Gái quê – Gái phố: Ai cũng xấu khi lười lao động!
Trong ý nghĩ của tôi, tôi cũng chằng cần phải quen trai Sài Gòn làm gì. Muốn hộ khẩu à, đi làm có tiền mua nhà là có hộ khẩu ngay ấy mà. Vì thế đừng phân biệt và đánh đồng gái quê – gái phố.
Tôi viết bài này vì vô tình đọc được chia sẻ “Có ế cũng không thèm yêu gái quê” của bạn Nam Trung. Đúng như bạn nói, con gái quê có rất nhiều cô nhà nghèo lên thành phố học chỉ toàn a dua, tìm kiếm 1 anh chàng nào đó gốc thành phố để đổi mác. Nhưng tôi nghĩ bạn chỉ nhìn được một góc cạnh nào đó rất nhỏ và không thể đánh giá hết hoàn toàn.
Đúng là không thể trách bạn khi bạn thấy và bạn có quyền nghĩ. Nhưng bài viết của tôi xin mục đích chia sẻ 1 điều gì đó giản dị mà tôi thấy tôi rất tự hào về “gái quê”.
Tôi sinh ra và lớn lên tại miền Tây. Gia đình tôi làm cán bộ nhà nước nên ngay từ năm 6 tuổi sự vất vả bận rộn của ba mẹ khiến tôi hiểu được việc phụ giúp gia đình như tập nấu cơm, nấu cám heo… dù ba mẹ không bắt tôi phải làm.
Với tôi, ai cũng sẽ xấu khi lười lao động” dù bạn ở đâu đi nữa, dù bạn là gái phố – gái quê hay trai phố – trai quê (Ảnh minh họa)
Năm cấp 2, cấp 3 tôi vẫn vừa nấu cám heo vừa lên lớp. Đôi khi cũng mắc cỡ vì bạn bè nhà giàu sang nhưng tôi vẫn nhớ lời dạy của mẹ “Nghèo hay giàu của con đều phải cố gắng từ bây giờ, sau này là 1 chặng dài con sẽ hiểu” .
Video đang HOT
Học hết cấp 3, ba tôi không cho tôi lên Sài Gòn vì nhà không đủ điều kiện. Nhưng mẹ vẫn ủng hộ và dành dụm để nuôi tôi ăn học. Tôi đỗ trường Đại học quốc gia và bắt đầu vừa học vừa làm. Trong khi các bạn cùng trang lứa từ quê hay thành thị đều được thoải mái chơi bời, đàn đúm thì tôi không có được thứ đó.
May mắn là tôi năng động nên khi đi làm tôi chẳng ngại khó cũng chẳng đòi hỏi lương bổng cao. Tôi cho rằng mình chưa có kinh nghiệm gì nhiều nên học hỏi là trên hết. Tốt nghiệp ra trường, tôi được ưu điểm tới 2 ngoại ngữ và 3 năm đi làm bán thời gian cho 1 công ty giấy.
Do trong công ty tôi làm nhiều việc nên tôi biết nhiều hoạt động của công ty và rốt cuộc tôi đã thành lập 1 công ty tương tự. Khi đó tôi mới 26 tuổi. Khi ấy tôi vừa tìm khách hàng cho công ty của tôi, vừa đi làm ngoài để có thêm tiền chi phí, vừa lo học phí cho cô em gái đang học 4 năm Đại học tại Sài Gòn.
Tình yêu của tôi thời sinh viên cũng có nhưng chia tay vì anh bạn trai người Sài Gòn quá trăng hoa và tự cao với cái hộ khẩu thành phố. Anh sống thì dựa dẫm gia đình không tự lập cho bản thân và tương lai. Đó là lý do tôi nghĩ “gái quê như tôi không xứng”. Tuy vậy trong ý nghĩ của tôi, tôi cũng chằng cần phải quen trai Sài Gòn làm gì. Muốn hộ khẩu à, đi làm có tiền mua nhà là có hộ khẩu ngay ấy mà.
Năm nay tôi 30 tuổi, công ty của tôi đã hoạt động 5 năm và phát triển tương đối tốt. Công ty đã có thị phần trên toàn quốc và hoạt động từ thương mại sang bán sản xuất. Tôi cũng đã có 1 người bạn trai quen gần 3 năm. Anh là người Sài Gòn và đang làm tại cơ quan nhà nước ở Quận 1.
Năm nay tôi 30 tuổi, tôi cũng đã có 1 người bạn trai quen gần 3 năm. Anh là người Sài Gòn và đang làm tại cơ quan nhà nước ở Quận 1 (Ảnh minh họa)
Vốn dĩ tôi cũng không lựa chọn anh vì cái mác trai Sài Gòn. Nhưng có lẽ, người con trai thành thị này yêu tôi vì tôi biết tự trọng, tự lập đi lên bằng đôi chân của mình? Cứ mỗi cuối tuần là 2 đứa đi chợ tập nấu món mới, cùng bàn luận công việc định hướng cho công việc cả hai.
Đối với tôi đó đã là hạnh phúc. Bởi người đàn ông của tôi biết vào bếp chia sẻ, biết sửa máy móc khi hư và đặc biệt người ấy chẳng bao giờ nghĩ “gái quê” là xấu như bạn Nam Trung cả.
Văn chương tôi không giỏi, tôi cũng chẳng cần phải khoe khoang. Nhưng thông điệp tôi muốn gửi là “Ai cũng sẽ xấu khi lười lao động” dù bạn ở đâu đi nữa, dù bạn là gái phố – gái quê hay trai phố – trai quê.
Theo VNE
Nếu lúc ấy anh không chấp nhận buông tay em thật dễ
Thì em đã không thể rời xa anh, dù chỉ một phút giây...
Nếu ngày ấy anh đã hiểu rằng em không mạnh mẽ cũng không hề kiên quyết khi quay lưng bước đi. Nếu lúc ấy anh không chấp nhận buông tay em thật dễ dàng, anh đã chạy đến và giữ em bên mình cho suốt cuộc đời này. Thì em đã không thể rời xa anh, dù chỉ một phút giây. Giá mà ngày ấy anh hiểu càng cố tỏ ra cứng rắn bao nhiêu, em lại càng yếu đuối bấy nhiêu. Trái tim con gái chưa khi nào sắt đá, anh biết không?
Nếu ngày ấy anh đã hiểu khi chia tay, em đã khóc mỗi ngày. Những bài hát cũ cứ luôn day dứt trong em, đến mức chỉ cần một nốt nhạc ngân lên, kỉ niệm lại ùa về, rõ ràng, thao thức: cách anh nhìn em, cách anh vuốt mái tóc mềm, những con đường mình cùng nhau đi qua, những cơn gió mùa lạnh tái tê nhưng em không hề run sợ vì có anh kề bên. Em ném mình vào bận rộn, thả hồn mình vào ly cafe đắng ngắt như để chứng minh rằng: Em ổn lắm, em chẳng sao đâu. Nhưng chỉ cần một cái tên vô tình nhắc đến trong câu chuyện của lũ bạn, em sẽ bật khóc ngon lành như thể anh sẽ đến và dỗ dành em như xưa.
Nếu ngày ấy anh hiểu, em đã buồn biết bao nhiêu...
Nếu anh hiểu rằng chuyện cũ đã mãi là chuyện cũ. Yêu thương đánh rơi sẽ không bao giờ tìm thấy và nụ hôn đã không còn nồng nàn, tha thiết. Em không còn đứng trước anh với một trái tim thổn thức. Em không còn nhìn anh như thể anh là tất cả trong đôi mắt thẳm sâu. Em không còn nhớ anh trong từng hơi thở, cũng không buồn thật nhiều khi cô đơn một mình. Thời gian đi qua, những nỗi đau tan biến, chỉ còn tình yêu ở lại - một thứ tình yêu không hề nuối tiếc, cũng không buồn đau - một thứ tình yêu, có lẽ là, đầy trân trọng những gì mình từng có trong nhau.
Nếu anh hiểu bầu trời không bao giờ mãi xám xịt. Sau cơn bão giông, ánh nắng lại chan hòa. Sau những nỗi đau tưởng như không thể đứng dậy em lại tìm thấy mình trong những yêu thương mới. Em đã yêu, tuy không bằng tình yêu với nhiều cuồng nhiệt và đam mê như xưa nhưng biết bao tin cẩn khi có cho mình một chỗ dựa bình yên. Cũng chính là lúc ấy, em nhận ra, đã đến lúc tha thứ cho những lỗi lầm, đã đến lúc để quá khứ ngủ yên trong dáng hình của kỉ niệm. Đã đến lúc anh trở thành một kí ức đẹp trong em, một kí ức chắc chắn không mang nhiều buồn phiền, chắc chắn lung linh như những ngày yêu dấu ấy.
Nếu anh hiểu những điều em muốn nói, hãy chỉ nhìn về phía trước nhé anh. Ngày hôm qua đã trôi xa mãi rồi. Giữ trong nhau làm chi những tiếc nuối, những trách móc để đôi chân nặng trĩu, để cứ đau đáu mãi một nỗi buồn quá khứ.
Sẽ có lúc trong những ngày xa xôi kia, kỉ niệm về anh lại bất chợt thao thức, nhưng sẽ chỉ như vệt nắng vàng rơi rớt bên hiên nhà. Vì biết thế nên em sẽ mỉm cười...
Theo Tiin
Gửi anh nỗi nhớ ngày không nắng không mưa Có một ngày trời chẳng mưa chẳng nắng, em giấu trái tim mình sau những bộn bề của cuộc sống, sâu thật sâu, để có thể nghĩ về anh.Em nhớ ngày đầu tiên mình nắm tay nhau. Giữa phố đông người. Không dưng em thấy tim mình loạn nhịp. Tay em nằm ngoan trong tay một người đã từng xa lạ. Chúng ta...