Gái thành phố đưa ra lý do không lấy “trai phố”
Sau khi đọc bài của bạn Lena “Nhà bạn trai tôi ở Hà Nội mà bé xíu và chẳng có gì đáng giá” và rất nhiều bình luận “gạch đá” phía dưới, tôi xin mạo muội viết bài này.
Giờ có rất nhiều bạn có suy nghĩ như bạn Lena, kể cả các bạn gái ở quê lẫn Hà Nội. Chỉ khác là Lena đã thẳng thẳn nói ra suy nghĩ của mình, có đúng không ạ? Theo mình lấy chồng có điều kiện là suy nghĩ bình thường. Mình không nói đến thiếu gia hay đại gia mà mình nghĩ về cơ bản, người chồng nên có một nền tảng vững chắc một chút để cho cuộc sống vợ con đỡ khổ. Vì mình thấy nhiều nhà cãi nhau, cơm không lành – canh chẳng ngọt vì thiếu tiền. Có lúc chính gia đình mình cũng bị vậy.
Giàu chưa chắc đã không hạnh phúc và nghèo chưa chắc đã vui vẻ, ấm êm như nhiều người nghĩ. Mà có ai nghĩ vậy không nhỉ? Mình có mấy người bạn lấy chồng cũng khá, chẳng phải đại gia gì nhưng cũng đủ cả, thấy vợ chồng con cái cũng vui vẻ hạnh phúc lắm, suốt ngày đi du lịch đó đây. Mình nhìn cũng phải ghen tị.
Có bạn cuộc sống bình thường hơn, lương ít nhưng vợ chồng biết tiết kiệm nhìn cũng chỉn chu và cũng vui vẻ. Đến đây mình lại ghen tị vì mình không tiết kiệm được như người ta (cười). Suy cho cùng mình nghĩ chọn chồng thì mình chọn người trước tiên là có thể đem lại cuộc sống bình thường cho vợ và cho con. Có thể không giàu nhưng nên có chí, tiếp theo là tính cách cũng như tình cảm của 2 bên.
Trước, mình cũng có bạn là trai quê và trai thành phố nên mình so sánh được nhiều điều giữa các bạn mình. Và mình quyết định lấy chồng mình là trai quê dù mình được khá nhiều trai phố theo đuổi. Tại sao ư? Mình sẽ giải thích một vài ưu điểm của “trai quê”.
Các bạn là trai phố hầu hết có nét chung là nói ngọt ngào, ga lăng, lãng mạn
Các bạn là trai phố, tất nhiên không phải tất cả mọi người, nhưng những người bạn của mình và người mình biết có nét chung là nói ngọt ngào, ga lăng, lãng mạn. Và các bó hoa và qùa tặng của các bạn cũng cầu kỳ và long lanh.
Bạn đưa mình đến những nơi sang trọng hay những nơi lãng mạn, thuộc lòng các quán ngon ở phố cổ hay những ngóc ngách mà mình chả bao giờ mò được. Nhưng mình thấy có vài điểm không ổn (mình rút ra từ thằng bạn thân và kiểm nghiệm vài người khác). Mình không tiện nói ra vì không muốn châm ngòi cuộc chiến tranh giữa “quê với phố” nữa. Vì vậy mà mình đã không tiến xa hơn.
Video đang HOT
Mình chọn chồng mình là trai quê bởi điều đầu tiên mình cũng là gái quê. Chồng mình không lãng mạn lắm, anh không biết nhiều quán ngon ở Hà Nội, cũng như nhiều địa điểm vui chơi. Anh tặng mình quà theo kiểu “em thích gì anh mua” nhưng chồng mình khá chiều vợ.
Từ bé chồng mình đã được mẹ chồng huấn luyện nấu ăn và làm việc nhà nên giờ anh giúp đỡ vợ được khá nhiểu công việc nhà. Hai vợ chồng đi làm về phân chia công việc nhà cùng làm, chồng nấu cơm thì vợ dọn dẹp cửa nhà và con cái hay ngược lại. Anh “khỏe” hơn nên đôi khi làm nhiều hơn vợ.
Về phía hai gia đình, hiện giờ bố mẹ đẻ và bố mẹ chồng mình đều ở quê. Bố mẹ mình là giáo viên, còn bố mẹ chồng là bác sĩ. Hai gia đình tôn trọng nhau và tôn trọng con dâu, con rể. Đặc biệt là bố mẹ chồng mình cũng khá tâm lý, dù con dâu không được khéo lắm nhưng các cụ không xét nét nhiều. Điều này mình thấy thật may mắn vì thú thực là mình cũng sợ trai Hà Nội 1 phần vì nghe nói mẹ chồng Hà Nội hay phân biệt con dâu quê nên cũng ngại.
Chắc do chồng mình “trai quê” không biết nhiều tụ điểm vui chơi nên anh ít tụ tập nhậu nhẹt bạn bè hay chơi bơi. Một tuần anh xin phép vợ tụ tập với bạn 1 hoặc 2 lần và không về muộn (cái này do mình đặt ra). Cuối tuần nào cũng dành thời gian đưa 2 mẹ con đi chơi. Anh bảo “con đi học cả tuần rồi cuối tuần không được đi chơi cũng tội”.
Chồng mình không giàu nhưng có chí, giờ cũng mở được một công ty nhỏ nhỏ và có chút tiền ra vào. Còn mình công việc cũng ổn định. Và với mình thế là hạnh phúc (Ảnh minh họa)
Sau vài năm đi thuê nhà, vợ chồng mình cũng mua được nhà ở Hà Nội và cũng chuyển hộ khẩu về Hà Nội để tiện cho con đi học. Chồng mình không giàu nhưng có chí, giờ cũng mở được một công ty nhỏ nhỏ và có chút tiền ra vào. Còn mình công việc cũng ổn định. Không ai hoàn hảo cả nhưng đối với mình như thế cũng là hạnh phúc rồi.
Mỗi người có một quan niệm sống cho riêng mình, tự mình thấy thế là sướng hay khổ. Áp cuộc sống người khác vào thì rất khó để nói. Mình tôn trọng suy nghĩ và quyết định của bạn Lena, sau này sướng hay khổ đều do bạn ấy và bạn ấy nhận chứ mình và mọi người cũng đâu thể liên quan.
Theo VNE
Tôi sốc nặng với thói xấu "kinh hồn" của vợ đẹp
Lần đầu tiên gặp Dung, Dũng đã chết mê chết mệt hai cái má lúm đồng xu xinh xinh duyên duyên của Dung mỗi khi nói cười. Đến khi có dịp được làm quen, trò chuyện thì Dũng càng đắm đuối cái giọng nói thánh thót như họa mi mà ngọt như mía lùi của cô. Dũng cứ tấm tắc trong lòng "Người đâu mà vừa xinh vừa khéo..." và quyết tâm cưa đổ người tình trong mộng.
Dung thì cũng đôi phần cảm mến chàng trai tuổi trẻ tài cao, tướng tá, dung mạo hơn người. Lại được Dũng chủ động tấn công, Dung nhận lời làm người yêu của anh chỉ sau một thời gian ngắn. Gia đình hai bên biết chuyện đều hoan hỉ trước cặp đôi trai tài gái sắc, gia cảnh môn đăng hậu đối nên đồng ý cho đôi trẻ nên duyên chồng vợ ngay.
Dung vừa về làm dâu được vài hôm thì nhà chồng xảy ra một vụ mất trộm tài sản khá lớn.Vòng tay, hoa tai, kiềng, lắc vàng... cùng hơn ngàn đô la Mỹ trong két đã không cánh mà bay. Lạ nhất là chiếc két trong phòng bà Minh - mẹ chồng cô, không hề có dấu hiệu cạy phá. Bà Minh chỉ lên phòng hỏi qua loa hai vợ chồng xem có thấy bà để quên khóa ở đâu không rồi đặt nghi vấn vào ô sin.
Sau một hồi truy xét, tra hỏi, dọa nạt, vặn vẹo đủ thứ ô sin trong nhà nhưng bà vẫn không tìm ra chứng cứ và của nả. Tức mình, bà Minh lập tức đuổi việc ngay cô giúp việc mặc cho cô khóc ròng thanh minh đủ kiểu.
Mọi việc của vụ mất của rồi cũng "chìm xuồng". Do tính chất công việc của chồng, bà Minh rất "nhạy cảm" nên bà không báo công an vụ mất trộm này. Tuy vậy, thủ phạm thực sự là ai thì vẫn còn là một dấu hỏi lớn đối với mọi người trong nhà.
Vài ngày sau, hai vợ chồng Dung đi trăng mật ở Nha Trang. Họ đặt một phòng đôi tại một khu nghỉ dưỡng cao cấp đẹp nhất nhì thành phố biển và hai vợ chồng đã có một kì nghỉ thật tuyệt vời. Khi chuẩn bị trả phòng để trở về thì Dũng thấy vợ lấy hết mấy cái khăn tắm to và hai cái áo ngủ, đôi dép đi trong phòng cùng một lô lốc sữa tắm, kem đánh răng, gói cà phê... cho tất tật vào va li.
Ngạc nhiên, anh hỏi Dung: "Sao em mang mấy cái này về nhà làm gì? Có phải của mình đâu em?". Dung vừa hì hục cất đồ, vừa bảo: "Mất tiền mua mâm phải đâm cho thủng, ai biết đâu mà lo hả anh...".
Nhưng Dũng vẫn không đồng tình việc làm của vợ. Anh yêu cầu vợ trả hết những đồ dùng của khách sạn vào chỗ cũ rồi ra sảnh lễ tân để thanh toán. Lát sau, Dung khệ nệ kéo hai cái vali to tướng đi ra thẳng taxi. Nghe lễ tân thông báo những khoản phí phụ trội lên làm Dũng không khỏi ngạc nhiên: "Tôi đâu có mua những thứ ấy?" thì tá hỏa nghĩ đến thói xấu của Dung lúc nãy. Anh ngậm cay nuốt đắng trả thêm cả tiền cho cái máy sấy tóc trong nhà vệ sinh mà vợ anh đã cắt đứt dây để lôi về cho bằng được...
Dũng xấu hổ và vô cùng tức tối khi phát hiện thói xấu của vợ
Xấu hổ và tức tối vô cùng, vào trong xe Dũng hỏi vợ tại sao lại làm vậy thì Dung trả lời ráo hoảnh: "Em toàn thế!". Câu trả lời dửng dưng của vợ làm Dũng bắt đầu có cái nhìn khác về Dung. Anh bắt đầu để ý đến vợ hơn.
Về nhà, hai vợ chồng soạn quà trăng mật rồi gọi người thân, bạn bè đến nhà nhận quà. Cúc - bạn thân của Dũng tiện đường đi đến ngân hàng gần nhà Dũng cũng vào chơi. Thấy Dung đang soạn đồ, Cúc nhanh nhẹn bỏ cái túi xách ở sofa rồi hăng say phụ giúp mà không để ý Dung đã nhân lúc mọi người sơ hở, thò tay lấy ngay một sấp tiền trong túi rồi nhanh tay giấu dưới nệm.
Tất cả hành vi gian dối của Dung đã bị chồng chứng kiến. Lát sau, Cúc ra về. Dũng sốc nặng nhưng vẫn làm thinh xem vợ mình làm gì tiếp theo. Anh phát hiện ra nơi cất giấu của vợ ở dưới đáy tủ. Lúc này, Dũng tóm lấy tay Dung bắt quả tang làm cô choáng váng. Anh đẩy cô ra một bên rồi lôi trong nơi cất giấu nào là tiền vàng và cả số trang sức mẹ anh bị mất.
Đúng lúc này, Cúc gọi điện giọng hớt hải hỏi xem mình có làm rơi tiền không? Dũng nhìn vợ bằng ánh mắt hình viên đạn rồi nhẹ nhàng bảo bạn qua lấy vì làm rơi trên sofa.
Vài ngày sau đó, Dũng không về nhà, phần vì thất vọng nặng nề về vợ, phần vì không biết phải đối diện thế nào? Một thời gian ngắn sau, Dũng cương quyết dọn ra ngoài ở, mặc cho Dung khóc lóc thanh minh, hứa hẹn đủ kiểu để gọi chồng về nhà...
"Anh cần có thời gian để suy nghĩ về mối quan hệ chúng mình" - Dũng nói với vợ. Nhìn vào khuôn mặt thánh thiện của người vợ mới cưới mà anh không thể nào lí giải được hành vi xấu xa của Dung. "Tại sao cô ấy lại làm thế trong khi cô ấy chả thiếu thứ gì?". Dũng thật sự cảm thấy bế tắc và xấu hổ vì thói xấu kinh hồn của vợ mình.
Theo VNE
Tôi "sốc nặng " khi đọc quyển sổ khám bệnh của vợ Điều khiến tôi đau đớn hơn cả là không biết mình đã bị phản bội từ khi nào và liệu hai đứa con có phải là sản phẩm của tôi hay không nữa. Tôi và L. quen nhau trong bữa tiệc sinh nhật của một người bạn. L. (vợ tôi bây giờ) là giáo viên cấp 1. Cô ấy không xinh nhưng tôi...