“Gái tỉnh lẻ chỉ ăn bám là giỏi!”
Đó là lời phát biểu của một chàng trai rất lịch lãm, hào nhoáng mà tôi gặp trong một quán cà phê hồi nọ.
Người tôi không quen biết nhưng tôi lại nhớ mãi khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy của anh ta. Cái nhìn khó chịu cộng thêm vẻ mặt vênh váo của gã trai thành phố khiến tôi nhức mắt. Sau cuộc nói chuyện với anh bạn, có vẻ anh ta hả hê khi xả cả đống bức xúc về phía người đối diện nhưng lại để ý xung quanh mình là những ai. Bao nhiêu đôi trai gái đang ngồi gần và cả những ánh mắt của mấy thiếu nữa đổ dồn về phía anh ta. Có lẽ, họ là người tỉnh lẻ…
Chẳng biết chàng trai vì ôm hận cô nàng nào người tỉnh lẻ hay không mà kết thúc câu chuyện với anh bạn một cách hùng hồn: “Túm lại, bọn gái tỉnh lẻ chỉ giỏi ăn bám”. Lúc ấy, tôi mới giật mình bởi cái kết luận rất chi là &’hoành tráng’ của anh. Tôi đã nghĩ, &’tốt đấy, mạnh dạn đấy, dũng cảm đấy!”.
Rồi tôi mường tượng lại những gì nãy giờ anh ta nói (vốn là tôi không để ý và không thể nhớ nếu như không có câu kết luận đó). Có vẻ như anh ta đã từng yêu 2 cô nàng, đều là dân tỉnh lẻ. Một cô thì gia đình bình thường nếu không muốn nói là nghèo, nhưng lại rất cao ráo, xinh xắn. Có lẽ, anh bạn này ưa hình thức. Thế là, họ thành một đôi sau thời gian dài học chung lớp. Nhưng, sau khi đã thắm thiết mặn nồng, ra trường đi làm thì anh bạn luôn nhận được những câu nũng nịu giống như: “Anh mua quà cho em chưa? Anh mua cái gì thế? Đừng có mua mấy thứ rẻ tiền nhé, em không dùng đâu!”. Hay thi thoảng lại có tin nhắn: “Anh ơi, máy em hết tiền, anh nạp giúp em cái thẻ 200k nhé”. Nói chung là tiền bạc và quà cáp là hai vấn đề anh ta đề cập tới suốt câu chuyện.
Rồi thi thoảng cô bạn của anh này hình như có vào lần lại bày tỏ quan điểm của mình rằng mong muốn lấy được người chồng thủ đô, có nhà có cửa đàng hoàng, không phải lo lắng kinh tế thì sướng biết bao. Thế nên, anh chàng cũng vin vào cớ này để phán xét bản tính của con gái tỉnh lẻ.
Nhiều người coi thường gái tỉnh lẻ (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Phục vụ em này đâu được hơn 1 năm thì anh ta nản quá, vì lúc nào em ấy cùng đòi quà đắt tiền, lại còn phải cung phụng tiền thuê nhà cửa cho em ấy ở lại thành phố. Chỉ vì cái em ấy xinh, dáng chuẩn mà anh chàng cố. Trong câu chuyện anh này còn thêm chi tiết: “Chỉ mỗi tội tao tiếc con ấy ngon người”.
Còn câu chuyện về cô thứ hai, có vẻ như cũng thuộc hàng khá giả ở dân tỉnh lẻ. Anh này xác định đi đến hôn nhân với cô nàng vì không còn sợ cái cảnh bị &’móc túi’ như trước nữa. Nhưng mỗi lần đề cập tới chuyện kết hôn, cô em lại hỏi: “Thế anh đã tính chuyện mua nhà riêng chưa? Khi nào có nhà riêng hoặc căn hộ riêng thì mình cưới. Em không muốn ở chung”. Số là, anh mang mác là trai thành phố thủ đô nhưng lại sống cùng nhà với bố mẹ và cả ông anh trai chưa vợ. Thật ra, tâm lý ở riêng thì ai cũng muốn, chỉ là anh chàng không hiểu được nên xem đó là chuyện đào mỏ, thực dụng. Đàn bà ai không thực dụng, đàn ông cũng vậy thôi. Cuộc sống phải đầy đủ thì mới sống thoải mái được, mới yên thân được. Tưởng yên ổn mà lấy được cô vợ này nhưng rồi cái sự mua nhà không thành, và cô nàng cũng cao chạy xa bay vì đã có một anh chàng mới hơn, ngon hơn, và có điều kiện hơn.
Anh chàng tuyên bố từ nay sẽ không bao giờ yêu gái tỉnh lẻ (ảnh minh họa)
Chỉ qua hai mối tình với 2 cô gái tỉn lẻ, thế là hôm nay anh chàng có cuộc &’đàm đạo’ cùng ông bạn trong quán cà phê này và thành ra câu chuyện với chủ đề &’ gái tỉnh lẻ chỉ giỏi ăn bám’. Có vẻ nỗi bức xúc còn hằn trên khuôn mặt của anh chàng cộng thêm sự cay cú, khó chịu. Nhưng đó chỉ là trường hợp hi hữu, đâu phải người anh gặp là những người tốt hết đâu, cũng đâu phải hai cô gái đó là đại diện cho những người tỉnh lẻ khác.
Vả lại, người như anh chàng này xem ra đây cũng là một &’vố’ để anh ta rút kinh nghiệm cho bản thân, bớt cái vẻ kiêu căng, tự kiêu tự đại vì mình là trai thành phố đi. Cũng có thể, phát hiện ra cái mác &’công tử rởm’ của anh ta mà mấy em kia mới cao bay xa chạy, chứ chắc gì thứ họ cần đã là tiền bạc, vật chất. Có vẻ như anh đang đánh giá bản thân quá cao nên vội vàng phán xét người khác khi chỉ cho đi có một chút ít tiền bạc mà có thể yêu một cô gái thủ đô ăn diện, anh còn mất nhiều hơn thế. Thế mà anh dõng dạc tuyên bố từ nay sẽ không bao giờ yêu gái tỉnh lẻ.
Đây có lẽ cũng là bài học đắt giá cho các cặp trai gái khi yêu. Các cụ xưa có câu: “Bắc thang lên hỏi ông trời, lấy tiền cho gái có đòi được không?” thật chẳng sai chút nào là như thế!
Theo VNE
Bị 2 người bỏ vì nhà quá nghèo
Trách chi đâu, có trách thì trách mình quá nghèo, trách tình yêu đã bị đồng tiền điều khiển, trách con người sống ưa vật chất mà thôi.
Thật sự, khi viết ra những dòng này, tôi cảm thấy buồn vô cùng. Buồn vì, từ trước tới giờ mình luôn sống hết lòng với người khác nhưng cuối cùng lại chẳng nhận lại được gì. Người ta, nhất là người con gái tôi dành tình cảm, cuối cùng cũng lại ra đi khi biết gia đình tôi quá hoàn cảnh. Tôi không còn muốn nghĩ tới chuyện yêu đương hay lấy vợ nữa.
Người con gái đầu tiên tôi thích, đó là một cô gái dịu dàng, dễ chịu, tốt tính. Tôi đã nghĩ, đó là người con gái đầu tiên cũng là người cuối cùng tôi chọn. Nhưng sau này, khi biết gia đình em giàu có, tôi lại cảm thấy e dè. Tôi cũng nhiều lần tâm sự với em rằng, gia đình tôi khó khăn, tôi phải bươn trải một mình. Em nói không sao vì em yêu tôi nên không quan trọng chuyện giàu nghèo. Nhưng bố mẹ em có vẻ không hài lòng vì cho rằng chúng tôi không &'môn đăng hộ đối'.
Từ ngày sinh ra, tôi luôn sống trong căn nhà này, dù nghèo nhưng ấm cúng tình thương của bố mẹ. (ảnh minh họa)
Em vẫn quyết tâm về ra mắt gia đình tôi. Thái độ ngạc nhiên của em khi nhìn thấy bố mẹ tôi, ngôi nhà cấp 4 đơn sơ, tường loang lổ và bộ bàn ghế gỗ cũ kĩ. Ngay cả cái nhà tắm còn mọc rêu và cái sân gạch ngày trước. Bố mẹ tôi làm nông nên nhìn quê mua, chân đất. Có vẻ, em không hề nghĩ, gia điình tôi lại nghèo tới vậy.
Từ ngày sinh ra, tôi luôn sống trong căn nhà này, dù nghèo nhưng ấm cúng tình thương của bố mẹ. Bố mẹ phải kiếm tiền, dành dụm từng đồng bán rau cỏ để nuôi tôi khôn lớn trưởng thành. Tôi vì thương bố mẹ nên bao năm đi học đều bươn trải làm thêm để không phải xin tiền bố mẹ nữa. Nhưng khi ra trường, kiếm được công việc và nghĩ tới chuyện yêu đương, lập gia đình, tôi đã nghĩ tới em.
Sau lần ra mắt ấy, tôi không thấy em nói gì tới chuyện cưới xin nữa. Em bắt đầu nói, bố mẹ em không cho phép em yêu tôi, điều mà trước giờ tôi và em đều biết. Nhưng em vẫn thường bảo không quan trọng, quyết tâm yêu tôi. Vậy mà giờ em lại thay đổi cũng vì cái lý do cũ kĩ ấy. Có lẽ, em không ngờ gia đình tôi lại nghèo tới mức ấy.
Người con gái thứ hai tôi yêu sau này, được tầm 1 năm thì tôi dẫn về ra mắt. Cũng lý do như cũ, cũng vì tôi quá nghèo, em lại từ bỏ tình yêu với tôi. (ảnh minh họa)
Sau đó, em lặng lẽ chia tay. Thật ra tôi yêu em quá nhiều, nhưng tôi sợ, chuyện tình cảm không thể gượng ép, em sẽ vì thương hại tôi mà đón nhận tôi. Với lại, tôi cũng biết mình nghèo, không thể chu cấp cho em cuộc sống sung sướng như em có trước giờ. Tôi đành ngậm ngùi, chấp nhận chuyện chia tay một cách nhẹ nhàng.
Người con gái thứ hai tôi yêu sau này, được tầm 1 năm thì tôi dẫn về ra mắt. Cũng lý do như cũ, cũng vì tôi quá nghèo, em lại từ bỏ tình yêu với tôi. Em nói, vì là dân tỉnh lẻ, cũng muốn có công việc tốt, lấy được người chồng giàu có cho bố mẹ yên lòng nên em đã không chọn tôi và mong tôi tha thứ. Tôi không hiểu vì sao em lại hành động như vậy. Nếu thật sự như thế, ngay từ đầu em đã không nên yêu tôi. Tình yêu của chúng tôi cứ theo đó mà lụi tàn, vì tôi chưa bao giờ mua được cho em một món quà giá trị nào so với người ta, người đàn ông đang theo đuổi em.
Trách chi đâu, có trách thì trách mình quá nghèo, trách tình yêu đã bị đồng tiền điều khiển, trách con người sống ưa vật chất mà thôi. Người ta bảo, thời nay, không có cảnh &'một mái nhà tranh hai trái tim vàng' cũng đúng. Chẳng ai lại chọn một người đàn ông nghèo khó khi có những anh chàng giàu có vây quanh.
Kể từ đó tới giờ, tôi thật tình không muốn yêu một ai nữa. Tôi sợ lần nữa mình lại thất bại. Thà rằng, tôi cứ làm ăn, cứ tu chí, lo cho bố mẹ cuộc sống sung túc hơn để bố mẹ yên lòng, còn hơn lấy vợ về mà người ta lại chẳng đồng cam cộng khổ cùng gia đình tôi. Bị người ta từ chối vì quá nghèo, nhìn bố mẹ vất vả, tôi lại càng thấy trách bản thân mình hơn. Là vì tôi không thể lo cho bố mẹ có cuộc sống tốt như người ta, là vì tôi khiến bố mẹ phải buồn. Chẳng biết bao giờ tôi mới có thể tìm được người con gái tốt, yêu thương tôi hết lòng và cũng yêu gia đình tôi, yêu cả cái nghèo khó của tôi nữa. Tôi mong chờ người con gái ấy nhưng lại chẳng dám hi vọng vì mình vẫn còn nghèo quá, thật là thương cho chính mình!
Theo VNE
Muốn cưới người chỉ học hết cấp 2 Anh ấy nói chờ em học xong sẽ kết hôn. Nhưng cái em lo nhất chính là sự phản đối của gia đình và sự đeo bám của người kia. Người yêu em muốn kết hôn với em. Em rất muốn lấy anh ấy một phần vì bố mẹ anh ấy rất hiền và hơn nữa ông nội anh ấy rất quý em....