Gái phố ra mắt nhà người yêu quê nghèo khó
Đến hôm nay, khi thấy một chút khập khiễng của bề ngoài nghèo khó nhà Vinh thì cô đã vội chê bai. Vinh tự nghĩ có lẽ nên xem lại mối quan hệ này…
Yêu nhau được gần hai năm, ai cũng nghĩ là Vinh thật may mắn khi yêu được Tâm- một cô gái xinh xắn thích sự lãng mạn và có gia đình giàu có. Khoảng thời gian gắn bó bên nhau ấy, mặc dù đôi khi Tâm làm anh phải mệt mỏi vì tính tình tiểu thư của cô bạn gái hiện đại. Nhưng anh cũng thừa nhận rằng Tâm đã quan tâm và chăm sóc anh tận tình. Cũng nhờ Tâm mà anh không cần bận tâm chuyện khó khăn trong việc học đại học.
Đã nhiều lần anh kể chuyện ở quê thiếu thốn cho Tâm nghe nhưng cô đều gạt đi và nói không sao cả. Tâm còn bảo rằng cô yêu Vinh thì mọi thứ khó khăn ấy chẳng đáng là gì
Ảnh minh họa
Vậy mà, giờ đây khi đưa nàng về ra mắt gia đình để chuẩn bị tính chuyện tương lai thì Vinh đã bắt đầu nhận ra người con gái luôn sẵn sàng háo hức lắng nghe tâm sự của anh mỗi lần anh nói về quê nhà ấy. Giờ đã trở nên ích kỷ và có cái nhìn khinh thường và miệt thị nhà quê như thế nào.
Chiếc xe đưa hai người đến đầu làng thì không sao chạy tiếp được vì dạo này trời mưa nên đường quá lầy lội. Vinh cùng Tâm phải xuống xe đi bộ nhưng khi thấy đường nhơ nhớp bám vào hết cả đôi giày Tâm mới mua hôm qua thì cô lại cau có khó chịu: “Bữa nay mà còn có đường lầy lội thế này hả trời! Anh xem bẩn hết cả giày người ta rồi nè!”.
Thấy bạn gái kêu ca, Tâm phải hết lời động viên cô ấy nhưng Tâm không chịu buộc anh phải cúi xuống cõng người yêu đi hết con đường trơn.
Vừa đến cổng nhà, đã thấy cả gia đình của Vinh ra đón. Ai ai cũng xuýt xoa khen Tâm xinh xắn dễ thương. Chỉ có điều, trời lạnh mà Tâm lại có mỗi chiếc váy mỏng manh ngắn cũn. Mẹ Vinh vồ vập mời nàng dâu tương lai vào nhà rồi nói nhỏ với Vinh bảo Tâm thay cái áo mặc cho đỡ lạnh phần là lát nữa có khách khứa tới chơi trong lại phàn nàn. Vậy mà Tâm nghe được lại đáp với mẹ chồng tương lai không suy nghĩ: “Bác ơi, cháu không lạnh đâu với lại cháu mặc thế này quen rồi ạ! Thời trang đánh tan thời tiết mà bác”. Mẹ Vinh gượng cười đầy vẻ hoài nghi sau câu trả lời của Tâm.
Video đang HOT
Về nhà bạn trai lần đầu tiên, đáng nhẽ Tâm phải thể hiện chút siêng năng để lấy lòng nhà người yêu. Vậy mà vừa bỏ hành lý xuống giường Tâm đã than ngắn thở dài với Vinh: “Anh xem em đau hết cả lưng đây này. Cái giường nhà anh chắc để mấy đời vứt đi được rồi chứ, cứ kêu thế làm sao em ngủ được?”. Thấy Tâm kêu ca nhưng lại sợ bố mẹ buồn lòng nên Vinh bấm tay cô nhắc nhở cẩn thận lời nói.
Dưới bếp có tiếng xì xào nói chuyện rôm rả của mấy chị em đang nấu nướng. Vinh cố gắng động viên Tâm xuống phụ giúp mọi người thì cô lại giả vờ mệt mỏi rồi lăn ra ngủ. Mẹ Vinh thấy vậy nên nhắc khéo anh đừng làm phiền cô gái thành phố. Đến bữa cơm trưa, gọi mãi Tâm mới chịu dậy ngồi ăn nhưng mắt mở mắt nhắm Tâm đã nói một câu làm phật ý cả nhà Vinh:”Thôi mấy thứ này con ăn không quen đâu ạ! Lát con ăn mì tôm sau cũng được”.
Bố mẹ Vinh nghe vậy liền buông tiếng thở dài, còn Vinh thì xấu hổ và thất vọng về cô bạn gái rất nhiều. Đêm hôm ấy, Tâm lại ôm bụng kêu đau dữ dội. Vinh vội vàng dẫn người yêu ra sau hè chỉ cô nhà vệ sinh ở đằng kia thì Tâm lại quay mặt lại hét lớn: “Anh khùng hay sao vậy? Cái chuồng đó mà bảo là nhà vệ sinh à?”. Rồi Tâm đưa tay xoa bụng cầm lọ dầu gió cố chịu đựng cơn đau chứ nhất định không đi vào cái nơi Vinh gọi là “nhà vệ sinh thiên nhiên” ấy.
Đã thế, lúc bố mẹ Vinh gọi hai đứa lên hỏi han kế hoạch cưới hỏi thì Tâm lại nhìn xung quanh nhà một lượt rồi nói thẳng với mọi người: “Dạ, bọn con tính cưới nhưng hai bác cũng nên tu sửa lại nhà đi ạ! Chứ có đến lúc người nhà con về thấy thế này lại sợ con cực khổ là nguy đó ạ!”.
Mẹ Vinh tái mặt quay sang bấm vào tay bố Vinh hậm hực. Vinh thì trố mắt mình Tâm ngỡ ngàng vì cách đây một tháng thì anh đã vui mừng nói với cô là anh mới tu sửa xong mà, giờ Tâm lại muốn đòi hỏi gì nữa. Với lại sau khi cưới thì hai người sẽ xin phép bố mẹ lên thành phố sống chứ có ở quê đâu mà Tâm lại sợ mất mặt vì căn nhà chồng chật hẹp.
Ngay chiều hôm sau, thấy bố mẹ buồn lòng và thất vọng về Tâm nên anh đã nhất quyết dẫn cô lên phố. Bản thân anh cũng không thể chấp nhận một người vợ tương lai có thái độ khinh miệt và dè bỉu người nhà quê như vậy được. Vinh nghĩ không ra về con người Tâm khi suốt thời gian yêu nhau, cô không hề có thái độ miệt thị ấy.
Giờ đến hôm nay, khi thấy một chút khập khiễng của bề ngoài nghèo khó nhà anh thì cô đã vội chê bai. Vinh tự nghĩ có lẽ anh nên xem lại mối quan hệ này…
Theo Thanhhuong/Afamily
Nỗi đau người mẹ phải gọi con mình là em
Mỗi lần nghe con bé nói không muốn tôi đi về, tôi lại khóc nức nở khi quay bước ra đi', cô gái Mỹ, phải giả vờ làm chị họ của con, kể.
Ảnh minh hoạ: Internet
Lúc 23 tuổi, Sarah (nay đã 30) biết mình mang thai nhưng không thể nuôi con. Sau khi cân nhắc các lựa chọn, cô đã gửi con cho dì dượng nuôi để vẫn còn được thấy và chăm sóc con. Sarah chia sẻ câu chuyện với trang Cosmopolitan, từ việc cô giả vờ làm chị họ và sự khó khăn khi cưỡng lại việc tiết lộ cho con biết sự thật.
Tôi không biết mình có thai cho đến tháng thứ bảy của thai kỳ. Khi ấy, tôi chỉ mới 23 tuổi và sống ở Phoenix cùng với bạn trai thời trung học của mình, người đã bên tôi suốt tám năm trời. Tôi bị mắc chứng rối loạn ăn uống và dù bạn trai đã cố giúp đỡ nhưng sức khỏe của tôi ngày một tệ đi. Tôi thậm chí còn bị mất kinh nguyệt. Vài tháng sau, tôi cảm thấy có gì đó không bình thường với cơ thể mình.
Vào tháng 12, tôi đi bác sĩ khám và thật sự sốc khi biết rằng mình mang thai bảy tháng dù vẻ ngoài trông rất bình thường. Tôi nghĩ bụng mình căng do ăn nhiều và cho rằng nếu có thai thì chỉ vài tháng chứ không thể nào đến bảy tháng. Tôi còn uống rượu rất nhiều và không ăn uống điều độ trong thời gian mắc bệnh. Bác sĩ bảo rằng ông chưa từng gặp trường hợp nào giống như tôi trước đây.
Tôi từng hỏi cách phá thai nhưng bác sĩ bảo đã quá trễ vào gian đoạn này. Giờ đây, tôi buộc phải sinh em bé ra. Chỉ vài ngày sau là đến Giáng Sinh, tin dữ này lại đến với tôi một cách bất ngờ. Cùng ngày hôm đó, tôi về nhà và phát hiện một người phụ nữ làm việc cùng bạn trai mình vừa nói với anh ấy rằng "Anh muốn nói với cô ta hay để em nói?". Thì ra bạn trai đã lừa dối tôi rất lâu, anh ta nói với người phụ nữ đó là chúng tôi đã chia tay. Khi biết chuyện tôi có thai, cô ta quyết định nói hết mọi chuyện giữa họ.
Cuối cùng, anh ta cũng thừa nhận đã yêu người phụ nữ đó và rồi bỏ mặc tôi cùng với đứa bé. Cả thế giới quanh tôi như sụp đổ. Người mà tôi tin tưởng nhất từ khi 11 tuổi đến nay không còn ở bên cạnh mình nữa. Không ai tin được anh ta lại làm vậy với tôi. Không ai có thể tin được sau đêm Giáng Sinh đó, anh ta không bao giờ về với tôi nữa.
Tôi đã nghĩ đến chuyện tự tử. Vì vậy, mẹ tôi phải năn nỉ một người bạn đến nhà tôi để tôi bớt cảm giác cô đơn và không làm điều dại dột. Tôi bắt đầu khám thai lần đầu tiên. Bác sĩ khuyên rằng tôi phải tăng thêm khoảng 20 kg càng nhanh càng tốt để em bé khỏe mạnh. Tôi đã ăn, ăn rất nhiều và may mắn thay, đã tăng cân.
Ngoài việc tập trung tăng cân để em bé được khỏe, tôi không còn cảm giác nào khác. Tôi thật sự muốn có con nhưng tôi biết bản thân mình vừa có ý nghĩ tự tử và vẫn đang vật lộn với chứng rối loạn ăn uống. Tôi nghĩ mình không có đủ sức khỏe để nuôi đứa bé.
Vài ngày sau, dì tôi gọi đến và nói rằng dì có thể nuôi đứa bé này vì họ không có con cái. Bóng tối quanh tôi tan đi một chút khi nghe tin này. Con tôi sẽ được người thân trong gia đình nuôi dưỡng, những người đầy đủ khả năng và trách nhiệm làm bố mẹ. Sau vài tuần suy nghĩ, tôi đồng ý với quyết định của dì.
Tôi sinh con vào tháng ba. Dì và chú đã thống nhất rằng em bé sẽ sống ở Florida. Nhưng sau khi sinh, tôi lại trở nên do dự khi giao con mình cho người khác nuôi. Dù đau đớn thế nào, tôi vẫn là mẹ ruột của con bé, tôi không thể bỏ mặc con mình. Nhưng khoảng ba ngày sau đó, tôi đã quyết định giao con cho dì nuôi dưỡng vì thấy mình không phù hợp để nuôi con lúc này. Đó là chuỗi ngày tồi tệ nhất cuộc đời tôi, làm tim tôi tan nát thêm lần nữa. Tôi cứ khóc mãi mỗi khi nghĩ về việc đó.
Khi dì bồng bé ra xe, tôi đã quỵ ngã xuống sàn. Tôi đã khóc suốt hai giờ và không ai có thể dỗ dành được. Đó là những giây phút đau lòng nhất cuộc đời tôi. Sau đó, tôi quyết định không nói chuyện với dì vì muốn quên đi mọi chuyện. Nhiều tháng sau đó, tôi bắt nhịp lại với cuộc sống và có thể viết thư cho con gái mình. Hai năm nhẹ nhàng trôi qua. Tôi đã chờ những 2 năm mới có can đảm đến thăm con bé.
Lần thăm đầu tiên diễn ra trong dịp lễ, lúc con gái tôi được 2 tuổi. Thật khó cho tôi lẫn dì vì chẳng ai biết mình đóng vai gì trong cuộc đời cô bé xinh xắn kia. Sau đó, mỗi năm một lần, tôi lại đến thăm con. Cho đến nay, con bé đã được 7 tuổi và vẫn gọi tôi là "chị Sarah". Đến giờ, vẫn thật khó để tôi có thể chấp nhận cách con bé gọi mình như vậy.
Tôi vẫn đóng vai "chị Sarah" trong cuộc đời con mình dù đôi lúc cảm thấy cực kỳ đau đớn, nhất là những lúc nói lời tạm biệt: "Em không muốn chị về!". Tôi luôn khóc không ngừng sau đó khi bước đi. Giờ đây, con tôi đã lớn đến mức tôi muốn thăm thường xuyên hơn nhưng ngày càng khó để giữ khoảng cách giữa hai mẹ con. Năm tháng trôi qua, vẻ ngoài của nó ngày một giống tôi, lại thích bắt chước tôi nên thật vô vàn khó khan để cưỡng lại việc nói rằng: "Chị là mẹ của em". Nhưng tôi biết rằng làm như vậy thì quá là ích kỷ với con bé. Sống với nỗi đau mới là điều cần làm và phải chấp nhận nó.
Năm trước, dì bảo với con bé rằng nó được nhận nuôi nhưng con bé vẫn chưa biết rằng tôi chính là mẹ ruột của nó. Tôi cũng không tưởng tượng được phản ứng của con bé sẽ như thế nào nếu nó phát hiện ra điều này. Điều tốt lành là nó vẫn mạnh khỏe và phát triển tốt. Con bé luôn đứng nhất lớp và có trình độ đọc tương đương trẻ lớp 6 dù chỉ mới 7 tuổi. Dù vậy, tôi vẫn sợ những gì có thể diễn ra trong tương lai, khi con bé muốn biết bố nó là ai dù tôi không muốn kể về anh ta. Tôi sợ tới tuổi vị thành niên, nó giận dì tôi và bảo họ rằng họ vốn không phải là bố mẹ ruột của nó, hay một ngày con bé sẽ gọi điện và nói rằng nó muốn đến sống với tôi. Tôi không thể tưởng tượng nổi những viễn cảnh u ám của tương lai.
Tôi chỉ mong rằng con bé không giận tôi. Tôi chỉ hy vọng nó hiểu rằng tôi làm mọi thứ vì tình yêu dành cho nó và muốn cho nó một cuộc sống bình thường, có bố có mẹ, mà nếu ở với tôi, nó sẽ không được hưởng. Tôi vẫn luôn cố gắng để xuất hiện trong cuộc đời của con gái mình để sau này nếu có biết sự thật, con gái tôi cũng cảm nhận được rằng tôi vẫn luôn ở bên nó.
Theo Tienphong
Vì một câu nói của tình nhân mà tôi quyết định nhường chồng cho cô ta Sao bao nhiêu ngày giằng co mệt mỏi để giữ chồng, thế rồi chỉ sau một cuộc gặp và nhờ một câu nói của tình nhân mà tôi quyết định sẽ nhường chồng cho cô ta. Chồng tôi có thể gọi là hình thức cũng khá bắt mắt, anh ta lại làm ở lĩnh vực tổ chức sự kiện nữa nên lại càng...