Gái nhà ngheo hay “đào mỏ” hơn gái nhà giàu?
Gái nhà nghèo, khi nhìn thấy của cải vật chất mới ham hố thôi chứ? Yêu được anh nhà giàu mới đòi hỏi này kia, từ đó mới biến thành lợi dụng rồi mơi của chứ.
Ảnh minh họa
Nhân câu chuyện của anh P.Kỳ “Có phải bạn gái tôi đang đào mỏ?”, xin được đưa ra vấn đề này để xem ý kiến của mọi người thế nào?
Chẳng thấy mọi người đả động gì tới lời khuyên khi yêu nên yêu cô con gái nhà giàu hay cô con gái nhà nghèo nên em mạo muội viết ra đây để xin ý kiến. Vì con gái nhà giàu hay con gái nhà nghèo cũng liên quan đến chuyện bòn rút, “mơi” của hay “đào mỏ” trong tình yêu chứ ạ.
Em thấy nhiều người bàn tán rằng yêu con gái nhà giàu khổ lắm vì chúng nó quen được sống trong môi trường sung sướng, chiều chuộng quen rồi. Việc ăn ngon, mặc đẹp, xài đồ hiệu, tất nhiên chuyện thường tình. Yêu nó phải cung phụng nó những thứ nó muốn.
Video đang HOT
Những thứ nó muốn toàn đồ đắt tiền chứ đâu có bình dân, dẫn nó đi ăn cũng phải chọn chỗ ngon lành, tiếng tăm còn quà tặng cũng phải tương xứng hoặc có giá hơn những thứ nó đang có. Nếu không bằng chắc nó liệng vô… thùng rác. Bởi không xịn như đồ nó có thì nó xài làm gì? Mang tiếng nó thêm.
Với chân lý hùng hồn ở trên, xem ra yêu gái nhà nghèo là hợp lý nhất. Vì bọn gái nhà nghèo nó chẳng có cái gì nên dù tặng đồ đắt, đồ rẻ, quà sang, quà hèn nó đều thấy quý và nhận tuốt. Nhận xong nó dùng, nó trân trọng, mình cũng vui. Còn nếu không tặng cái gì cũng chẳng sao, chắc nó chẳng bao giờ đòi hỏi bởi vốn dĩ nó đã quen với việc vô sản, không có gì trong tay rồi.
Nhưng em lại thấy điều phi lý ở chỗ:
Người ta bảo no đủ rồi, chẳng thiết cái gì. Gái nhà giàu, tiền nhiều, cái gì nó cũng có. Cái gì chưa có, nó sẵn sàng bỏ tiền mua. Từ trang sức, quần áo, giày dép, xe cộ, đồ điện tử nó đều có tất. Vật chất dư dả rồi, nó chỉ cần tình cảm thôi. Mình khéo đáp ứng tình cảm của nó, chưa biết chừng nó còn cho mình tiền thêm để tiêu. Vậy tại sao lại bảo gái nhà giàu hay “đào mỏ” nhỉ?
Chỉ có gái nhà nghèo, khi nhìn thấy của cải vật chất mới ham hố thôi chứ? Và vì chưa có cái gì trong tay nên nhìn thấy ai có cái gì cũng thích. Yêu được anh nhà giàu mới đòi hỏi này kia, từ đó mới biến thành lợi dụng rồi mơi mơi của cải chứ.
Vậy vấn đề đặt ra là yêu gái nhà giàu mới bị “đào mỏ” hay yêu gái nhà nghèo dễ bị lợi dụng đây?
Bác nào có cao kiến xin vào lạm bàn đi.
Theo Afamily
"Ở trên giường, em chán lắm!"
Đó là câu chồng nói với tôi sau khi chúng tôi đã có một buổi tối bên cạnh nhau. Tôi hơi sốc, có chút thấy lạ vì sao chồng lại không ngại ngần khi nói ra lời đó. Dù sao thì cũng sống với nhau 2 năm rồi, chẳng lẽ, thời gian đó chồng tôi miễn cưỡng âu yếm tôi?
Thời gian đầu lấy nhau, tôi hạnh phúc vì được chồng yêu chiều, cưng nựng. Nhưng càng lâu chồng càng biểu hiện những thái độ lạ. Nhất là thời gian gần đây, sau những ngày làm việc căng thẳng, chồng thường xuyên kiếm cớ, gắt gỏng với tôi.
2 năm qua, vợ chồng tôi chưa có con. Đi khám thì bác sĩ bảo không có chuyện gì, chỉ là chậm thôi. Cần chế độ ăn uống hợp lý thì mọi chuyện sẽ ổn. Thế nên, chúng tôi rất tích cực chuyện chăn gối để có thể tạo cho mình cơ hội. Chỉ mong sớm có bầu, hai vợ chồng sinh con để cái vui cửa vui nhà thì mọi thứ sẽ ổn hơn. Có sợi dây ràng buộc là đứa con thì vợ chồng sẽ gắn bó và yêu thương nhau hơn.
Nhưng chẳng hiểu sao, càng ngày tôi càng thấy cuộc sống vợ chồng nhạt nhẽo. Chồng hay đòi hỏi tôi phải làm thế này, thế kia với chồng. Trong chuyện chăn gối, anh cũng ép tôi phải làm theo ý anh, nhiều khi ân ái mà chẳng cảm thấy thoải mái, giống như bị ép buộc vậy. Rồi tôi lại nghĩ, hay là anh có tình mới nên mới chán tôi. Chuyện gối chăn giờ với tôi giống như trách nhiệm, nghĩa vụ chứ không còn là cảm hứng nữa.
Từ sau khi anh nói câu ấy, tôi không còn cảm hứng với chồng nữa. Ngày nào, chồng muốn ở bên tôi, tôi đều từ chối. (ảnh minh họa)
Bây giờ, điều duy nhất tôi mong muốn là có con. Nhưng, dù thế đi chăng nữa, tôi vẫn cố gắng làm cho chồng hài lòng trong chuyện vợ chồng. Nếu không sợ chồng sẽ nhanh chán. Người ta nói, gối chăn là điều kiện quan trọng giúp hai vợ chồng gắn bó với nhau hơn. Tôi cho rằng, điều đó là đương nhiên. Chỉ khi hòa hợp trong chuyện chăn gối thì hai người mới hiểu nhau và yêu thương nhau hơn.
Nhưng dù cố gắng bao nhiêu thì càng ngày anh càng xa tôi. Anh cho tôi đọc sách, tìm hiểu chuyện chăn gối vợ chồng cho có kinh nghiệm. Dù tôi đã cố gắng làm theo những gì anh muốn nhưng tôi lại nhận được một câu phũ phàng: "Ở trên giường, em chán lắm!". Tôi quay lại nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, thì ra anh đang chê tôi. Anh nghĩ, tôi chỉ là người vợ chung chăn gối chứ không giúp anh thỏa mãn được nhu cầu của mình.
Từ sau khi anh nói câu ấy, tôi không còn cảm hứng với chồng nữa. Ngày nào, chồng muốn ở bên tôi, tôi đều từ chối. Tôi cho đó là một sự xúc phạm, hoặc ít ra, tôi hiểu rằng, anh không hề muốn được tôi yêu chiều và cũng không còn cảm hứng với vợ mình như trước nữa. Chỉ một câu nói ấy của chồng cũng làm tôi không thể nào không suy nghĩ, thậm chí là suy nghĩ rất nhiều.
Tôi chán chồng, chán tất cả, nhất là chuyện không có con đã làm tôi suy nghĩ nhiều rồi. Giờ thì lại là chuyện này, tôi bàng hoàng nhận ra, tình yêu vợ chồng của chúng tôi đã cạn, có chăng chỉ là cái nghĩa mà thôi!
Theo VNE
Nỗi lòng người vợ đồng tính Tôi, người phụ nữ 30 tuổi có nghề nghiệp đàng hoàng, có một gia đình như người khác mơ ước: chồng hiền lành chí thú làm ăn, con cái ngoan ngoãn xinh xắn, cuộc sống an nhàn... Thế nhưng trớ trêu thay, tôi lại không thấy hạnh phúc với điều đó. Những tháng ngày qua tôi luôn sống trong sợ hãi, dằn vặt...