưa khách về mà chẳng nói trước với em một câu? Họ ào đến vứt oạch con cá quả to ở trong bếp. Lần trước một bác đến cũng mang theo...